Nói chuyện với cháu trai thì nó không có nói lý.
Ngay cả người luôn thờ ơ với mọi việc như Phó Chi, cũng có một chút nóng nảy.
Nhưng cũng may là phí xem bệnh từ sáng sớm đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của cô, cô vẫn bình tĩnh, vỗ vỗ cặp sách tai thỏ: "Vậy cô nhỏ đi đây."
"Phó Chi."
Chỉ hai từ, âm sắc trong trẻo, nhẹ nhàng lưu luyến.
Trong lúc nói, Lệ Nam Lễ đưa tay lên che trước miệng, như thể đang cố kìm chế cơn ho khan, con ngươi đen nhánh nghiêm túc nhìn Phó Chi.
Hắn sinh ra đã sở hữu một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hàng mi dài, lúc này đuôi lông mày lại hơi nhướng lên, chậm rãi nói: "Ngực tôi đau."
Nếu là người khác, năm lần bảy lượt kiếm chuyện như vậy, Phó Chi sẽ không thèm để ý, nhưng Lệ Nam Lễ thì khác.
Hắn với cô "yêu qua mạng", còn bị cô lừa gạt tiền.
Phó Chi đọc tin tức trên mạng, rất nhiều chàng trai yêu đương qua mạng bị lừa tiền sẽ chọn cách nhảy lầu hoặc nhảy xuống sông.
Phó Chi không biết liệu Lệ Nam Lễ có nhảy lầu vì số tiền ít ỏi này không, nhưng sự thật là cô sẽ không trả lại số tiền đó.
Vì vậy Phó Chi quay lại, đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc khăn thêu, mở ra, lót ở cổ tay của Lệ Nam Lễ, nói một cách bình thường: "Cô nhỏ bắt mạch cho cháu."
Tay của cô rất trắng, thon dài thon thả, trên đầu ngón tay có chút phiếm hồng.
Lệ Nam Lễ nhìn đến mê hoặc, hơi khó chịu vì giây trước còn thận trọng, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Nhưng đau ở tim, em có muốn chạm vào trái tim tôi không?"
Hắn liếm môi dưới, yết hầu khẽ lăn, nhích lại gần cô một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách, nhẹ giọng nói: "Thật sự rất đau, giống như đã xảy ra chuyện gì, em sờ thử xem, tôi cảm thấy rất khó chịu."
Trên thực tế, thuốc của phòng thí nghiệm không có tác dụng phụ như vậy, nhưng nhịp tim của Lệ Nam Lễ thật sự rất bất thường.
Lông mi của Phó Chi run lên một cái, gật gật đầu.
Đồng ý rồi.
Trong người Lệ Nam Lễ nóng lên, cổ họng vừa khô vừa ngứa: "Khụ khụ khụ..." Hắn thở không thông, dứt khoát đưa tay cởi nút chỗ cổ áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Đuôi mắt thanh mảnh từ từ chuyển qua một màu đào cháy bỏng, yết hầu nhấp nhô từng đường nét quyến rũ.
Phó Chi nhìn thấy vành tai hắn đỏ bừng, suy nghĩ một lúc, đưa tay chạm vào trước ngực của Lệ Nam Lễ.
"Thình thịch... thình thịch... thình thịch....."
Tốc độ nhịp tim đập rất nhanh, rất không bình thường.
Phó Chi nói: "Tim của cháu không có vấn đề."
"Nhưng tim của tôi vẫn luôn đau thắt." Lệ Nam Lễ mang theo đôi mắt hoa đào đỏ bừng nhìn chằm chằm cô: "Trung y không phải chú trọng nhìn – nghe – hỏi sao?"
"Ừ?"
"Em lại gần đây nghe thêm chút."
"..."
Ok, fine.
Phó Chi tiếp tục gật đầu, nghiêng người về phía trước.
Một mùi sữa thoang thoảng hòa quyện với bồ kết bạc hà, từng chút xộc vào khoang mũi của hắn.
Hô hấp của Lệ Nam Lễ đóng băng, bàn tay đặt trên chăn lông trong phút chốc nắm chặt lại.
Cô dựa vào trong lòng anh, để lộ một đoạn cổ thiên nga nho nhỏ.
Giống như bông hồng cắm trong bình sứ, mỏng manh và dễ gãy.
Lệ Nam Lễ rũ mắt xuống một nửa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tinh xảo của cô, đáy mắt nóng rực, giọng điệu lại nhẹ nhàng gọi: "Chi Chi."
"Ừm?"
Không đợi cô kịp phản ứng, tay hắn đã đặt lên vòng eo của cô, hơi dùng sức siết lại.
Trong giây lát, hai người đã sát gần nhau.
Phó Chi kêu tên của hắn.
Hắn không phản ứng.
Cô liền nói: "Không được động tay động chân với trưởng bối." Trưởng bối sẽ trừ tiền mừng tuổi!
Lệ Nam Lễ thấy sắc mặt cô có vẻ không tự nhiên, cố tình đè thấp giọng nói: "Phải lại gần mới có thể nghe rõ."
Hắn cúi đầu, làn da trắng nõn, vừa mới ho xong, vàng tai ửng hồng lan xuống xương quai xanh.
Giờ phút này, khuôn mặt lười biếng lãnh đạm của Lệ Nam Lễ tràn đầy sự nổi loạn, nhưng cũng không quá phô trương.
Lông mi của Phó Chi run lên, nắm lấy ống tay áo của hắn, đầu ngón tay đụng phải làn da nóng bỏng, nghiêm túc nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Cái này nói về hai người xa lạ thôi."
Lệ Nam Lễ nhìn chằm chằm Phó Chi, ánh mắt kia kiên định, trong đôi mắt hoa đào rực lửa vẫn còn ẩn chứa một chút ý cười, hắn cố tình ngân giọng kêu lên.
"Cô nhỏ."
"..."