"Trang điểm cũng không trang, cậu ta muốn chỉ có bản bản thân là người thanh thuần sao? Thật đúng là một đóa bạch liên hoa!"
"Con trai bây giờ nói chung là bị mù hết rồi, một chút khả năng phân biệt tốt xấu cũng không có!"
Đám người Điền Nặc ngồi trên khán đài, nhanh chóng giúp đỡ Chu Đình Đình phản bác.
Chỉ là địch nhiều ta ít, những lời phàn nàn và đáp trả của các cô ấy nhanh chóng bị hòa tan trong tiếng hô hào của một đám mất não "Thần tiên tỷ tỷ".
Phó Chi chạm vào micro đặt trên bục, ho nhẹ một tiếng.
Các bạn học trên khán đài theo quán tính im lặng lại, ánh mắt tập trung vào vị trí trung tâm của sân khấu.
Giọng nói của cô như nước tù đọng trong vực sâu: "Kính chào thầy cô, kính chào các vị giám khảo, các bạn học thân mến, chúc mọi người buổi chiều tốt lành."
Mọi người: "???"
Có vẻ cô gái xinh đẹp này không có giỏi việc kinh doanh cho lắm.
Phó Chi cảm nhận được ánh mắt không thể hiểu được của các bạn học trên khán đài.
Mí mắt cô cũng không hề nhúc nhích, cô cầm micro lên, chậm rãi nói bằng tiếng anh: "Tiêu đề bài hùng biện của em là ' bạo lực học đường '."
Giọng nói nho nhã truyền qua chiếc micro trong tay đến loa phát trong phòng, bốn chữ không nặng không nhẹ bay lơ lửng vào tai mỗi người.
'Bạo lực học đường'.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, không thể tin nổi nhưng cũng không giấu được sự háo hức trong lòng.
Trước giờ chưa từng có ai đem đống rác chôn sâu dưới đầm lầy đến nơi này và công bố cho mọi người cả.
Những thứ rác rưởi đó ai cũng ngầm hiểu nhưng đã bị sự cố chấp đè xuống sâu trong lòng đất từ lâu, đã sớm mục nát và ô uế như bộ xương lúc nhúc giòi bò.
Chu Đình Đình nói, thiếu niên mạnh mẽ thì quốc gia cũng mạnh mẽ.
Nhưng Phó Chi lại nói, thủ đoạn của những kẻ bắt nạt trong trường phần lớn đều rất tàn nhẫn, nhưng việc giải quyết sau đó lại không đem được lại hiệu quả.
Bọn họ cũng là thiếu niên.
Bởi vì pháp luật có sự bảo vệ đối với trẻ vị thành niên, dẫn tới rất nhiều hành vi bạo lực và bắt nạt ở trường học được dung túng, điều này ở một mức độ nhất định cũng làm tăng thêm sự xuất hiện của các hành vi bắt nạt trẻ vị thành niên.
Cách diễn thuyết của Phó Chi là kiểu hiển nhiên, khiến người ta sẵn sàng đồng cảm với cô, giọng nói trong loa du dương, trầm ổn: "Quân tử không thể đối tốt với người khác. Việc xử lý các vấn đề bạo lực học đường, cũng chính là một bài kiểm tra sự giáo dục của phụ huynh và xã hội, sự nhận thức và lương tâm của nhà trường."
Lục Dư Bạch thẳng người, dưới gọng kính vàng là đôi mắt hồ ly khép hờ.
Đối với một diễn giả xuất sắc, cá tính và tài hùng biện quan trọng hơn cả kiến thức và bằng cấp, bài hùng biện của Phó Chi chắc chắn có chiều sâu và độ cao.
Cái này cũng có liên quan đến kiến thức của cô, trước tiên cô nhất định phải có một thùng nước trong lòng, mới có thể trong sáu phút ngắn ngủi ngưng tụ thành một giọt tinh hoa, chia sẻ cho người khác.
Lời nói rất dứt khoát, rất truyền cảm!
Nhất Trung dù sao cũng là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, mặc dù một số từ tiếng anh mà Phó Chi nói ra có hơi vượt qua kiến thức trong sách, nhưng đó đều là những tâm huyết mà cô cất giữ, tất cả đã đủ để khiến những người trong toàn bộ hội trường cảm thấy chấn động từ tâm hồn!
Tất cả mọi người bên dưới đều đang đợi cô nói tiếp.
Phó Chi dừng một chút, dùng tiếng anh lưu loát của mình, giọng điệu nhàn nhã nói chuyện chính sự: "Chiều nay, gần quán trà sữa bên ngoài trường học, một nhóm người đã bắt nạt tôi trong khuôn viên trường."
Chủ nhiệm Lưu đang nghe đến mê mẩn: "???"
Mọi người: "???"
Chỉ vậy?
Chỉ vậy thôi sao?
Con mẹ nó chỉ vậy thôi sao?!
Sắc mặt của chủ nhiệm Lưu trắng bệch, vô thức quay đầu về phía phó viện trưởng bên cạnh.
Biết diễn tả như thế nào nhỉ, giống như một người hàng xóm mà bạn rất quý đến thăm nhà bạn, đứa con hư của bạn lại đứng trước người kia tè dầm một bãi.