Tô Tỉnh không nói chuyện, tay cầm chặt ly trà sữa, lui về sau một bước.
Mấy nam sinh xung quanh cười nham hiểm, vừa nói vừa giơ tay chặn đường của Tô Tỉnh: "Đừng nóng vội muốn rời đi chứ, ông đây bảo mày cởi khẩu trang ra, tay gãy rồi à?"
"Đúng vậy, đây cũng là mùa hè rồi, bạn nhỏ tàn tật không nóng sao?"
Giọng điệu giang hồ lại chói tai.
Còn có một người nữ sinh, dựa vào quầy bên cạnh, cầm di động quay video, hẳn là Tô Tỉnh hợp tác nên cũng mất bình tĩnh nói: "Tôi nói này Tô Tỉnh, cậu mẹ nó đừng không biết xấu hổ! Anh Húc nói mà cậu không nghe thấy?"
Tô Tỉnh cúi đầu, một bàn tay che lấy khẩu trang, đôi mắt đen nhánh phủ một làn nước.
"Bạn nhỏ tàn tật này, để cho anh Húc xem cậu xấu xí như thế nào đi, chúng tôi cũng rất tò mò đó nha."
Nam sinh được gọi là anh Húc tặc lưỡi một cái: "Nói chuyện với con gà xấu xí này làm gì, tiếng người còn nghe không hiểu, tháo khẩu trang của nó ra đi, tiện thể lột sạch quần áo cho nó chạy long nhong ngoài đường luôn."
"Anh Húc, vậy anh lột quần áo của nó đi." Nữ sinh đang cầm điện thoại quay video cười nói: "Mặt thì hơi xấu, nhưng nói không chừng người lại trắng, ngực cũng rất lớn nha ~~"
Cô ta kiểm soát âm lượng rất tốt, đủ toàn bộ người trong tiệm trà sữa nghe thấy.
Nam sinh dập tắt điếu thuốc trong tay, trong tiệm có tiếng la ó, hắn bắt đầu đùa giỡn, duỗi tay kéo lấy tay của Tô Tỉnh, đang muốn động thủ xé khẩu trang.
Nhưng còn chưa kịp đụng tới Tô Tỉnh, cổ tay hắn đã bị một bàn tay nhỏ siết chặt.
Hắn quay đầu lại nhìn, Phó Chi nâng cặp mắt lạnh lùng lên, mặt không chút biểu cảm, lực trên tay cũng không hề nhẹ, môi mỏng khẽ thốt ra một chữ: "Cút."
Ngô Húc ngẩn cả người, hắn nhìn Phó Chi, giống như không thể tin được đây là lời có thể xuất phát từ miệng của một cô gái nhỏ xinh đẹp.
"Nếu như ông đây không cút thì sao?" Ngô Húc hoàn hồn, sờ sờ cánh tay bị giữ chặt, đối mặt với con ngươi đen kịt của Phó Chi, lồng ngực không tự chủ mà căng thẳng, theo bản năng liền giễu cợt: "Em gái còn có thể đánh chết ông đây sao?"
Phó Chi nhướng mày.
"Chuyện này không có cái rắm gì liên quan đến em gái cả! Muốn nổi bật sao? Tự lượng sức mình một chút đi! Ông đây hôm nay không chỉ muốn tháo khẩu trang của nó, còn muốn cởi cả quần áo của em gái đây nữa..."
Hắn dán đôi mắt vào trên người Phó Chi, ánh mắt trần trụi, lại nghe thấy cô gái nhỏ xinh đẹp nói.
"Đừng nói những thứ vô nghĩa."
Bên ngoài tiệm trà sữa không biết từ khi nào đã có một đám người vây quanh.
Phó Chi nắm lấy cổ áo của Ngô Húc.
Các ngón tay mảnh khảnh co lại, phần áo chỗ thắt lưng của nam sinh bị xé rách, theo quán tính mà cong người, đầu óc ngay lập tức trống rỗng, bàn tay đang cầm điện thoại của Phó Chi hơi dùng lực, đem người quăng qua vai một cái, hung hăng đập mạnh xuống mặt sàn.
Động tác nhanh - gọn - lẹ.
Ngô Húc kêu một tiếng, xương cốt đau nhức.
Phó Chi cúi người, chống hai tay lên đầu gối đang hơi cong của mình, lấy khăn giấy lau tay, dùng giọng điệu thán nhiên nhẹ nhàng khuyên nhủ người đối diện: "Bạn học, cậu còn trẻ cho nên không biết đâu, xã hội nó loạn lắm, mà tôi... "
"Thật sự có thể đánh chết cậu."
Vừa dứt lời, sắc mặt của những nam sinh khác liền biến đổi, bọn họ thường ngày đã quen bắt nạt người khác, làm sao có thể chịu nhục nhã như vậy?
"Chết tiệt! Bắt nó lại cho tao, cho nó biết thế nào là lễ độ!"
Phó Chi liếc nhìn bốn nam sinh đang vây quanh mình, Tô Tỉnh sợ tới mức muốn đứng trước bảo vệ cô, lại bị một bàn tay đẩy ra, sau đó cô ấy thấy Phó Chi giơ chân lên, đá một phát vào bắp chân người nọ, sau đó lại giơ tay, trước khi người kia kịp phản ứng lại, liền một phát quăng ngã, một cú ném qua vai thật đẹp mắt.
Động tác đánh trả rất tàn nhẫn.
Cặp mắt hạnh đen láy, tinh tế xinh đẹp, lại mang theo một sự lạnh lùng không thể che giấu.
Vừa nhìn vào chính là người biết võ.
Chưa đầy một phút, nhóm anh em xã hội lúc nãy còn đang nhốn nháo đều nằm im tại chỗ, dư lại chút hơi tàn.
Hiện trường rất yên tĩnh, không có ai phản ứng lại.
Phó Chi bỏ điện thoại vào trong túi, duỗi tay qua kéo Tô Tỉnh đang khóc lóc lại, hai người cùng rời khỏi tiệm trà sữa.
Bên cạnh có một văn phòng phẩm bán khẩu trang, Phó Chi đi mua một túi khẩu trang, tìm một cái góc ngồi, tháo khẩu trang cũ của Tô Tỉnh ra, rồi lại đeo lên cái khác cho cô ấy.
Tô Tỉnh cúi đầu không ngừng khóc gọi cô: "Chi Chi."
Cô ấy ngắt quãng nói: "Tay cậu có đau hay không? Đáng lẽ cậu không nên vì tớ mà đánh nhau. Đều là lỗi của tớ..."
Tô Tỉnh mỗi ngày đều cho Phó Chi trà sữa.
Nếu là người khác khóc, Phó Chi sẽ không thèm quản, nhưng Tô Tỉnh thì không giống vậy, cô ấy là người tốt.
Phó Chi rất kiên nhẫn với người tốt, chỉ là...
"Tớ đánh nhau khi nào?"
Tô Tỉnh lau nước mắt: "Vậy cậu vừa rồi?"
Phó Chi nói: "Đó gọi là có qua có lại, người ta gây chuyện với cậu trước, tớ chỉ thay cậu trả lại cho bọn họ."
Tô Tỉnh quên cả khóc, vẻ mặt có chút ngu ngơ: "Thật vậy sao? Nhưng mà trường học nói đánh nhau như vậy sẽ bị đuổi học. Nhưng... nhưng tớ có tiền. Tớ nên quyên góp mấy tòa thực nghiệm mới bảo vệ được cậu đây?"
"Tại sao lại bị đuổi học? Bọn họ là đang bắt nạt trong khuôn viên trường, luật pháp quốc gia cũng cho những người bị bắt nạt phản bác lại, đó là phòng vệ chính đáng."
Phó Chi nhìn về phía Tô Tỉnh, nhíu mày, giọng điệu rất khó hiểu: "Quốc gia cho phép chúng ta đánh người, chúng ta vì cái gì mà không thể đánh?"
"Nhưng trường học..."
"Nhất Trung là trường công lập, trực thuộc nhà nước quản lý, quốc gia cho mọi người chống đối lại bạo lực, không thể bắt bẻ nó được."
"Cái này, là vậy sao..."
Những kiến thức kỳ quái đang ào đến dồn dập làm Tô Tỉnh quên cả khóc, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Phó Chi, như thể đang bơi trong biển tri thức.