Trà sữa vừa mới mua còn tỏa ra khí lạnh.
Đây là một ly trà sữa còn chưa uống qua.
Phó Chi chú ý tới, hơi hơi nghiêng đầu.
Tô Tỉnh cúi đầu: "Uống ngon lắm, cho cậu!"
Thấy không có ai trả lời, cô ấy lo lắng nhéo góc áo, ậm ừ: "Ngày mai tớ sẽ mang khẩu trang, cậu đừng sợ."
Phó Chi đem điện thoại đặt trên mặt bàn, giọng điệu rất nhẹ: "Cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tỉnh ngẩng lên, hai măt đỏ hoe như con thỏ đang sợ hãi.
Vào lúc cô ấy nhìn Phó Chi, Phó Chi cũng nhìn cô.
Cô gái nhỏ ngũ quan thanh tú, chỉ là từ chóp mũi đến môi có một vết sẹo không sâu lắm, xé rách khóe miệng cô ấy ra, giống như khi photoshop không cẩn thận kéo lệch đi.
Tô Tỉnh bẩm sinh đã bị hở môi, cũng làm qua vài lần giải phẫu nhưng vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi.
"Cái này không có gì phải sợ cả."
Tô Tỉnh ngẩn ra một chút.
Giọng nói của Phó Chi vẫn ôn hòa nói: "Nghe giảng bài đi."
Một tiết học trôi qua, mọi người đều yên lặng tiêu hóa giá trị nhan sắc mà Phó Chi đem tới.
Mãi đến khi tan học mới có tiếng xì xào truyền tới.
"Khí hậu ở nông thôn có thể nuôi được một con người đẹp như vậy sao? Làn da của Phó Chi rất đẹp nha, đẹp hơn Chu Đình Đình của lớp chúng ta nhiều!"
"Không chỉ vậy, khí chất này, khuôn mặt nhỏ này, cái eo nhỏ này, đem so sánh có thể đánh bại hết nữ sinh trong trường ấy chứ?"
Trong lớp có không ít người nhìn chằm chằm vào Phó Chi, người đang nghịch điện thoại di động.
Phó Chi nhấp một ngụm trà sữa, hai mắt sáng lên, còn chưa kịp hỏi Tô Tỉnh trà sữa này mua ở đâu, một nữ sinh ngồi cách một lối đi đột nhiên kêu lên, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Phó Chi, đôi giày cậu đang đi giống như đôi Chu Đình Đình đang mang!" Nữ sinh gào to, ánh mắt mọi người trong phòng học dừng lại trên người Phó Chi và Chu Đình Đình.
Chu Đình Đình là hoa khôi lớp 21, bởi vì lớn lên tướng mạo xinh đẹp lại có khí chất, ở trường học cũng được coi là nhân vật có tầm ảnh hưởng sau Lục Sơ Uyển.
Nghe thấy lời của nữ sinh kia, Chu Đình Đình nhìn về phía giày của Phó Chi, hơi cau mày.
Trên thực tế mà nói, hầu hết các cô gái chỉ muốn đồ mà mình sử dụng là duy nhất.
Bạn thân Điền Nặc liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của bạn mình, cất cao giọng nói: "Ân Khê Nhụy, cậu bị mù sao? Giày Đình Đình mang chính là do Lục Dư Mặc tự tay thiết kế cho cậu ấy ở Cẩn Mặc, làm sao có thể đụng hàng với một người nhà quê như Phó Chi?"
"Đoán chừng có lẽ một số người vốn là ham hư vinh, tới thành phố lớn liền lộ ra bản chất thật của mình, cho rằng mua một đôi giày giả có thể giống được với người thành phố."
"Nhưng cũng không nhìn lại thân phận của mình, gà rừng đội lốt chó còn có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?"
Giọng của Điền Nặc rất to, ánh mắt của mọi người đều nhịn không được hướng xuống phía chân của Phó Chi, đồ đặt làm riêng của Cẩn Mặc rất xa xỉ, tuy nói giày mà Phó Chi đang mang có logo của Cẩn Mặc, nhưng nhìn kỹ phía dưới trừ bỏ kiểu dáng ra đều không giống của Chu Đình Đình, màu sắc cùng kết cấu nhìn qua đều không quá giống nhau.
Đúng là một pha lật xe bất ngờ.
"Quả nhiên người nhà quê chính là có thói hư tật xấu, không ra gì cả, muốn cùng Chu Đình Đình so sánh ư, đều kém xa cả."
"Chậc chậc chậc, vì muốn hòa nhập vào trường quý tộc mà tốn bao nhiêu sức lực, còn mua một đôi giày giả, kỳ thật không cảm thấy hành vi này quá thấp kém sao?"
"Nhìn xem nhan sắc xinh đẹp kìa, xinh đẹp thì đã làm sao? Thứ ham hư vinh, chính bản thân cũng không có chút hiểu biết gì, người như thế này làm sao có thể vào lớp của chúng ta!"
Nhóm của Chu Đình Đình mỗi người một câu, trên mặt đều mang đầy sự khinh bỉ.