Ngồi khám là một người đàn ông ngoài 60.
Trong thời đại phát triển nhanh chóng của y học hiện đại, trung y ở một đoạn thời gian dài bị gắn liền với huyền học, được che đậy bằng một bức màn phong kiến.
Nhưng đối với những người thuộc thế hệ cũ, hầu hết mọi người sẽ đặt hy vọng vào trung y của đất nước họ khi y học phương Tây không thể chữa khỏi bệnh của họ. Bạ𝓷 có biế𝘵 𝘵ra𝓷g 𝘵r𝙪𝘆ệ𝓷 ( ТRÙMТRU𝒀Ệ 𝑵.𝐕𝑵 )
Dùng phương pháp dân gian để trị liệu bệnh tim, cái này thật ra không được chỗ bệnh viện Lục lão phu nhân tới khám công nhận.
Nhưng phòng khám nhân ái có thể hoạt động đến bây giờ, cũng đã cho thấy trung y Mã có bản lĩnh nhất định.
Sau khi xác nhận lại nhiều lần rằng đơn thuốc của bệnh viện và đơn thuốc của ông ấy sẽ không xung đột với nhau, ông ấy nói: "Trung y chữa bệnh chú trọng đến tình trạng bệnh lý, nếu Lục tiểu thư tin tưởng tôi thì hãy mua thuốc, cho bà nội của cô uống trong vòng nửa năm, đảm bảo bao nhiêu bệnh xấu cũng biến mất."
Trung y Mã kê thuốc, một túi chia thành năm lần dùng, ngày uống 3 lần, đêm 2 lần, mà hai ngày đầu phải đặc biệt lưu ý, vì thuốc chỉ uống được khi trời lạnh.
Bưởi sáng, Hứa Vi vừa đưa thuốc đến cho Lục lão phu nhân.
Khi Lục Sơ Uyển trở về, Bạch Dao liền phàn nàn với cô ấy: "Con nói xem nếu bà nội của con ăn vào mà xảy ra chuyện gì, tài sản của bà ấy..."
Phó Chi từ nông thôn đến, còn là một đứa con gái.
Nếu đổi thành một cậu bé ngốc nghếch, Bạch Dao sao khoan dung, độ lượng với cậu ta hơn.
"Nó ngay cả một giấy phép hành nghề còn không có, lại tùy tiện thêm vào trong thực phẩm chức năng một số dược liệu khác, đúng là không để tâm tính mạng của bà nội con!"
"Bà nội cũng đã lớn tuổi, lú lẫn nên mới không nhìn rõ tình hình hiện tại." Lục Sơ Uyển rót thuốc bắc vừa đem về vào một cái chén, sau khi bước vào phòng, Lục lão phu nhân đang dựa theo dặn dò của Phó Chi, tăng liều thuốc, mới vừa ăn vào ba viên thuốc viên.
Lục Sơ Uyển nhíu mày: "Bà luôn uống cái loại sản phẩm ba không này, cả người không cảm thấy khó chịu sao?"
Lục lão phu nhân lắc đầu, trong lòng biết mình cũng giống như tấm gương.
Biết Uyển Uyển không thích Phó Chi, không muốn xa cách với cháu gái, đương nhiên sẽ không giúp Phó Chi nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Lục Sơ Uyển bỏ qua vấn đề này, cầm chén thuốc bắc đưa vào tay lão phu nhân: "Đây bác sĩ giỏi mà bạn cháu đã giới thiệu, ông ấy rất giỏi trong việc chữa trị bệnh tim."
Trên tay cô ấy vẫn cầm một chiếc túi ni-lông đựng thuốc bắc mà cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được.
Lục lão phu nhân đại khái cũng nhìn thoáng qua, thục địa, sơn thù du, thủ ô, phục linh, đầu quả tim hung hăng nhảy dựng một cái: "Đây không phải đều là thuốc bổ âm sao?"
Nói bệnh lâu ngày thành bác sĩ cũng không phải vô cớ, lão phu nhân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chỗ không thích hợp của loại thuốc này.
Lục Sơ Uyển không hiểu: "Cháu cũng đã hỏi các bác sĩ trong quận, bọn họ nói bà có thể uống mấy loại thuốc này, không có vấn đề."
"Nhưng Phó Chi dặn ta lúc uống thực phẩm chức năng không thể dùng thuốc Đông y mang âm tính."
Lục lão phu nhân rất tiếc mạng nhỏ của mình, cho dù Lục Sơ Uyển hết lời khuyên nhủ, thậm chí sắc mặt đều thay đổi, bà ấy cũng không đổi ý định.
Giữa trưa ăn cơm xong, Bạch Dao làm theo lời con gái nói, tìm một lý do hẹn Hứa Vi và Phó Chi về nhà cũ ăn tối.
Lục lão phu nhân dùng thuốc của Phó Chi, cả người rất thoải mái, nhưng đang chợp mắt lúc giữa trưa, bà ấy bỗng nhiên cảm giác được hô hấp khó khăn, cả người nóng lên, cảm giác ngột ngạt bao trùm.
Lục lão phu nhân cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi, cảm giác trong cổ họng có thứ gì đó, hơi nghiêng đầu phun ra một cục máu, ghé vào mép giường nôn khan.
Người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn chính là Lục Sơ Uyển, cô ấy nghe được một tiếng 'bịch'.
Đẩy cửa ra, thì thấy Lục lão phu nhân đã ngã xuống khỏi giường.