Bạch Dao làm sao có thể bằng lòng để Phó Chi xem bệnh, nhưng bà ta còn chưa kịp lên tiếng, Lục Sơ Uyển đã kéo nhẹ lại: "Bà nội khó có thể qua khỏi, nếu việc bà nội chết sớm liên quan đến Phó Chi, một nhà chú hai đều phải chịu trách nhiệm."
Lúc trước Phó Chi xuất hiện, Lục Sơ Uyển cực kỳ không thoải mái.
Ban đầu, cô ấy cũng không để tâm đến người em họ đến từ cô nhi viện này, thậm chí còn nguyện ý chia sẻ những bộ áo quần mình không thích.
Nhưng thái độ của cả nhà cô hai đều thay đổi, cộng thêm ánh mắt oán hận của bà nội nhìn về phía mình, tất cả đã gieo vào trong mắt cô ấy một cái gai.
Cô ấy biết Phó Chi không thể chữa khỏi cho bà nội, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, đẩy Phó Chi vào tình thế không thể cứu vãn.
Lục Sơ Uyển nói, tất cả tội lỗi sẽ đổ cho Phó Chi.
Bạch Dao rất vui vẻ.
Bà ta ở nhà cũ chăm sóc cho lão phu nhân, chính là vì gia sản, sợ đám người Lục Cảnh Thanh sẽ cướp lấy công ty.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện sẽ khác.
Chỉ là Lục Ngưng lại cho rằng để cho một đứa nhỏ chưa vị thành niên chữa bệnh cho cô nhỏ của mình là quá qua loa, đặc biệt là vẻ ngoài của đứa nhỏ này rất tinh xảo, rất dễ làm cô ấy động lòng.
Cô ấy nói: "Con là Phó Chi đúng không? Cô là cô nhỏ của con, bệnh tình bây giờ của bà nội chắc con cũng biết, nhưng con không hiểu về y học, xen ngang vào thì không hợp lý."
Phó Chi lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, chớp chớp mắt, đôi mắt hạnh phủ một tầng nước vô cùng xinh đẹp, giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Cô nhỏ, cô không cần lo lắng."
Hẳn là do một thời gian dài không được uống nước, lắng nghe kỹ một chút, giọng của cô vẫn hơi khàn.
Lục Ngưng không thể nói gì thêm.
Trong đầu nảy ra một ý tưởng không đúng lúc: Trộm một đứa trẻ sẽ bị kết án bao nhiêu năm?
Lục Ngưng có chút muốn trộm đứa nhỏ trước mắt về nhà nuôi.
Phó Chi không để ý đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, mở miệng nói: "Con đã học qua trung y, có thể chữa bệnh cho bà."
"Con đã học trung y?" Lục Ngưng cũng không bài xích: "Đây là y học ngàn năm của đất nước chúng ta truyền lại, con xinh đẹp như vậy còn rất chăm chỉ, sau này nhất định sẽ thành danh!"
Phó Chi rất tự nhiên nói: "Cảm ơn."
Lục Dư Mặc nhìn thấy tất cả muốn lại chọc vào trán của Phó Chi: "..."
Bày ra bộ dáng khiêm tốn sẽ chết người sao?
"Nhưng trung y bây giờ lừa đảo đã hơn một nửa, hơn nữa Phó Chi tiểu thư còn nhỏ như vậy, tôi cũng không thể đồng ý việc cô kê thuốc cho lão phu nhân." Bác sĩ Lương cởi bao tay dùng một lần, lúc nói chuyện cực kỳ lý trí.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục lão phu nhân nói: "Vẫn là câu nói đó, thuốc của Phó Chi tiểu thư tôi sẽ cầm đi xét nghiệm, lão phu nhân có thể uống thuốc giảm đau và tiêm thuốc an thần, sống thêm ba ngày rồi thông báo làm hậu sự cũng không phải vấn đề."
Nhưng lão phu nhân vẫn một mực muốn uống thực phẩm chức năng của Phó Chi đưa.
Ho ra máu khổ sở, trái tim đau đớn, những thứ này không thể xoa dịu chút nào khi uống thuốc của bác sĩ Lương.
Nhưng uống thuốc của Phó Chi vào, bà ấy sẽ cảm thấy ổn hơn, bà muốn chết một cách nhẹ nhàng.
Bác sĩ Lương xoa xoa giữa lông mày.
Lục lão phu nhân nói: "Đây là thân thể của tôi, tôi có quyền quyết định, Chi Chi, cháu kê cho bà một lọ thuốc khác đi."
Một lọ thực phẩm chức năng chỉ có 10 viên, Lục lão phu nhân chỉ còn lại hai viên cuối cùng.
Nhưng Phó Chi lại nói: "Bệnh này chỉ là bệnh vặt, không đáng dùng thuốc tốt như vậy."
Lục lão phu nhân: "..."
Bị điếc à?
Nghe không thấy sao?
Ta đây sắp chết rồi đó?
Phó Chi đương nhiên là nghe thấy, nhưng cô cảm thấy mình không nên lãng phí thứ thuốc đắt tiền này: "Cháu sẽ kê cho bà một loại thuốc có giá thấp hơn, thuốc đến bệnh trừ, còn về thuốc ở trong lọ, từ hôm nay bỏ đi."