Mục lục
Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt của hắn có vài phần quái lạ, hơi kỳ quái, ngồi xuống nhìn lưỡi, trong lòng không khỏi trầm xuống, lại đưa tay ra lật mí mắt của hắn lên, đang muốn nói thì Cung Minh ho khẽ hai tiếng: "Đỗ lão đệ, hôm nay trời lạnh quá, lão ca ta tay chân già cả chịu không nổi nữa rồi, nói tóm lại, dẫu sao bệnh này cũng không có gì quá nặng, nói xong rồi thì chúng ta về đi, để cho Bồ huynh đệ nghỉ ngơi."

Đỗ Văn Hạo như hiểu ra gì đó, gật đầu: "Ừm..., bệnh này là cảm lạnh nên sốt thôi..., không có gì, uống thuốc là khỏi thôi..."

Tiền Bất Thu gật đầu: "Lão hủ cũng thấy vậy. Hai vị đã chẩn sát rồi thì chúng ta về thôi. Bồ lão hán, ta đã thay thuốc để thanh nhiệt giải độc rồi, ông cho hài tử uống đi, phải nhớ, hơi đổ mồ hôi một cái là ngừng uống thuốc ngay, nhất thiết không được để cho đổ nhiều mồ hôi! Đợi sau khi chúng ta về hội chẩn, sáng sớm mai, ta gọi vợ ông tới đường của ta lấy thuốc. Chúng ta đi đây!"

Mấy người đứng dậy ra khỏi cửa, Đỗ Văn Hạo bước tới cửa thì dừng lại, nghĩ ngợi một chút, từ trong ngực lấy ra mấy mẩu bạc vụn, đặt lên giường, nói với Bồ lão hán: "Tiền này để mua một chút gạo và mì, không thể ăn phấn cát thêm được nữa, đặc biệt là không được cho bệnh nhân ăn. Hắn mắc chứng huyết khô, bình thường xuất huyết không ngừng, mà rễ sắn có thể làm tăng nhanh tốc độ chảy của mạch máu, sẽ xuất huyết nguy kịch hơn. Hắn hiện tại phải cố gắng tránh xuất huyết, nếu không..., ừm... cái này, kỳ thật cũng không có gì, đừng ăn phấn cát nữa là được rồi."

"Đa tạ đại phu! Đa tạ!" Bồ lão hán cầm mấy miếng bạc, cảm kích gật đầu liên tục: "Lần trước Tiền thần y cũng nói đừng ăn phấn cát, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, nhà nghèo quá, năm nay thu hoạch không tốt, lương thực dự trữ cũng không còn đủ ăn, mà còn phải giữ lại một ít cho năm sau, cho nên cũng không làm khác được."

Bàng Vũ Cầm cũng lấy ra chút bạc vụn, đại khái được khoảng một hai lượng gì đó, đưa cho lão hán: "Ở đây cũng có chút bạc vụn, lão cầm đi mua gạo. Phải nhớ lời của Đỗ tiên sinh nhé!"

"Đây..., thật tốt quá!"

Tiền Bất Thu, Hàm Đầu và Cung Minh cũng đưa tiền, duy chỉ có Tuyết Phi Nhi là không, nàng ta đỏ mặt ngượng ngập nói: "Cha ta không cho ta cầm tiền..."

Đỗ Văn Hạo vỗ vai nàng: "Có lòng là được rồi. Chúng ta đi thôi."

Ra khỏi viện tử, lên xe, đợi ra khỏi cửa thôn, Bàng Vũ Cầm mới hỏi Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, bệnh của Bồ Sơn kia nặng lắm sao?"

Tuyết Phi Nhi chen vào nói: "Khẳng định là vậy rồi. Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng của họ là biết."

Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Nặng vô cùng, với tình trạng này, tùy tiện cảm lạnh rồi ho nhiều hơn một chút thôi cũng có thể lấy mạng hắn rồi!"

"Nghiêm trọng vậy ư? Sao không lập tức cho thuốc?"

Đỗ Văn Hạo, Tiễn Bất Thu và Cung Minh nhìn nhau, đều cười khổ lắc đầu. Cung Minh nói: "Ài! Chứng bệnh này nếu dễ trị như vậy, Tiễn thần y sớm đã ra tay xong lâu rồi, cần gì phải tìm chúng ta? Chỉ là, bệnh nặng như thế này, ít nhất thì ta cũng chịu rồi, chỉ còn trông vào Đỗ lão đệ thôi."

Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Hai vị đều không có biệt pháp thì ta càng chịu!"

Bàng Vũ Cầm nói: "Chứng bệnh đó là bất trị sao? Cái hư lao huyết khô này rốt cuộc là bệnh gì?"

Hư lao huyết khô chính là chứng thiếu máu không thể tái tạo trong Tây y, là tế bào gốc và điều kiện tạo máu trong cốt tủy của thân thể bị thương tổn, dẫn tới một loại tổng hợp chứng là công năng tạo máu bị suy kiệt, tiêu chuẩn phân chia không giống nhau, có thể chia thành cấp tính và mãn tính, hạng nặng, hạng trung và hạng nhẹ.

Đỗ Văn Hạo đương nhiên không thể dùng góc độ Tây y để giải thích, nghĩ một chút, nói: "Hư lao huyết khô là do một loại nguyên nhân nào đó dẫn tới tim gan tỳ thận của bệnh nhân bị thương tổn, từ đó dẫn tới tinh huyết không thể tái sinh, 'Hoàng Đế nội kinh' có nói: 'Tinh khí nội đoạt thì tích hư thành tổn, tích tổn thành lao.' Đặc biệt là tỳ thận lưỡng tạng bị tổn thương dẫn tới hư lao là nghiêm trọng nhất, bởi vì thận là chủ cốt sinh tủy, thận chứa tinh, mà huyết chính là do tinh hóa thành. Ngoài ra, tỳ cũng sinh huyết, cái gọi là huyết cũng chính là thủy cốc chi tinh, sinh hóa ở tì. Cho nên thận tinh hao tổn, tinh tủy cũng không đủ, mà nếu tủy bị hư tổn, tinh huyết cũng sẽ không thể tái sinh. Một khi thận dương của con người không đủ thì không thể làm ấm các tạng phủ khác. Cho nên, chỉ cần thận có bệnh, công năng tái sinh tinh huyết bị tổn thương, tim gan tỳ đều cũng sẽ bị thương tổn mà thành hư lao. Tỳ tạng bị thương tổn cũng là đạo lý này."

Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm nghe mà như lạc trong sương mù, hỏi: "Vậy chắc chắn sẽ chết ư?"

"Đương nhiên rồi! Tim chủ huyết, gan giữ huyết, tỳ thông huyết, ba nội tạng này bị thương tổn sẽ xuất hiện huyết hư, xuất huyết và ứ huyết. Khí huyết không thể hấp thu, âm hư nội nhiệt, cảm lạnh dẫn tới sốt cao, nhiệt làm tổn thương huyết lạc, hoặc bách huyết vận hành không theo quy luật, đều có thể dẫn tới xuất huyết. Cho nên mồm miệng hắn mới hay xuất huyết, mà mất máu quá nhiều cũng dẫn tới khí huyết bị suy yếu, tinh khí nội đoạt, dần dần dẫn tới cảm nhiễm. Bởi vì hư lao khiến sức đề kháng của con người giảm xuống rất nhiều, rất dễ bị cảm lạnh trúng gió, đều dẫn tới phổi bị cảm nhiễm nghiêm trọng. Loại cảm nhiễm biến chứng này là nguyên nhân chủ yếu khiến người bị hưu lao huyết khô rồi tử vong."

Nhị nữ nghe hiểu mà như không hiểu, Bàng Vũ Cầm nói: "Vậy... còn cứu được không?"

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Rất khó, bệnh của hắn rất nặng, đã biến chứng làm cảm nhiễm phổi, đối với người bình thường mà nói, ho thôi không tính là gì, rất dễ chữa, nhưng đối với người bị chứng hư lao huyết khô nặng, ho thôi cũng khiến hắn mất mạng rồi. Hơn nữa, hắn xuất huyết rất nặng, mất máu quá nhiều, thân thể cực kỳ thiếu máu, hay hôn mê, một khi xuất hiện cơn sốc, dù nhẹ cũng chắc chắn chết. Vừa rồi ta kiểm tra mí mắt của hắn, phát hiện dưới da đã chảy máu, đây chính là triệu chứng báo trước sắp xuất huyết trong não. Đây cũng là một nguy cơ nữa dẫn tới khả năng tử vong của hắn, cứu thế nào đây?"

Bàng Vũ Cầm nói: "Đỗ tiên sinh, ngài nhất định có biện pháp mà! Nghĩ biện pháp đi! Bọn họ đáng thương lắm, đặc biệt là hai hài tử đó, hắn nếu chết, vậy thì người nhà sẽ sống thế nào đây? Ngài cố nghĩ biện pháp đi, ngài biết thần kỹ Hoa Đà, nghe nói Hoa Đà thần y có thể bổ đầu ra để chữa trị cho bệnh nhân mà, trị xong thì khâu lại, người vẫn khỏe mạnh. Ngài nhất định cũng biết thần kỹ này mà, hắn cho dù bị chảy máu trong não, ngài cũng có thể chữa được, đúng không?"

Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Nàng thật sự coi ta là Hoa Đà sao? Bệnh này của hắn không thể dùng phương pháp phẫu thuật mổ đầu để chữa đâu, bởi vì không chỉ là xuất huyết não, các chỗ khác xuất huyết quá nhiều cũng có thể sẽ chết. Nàng đừng gấp, ta và hai vị đại phu suy nghĩ một chút, xem xem có biện pháp nào không."

Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi lập tức bình tĩnh lại, để tránh làm phiền bọn họ hội chẩn.

Cung Minh vuốt râu, nói với Tiền Bất Thu: "Tiền đại phu, ông thấy thế nào?"

Tiễn Bất Thu thân hình hơi lắc lư theo xe trâu đang đi, cũng vuốt râu, từ từ nói: "Bệnh này lão hủ đã trị liệu khoảng chừng hơn hai tháng. Biện chứng ban đầu là gan thận âm khuy, hư hỏa nội sinh. Phương thuốc dùng bát trân thang, bổ khí bổ huyết. Nhưng, tới nay cũng không có hiệu quả gì, hơn nữa hắn vẫn sốt cao không dứt, xuất huyết không ngừng, khiến ta đau đầu không thôi!"

Đang nói tới đây, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, có người la hét: "Ê! Xe bò ở phía trước nhường đường đi, chúng ta vào thành cứu mạng đây!"

Một người khác nói: "Huynh, hắn chảy máu nhiều như vậy, có thể tới được Tể Thế đường tìm Tiền thần y không?"

Nghe thấy câu này, mấy người đều kinh ngạc, vén rèm cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía sau có một chiếc xe trâu, mấy đại hán đang sốt ruột ra sức đánh trâu để nó đi nhanh hơn. Nhưng con trâu vẫn không nhanh không chậm lững thững đi, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Hàm Đầu hét lên: "Sao thế? Có người bị bệnh à? Sư phụ Tiền thần y của ta đang ở trên xe!"

"Ối!" Mấy người đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng nói: "Thần y đang ở đây ư? Tốt quá! Thần y cứu mạng với, huynh đệ của ta bị thương rồi!"

Nói xong câu này, mấy người đó đều nhảy xuống xe.

Hàm Đầm chạy lên trước hỏi: "Bị thương ở đâu? Có chuyện gì vậy?"

"Ở bắp đùi! Chúng ta là người của đoàn luyện trong thôn Ba Cây Liễu. Nông nhàn rồi (thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa), mấy người chúng ta cọ xát võ nghệ, lỡ tay bị thương, một kiếm đâm vào bắp đùi của huynh đệ ta, chảy máu rất nhiều, không thể ngăn lại được, Tiền thần y đang ở đâu?"

Mấy người Tiễn Bất Thu cũng chạy tới: "Người đâu?"

"Ở trên xe!"

Vén rèm cửa lên, chỉ thây một nông hán đang nằm bên trên. Bắp đùi phải của người bị thương được quấn băng, nhưng hiển nhiên không thể ngăn máu chảy. Huyết dịch màu đỏ vẫn không ngừng từ vải băng chảy ra. Nhìn bộ vị bị chảy máu, chính là động mạch đùi! Sắc mặt của hán tử trắng bệch, túm chặt lấy đùi mình: "Đại ca..., ta..., ta lạnh quá...! Lạnh quá..., lạnh quá..."

Đỗ Văn Hạo trong lòng trầm xuống, động mạch đùi bị đứt, người bị thương sẽ vì mất máu, dẫn tới bị choáng mà tử vong. Nếu không cầm được máu, chắc chắn sẽ đi đời nhà ma.

Tiền Bất Thu nói: "Rịt thuốc chưa?"

"Rịt thuốc kim sang rồi, nhưng không cầm được máu! Mau cứu hắn đi!"

Hàm Đầu vội vàng nói Tiền Bất Thu: "Nơi đây là vùng dã ngoại hoang vu, không có thuốc và dụng cụ, sư phụ, làm sao đây?"

Tiễn Bất Thu nói: "Mau đi tìm một số thuốc cầm máu như tiểu kế, địa du lại đây để cầm máu!"

"Vâng!" Hàm Đầu quay người đi tìm thuốc.

Cung Minh nói: "Chảy máu quá nhiều, lại bị thương ở động mạch chủ, những thuốc này chỉ sợ không có tác dụng!"

Tiền Bất Thu thở dài, thấp giọng nói: "Đúng, bị thương ở động mạch chủ trên đùi, thuốc kim sang chỉ sợ không có hiệu quả! Người đã sắp hôn mê bất tỉnh rồi, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi."

Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Hòm thuốc xuất chẩn của ta có thuốc cầm máu! Để ta tới xử lý!"

Mấy nông hán đó không nhận ra Đỗ Văn Hạo, vội vàng cản lại, hỏi: "Ngươi đừng làm loạn! Để Tiền thần y tới đi!"

Tiễn Bất Thu vội vàng nói: "Ngài ấy là sư phụ của ta! Mau! Để sư phụ ta xử lý! Còn chậm trễ là chết người đó!"

Tráng hán đó vừa nghe thấy đây là sư phụ của thần y, vậy tuyệt đối là không tồi rồi, vội vàng nhường đường.

Bàng Vũ Cầm đã chạy về xe ngựa mang hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo tới, hắn mở hòm, lấy bột tam thất ra.

"Mau! Lấy thuốc cho hắn uống!" Đỗ Văn Hạo mở bao giấy ra, đổ một ít vào miệng người bị thương, trên xe trâu còn có ấm nước, vội vàng cầm tới rót cho người bị thương uống.

Đỗ Văn Hạo xé ống quần của người bị thương ra xem, vội vàng sờ vào động mạch đùi ở giữa háng hắn. Dùng hai ngón tay cái đè lên nhau, ra sức ấn xuống, nói: "Không sai, rất có thể đã bị thương ở động mạch chủ trên đùi rồi, hòm xuất chẩn của ta cũng không có dụng cụ phẫu thuật, chỉ có thể tạm thời xử lý vết thương, đợi quay về mới phẫu thuật!" Quay đầu nói với Bàng Vũ Cầm: "Mau, cắt băng ra, đổ tam thất lên vết thương!"

Mấy đại hán chưa từng nghe qua bột tam thất, vội vàng hỏi: "Thuốc này có được không đó?"

"Tốt hơn thuốc kim sang bình thường!"

Bàng Vũ Cầm cắt băng ra, chỉ thấy máu trên vết thương vẫn ùn ùn chảy, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cố ổn định lại tâm thần, đổ bột tam thất lên vết thương, nhưng rất nhanh liền bị máu từ vết thương trào ra xối đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK