Mục lục
Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ngồi xổm xuống, nhờ vào ánh trăng chiếu xuống quan sát kĩ, kinh hỉ thốt lên: “Ai nha! Là một chú hổ con!”

Tuyết Phi Nhi vừa nghe vậy cũng vội vàng tiến tới ngồi xuống nhìn: “Đúng vậy! Còn đang nhúc nhích này! Mặc dù có nhiều con nhưng mà đều bất động, hình như đã chết.”

Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên, còn có vài con hổ con nữa, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất. Đưa tay kiểm tra, trừ một con còn đang nhẹ nhàng cử động ở bên ngoài, còn lại tất cả đều đã chết cứng.

Điều này chứng tỏ, đây là một con cọp cái, hoài thai sắp sinh sản, lại bị cái bẫy hổ này kẹp chặt lấy, mất máu nhiều quá nên chết, vì bảo vệ con, nên con cọp này vẫn ngửa đầu nhìn về phía trước, cho đến khi chết đi,hổ chết hổ vẫn còn uy, hai người tưởng gặp phải con cọp còn sống, lúc này mới sợ tới mức không nhận ra. Chỉ tiếc là ngoại trừ con hổ nhỏ này thì những con còn lại đều đã chết.

Đỗ Văn Hạo đặt cái cuốc thuốc xuống, thật cẩn thận mà dùng hai tay ôm tiểu lão hổ này lên,tiểu lão hổ này vừa mới được sinh ra, chỉ lớn hơn một chút so với nắm tay của hắn, liên tục run rẩy nằm cuộn tròn trong lòng bàn bay hắn, giống như lá rụng trong gió mùa thu.

“Ôi! Đáng yêu quá!” Tuyết Phi Nhi đưa tay vuốt ve thân thể tiểu lão hổ.

Đỗ Văn Hạo nói: “Nó không chịu được lạnh, hơn nữa rất đói bụng, tuỳ thời có thể chết đi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Đỗ Văn Hạo cởi bỏ áo choàng, đem để tiểu lão hổ vào bên trong, bọc kĩ trên dưới, nói: “Trước tiên mang về, nuôi nó mấy tháng đến lúc nó có thể sống độc lập, lại thả nó về núi.”

“Cái gì? Ngươi muốn nuôi con hổ này? Hổ rất thích ăn thịt người đó, ngươi làm vậy gọi là nuôi hổ gây hoạ.”

Người cổ đại còn chưa có ý thức bảo vệ động vật, hơn nữa hổ là loài động vật hung dữ, cứ nhìn thấy nó là muốn giết, giết hổ còn có thể được tôn làm anh hùng, giống như là Võ Tòng. Nhưng mà đối với Đỗ Văn Hạo, từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục con người cùng động vật cùng sống hài hoà, tư tưởng này đã thâm căn cố đế, hơn nữa còn bị ảnh hưởng của tư tưởng lương y như từ mẫu, muốn để cho hắn nhìn tiểu hổ đáng thương còn sống này chết đói thì hắn không làm được, cho nên Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hổ trong lòng, nói: “Không sao, thật ra bản tính của hổ là sợ người, chỉ có điều những lúc đó hồ cho rằng con người tập kích vì vậy mới cắn trả, tiểu lão hổ này vừa mới sinh ra, hai con mắt còn chưa mở, răng nanh cũng chưa mọc, muốn làm hại người cũng không được, đợi khi nó lớn sẽ thả về rừng rậm là được.”

“Điều này, vạn nhất bị người nha môn phát hiện, bọn họ cũng sẽ không cho phép ngươi nuôi một con hổ ở trong nhà, sợ rằng sẽ giết đi.”

“Ngươi không nói thì làm sao bọn họ biết được, ta cũng không bắt nó để nuôi lớn, chỉ chăm sóc mấy tháng, chờ nó có thể săn những con vật nhỏ, liền thả lại cho nó về núi.”

“Điều này..., được rồi, tiểu hổ này cũng rất đáng thương, ngươi chuẩn bị nuôi nấng nó thế nào đây?”

“Giúp ta mua một con chó mẹ vừa mới sinh sản, dùng sữa của con chó này nuôi dưỡng “Có thể chứ?”

“Yên tâm là được! Nhưng mà trở về phải lập tức tìm ngay, không biết tiểu hổ này có thể sống đến sáng ngày mai hay không?”

“Được!”

Đúng lúc này, hai người bọn họ phát hiện ở xa xa có ánh đuốc, lấp lánh nhiều điểm đang di động tiến về phía này, chỉ chốc lát, chợt nghe tiếng người nói chuyện xa xa truyền tới: “Mọi người cẩn thận, nhanh đi tới chỗ hổ bị bẫy kẹp chặt đó,thật muốn bắt lấy con hổ đó, mọi người cẩn thận một chút!”

Tuyết Phi Nhi vội nói: “Có thể chính là những người đặt bẫy hổ đến bắt hổ đó, chúng ta nhanh trốn đi, đừng để cho bọn họ nhìn thấy tiểu hổ, nếu không những người này sẽ cướp mất.”

Hai người vội vàng để gùi thuốc lên lưng, chạy đến trốn sau một khối đá lớn cách đó không xa.

Chỉ chốc lát, hơn mười một thợ săn trong tay nắm đao thương cung tên, giơ đuốc đi đến đây, nhìn thấy con cọp đã bị bẫy, hơn nữa cũng đã chết, đều hưng phấn hò reo, đem bốn chân con hổ đã chết trói lại sau đó dùng một cây gậy gánh lên, mấy con hổ con cũng dùng đao xẹt mấy nhát, dương dương đắc ý cười vang trời, sau đó, cả đám người khiêng con cọp chết cùng bỏ đi.

Chờ bọn họ đi xa, hai người lúc này mới cùng thở dài một hơi, dựa vào ánh trăng lần mò xuống núi.

Đi được hơn nửa canh giờ, chân cao chân thấp cuối cùng cũng nhanh chóng đến dưới chân núi, xa xa nhìn thấy dưới chân núi đều là đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể nghe được tiếng người kêu gọi: “Đỗ đại phu! Tuyết Phi Nhi!”

Tuyết Phi Khi kinh hỉ nói: “Là Bàng huyền uý cùng Thanh Đại tỷ tỷ bọn họ!”

Hai tay chụm lại bên miệng, cao giọng hô: “Ai....!Chúng ta trong này!”

Đỗ Văn Hạo vội vàng dặn dò Tuyết Phi Nhi: “Lúc nữa nói chúng ta đã lạc đường, đừng kể ra việc gặp con hổ, càng không thể nói ta đem một tiểu hổ trở về.”

“Được, ta biết rồi, ta sẽ không nói đâu, hai người lớn bị một con cọp chết hù doạ phải ở trên cây hơn nửa đêm, nói ra không phải làm cho người ta cười đến rụng răng sao!”

“Hắc hắc, đúng vậy!”

Lúc này, những người đó đã mang theo đèn đuốc sáng rực đi về phía bọn họ: “Tìm được rồi! Ở bên này!”

Chạy tới trước tiên là Bàng huyền uý, lập tức bắt lấy cánh tay Đỗ Văn Hạo đánh giá từ trên xuống dưới, lúc này mới kinh hỉ kêu lên: “Đỗ đại phu! Đã tìm được các ngươi rồi! Các ngươi đi tới nửa đêm không về, ài, thật là làm cho chúng ta lo lắng muốn chết.”

Người tiếp theo đi đến là Lâm Thanh Đại, nha môn Lôi bộ đầu,bộ khoái Tôn Tiểu Tam, còn có Tống chưởng quầy là phụ thân Tuyết Phi Nhi.

Đỗ Văn Hạo vội vàng chắp tay: “Xin lỗi, làm cho các vị lo lắng, chúng ta phải đi tìm thảo dược khá xa, có một vài loại thảo dược vẫn chưa tìm được, cho nên chậm trễ.”

Bàng huyền uý quay người hung hăng trừng mắt nhìn Lôi bộ khoái một cái: “Đỗ đại phu đều là vì ngươi cho nên mới vất vả lên núi hái thuốc như vậy, còn không cảm ơn Đỗ đại phu!”

Thì ra là, vào tối đêm qua, tiểu thiếp Ngọc Nhi của Bàng huyền uý cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thậm chí còn kêu một tiếng “lão gia”, làm cho Bàng huyền uý mừng rỡ cười mãi không thôi, vội vàng cho người đi mời Đỗ đại phu, muốn đem tin tức này nói với hắn, để hắn tiếp tục khai phương bốc dược. Không ngờ buổi sáng Đỗ đại phu đã lên núi hái thuốc, vì việc trị liệu cánh tay cho nha môn Lôi bộ đầu, chờ đợi cho đến khi mặt trời xuống núi vẫn không thấy họ trở về,điều này làm cho Bàng huyền uý sốt một vô cùng, trơ mắt nhìn tiểu thiếp bắt đầu có chuyển biến tốt lên, trong thời điểm quan trọng này Đỗ đại phu ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, gọi Lôi bộ đầu tới giận dữ mắng cho một trận.

Lôi bộ đầu từ Ngũ Vị Đường trở lại nha môn biết được Bàng huyền uý đã hứa hẹn, chỉ cần vị người mới Ngũ Vị Đường là Đỗ đại phu có thể chữa trị cứu được tính mạng của tiểu thiếp của Bàng huyền uý, liền đem tam khuê nữ hứa gả làm vợ hắn. Đỗ đại phu tương lai có thể là hiền tế của huyền uý đại nhân, liền biết lợi hại, vội vàng xin thứ tội.

Thấy trời đã tối mà bọn Đỗ Văn Hạo còn chưa trở về, Lôi bộ đầu xin chỉ thị của Bàng huyền uý bây giờ nên làm gì. Bàng huyền uý lúc này ngay lập tức quyết định dẫn bộ khoái nha môn, dân tráng, đốt đèn đốt đuốc đi ra khỏi thành đến Phi Linh sơn tìm kiếm. Lâm Thanh Đại cùng cha của Tuyết Phi Nhi biết được tin này cũng cùng đi.

Nhưng mà Phi Linh sơn này núi non trùng điệp, bọn họ có không nhiều người căn bản không đủ lục soát cả toà núi, chỉ có thể ở chân núi không ngừng kêu lên, cũng may hai người Đỗ Văn Hạo nghe được. Cuối cùng gặp nhau. Đỗ Văn Hạo vừa nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Bàng huyền uý, liền đoán tình hình người bệnh hẳn là rất tốt.

Lôi bộ đầu kinh sợ đi đến chắp tay nói: “Đỗ đại phu, tiểu nhân thật là con heo ngu xuẩn, như thế nào lại khiến cho tấm thân ngàn vàng của ngài vì tiểu nhân tự mình lên núi hái thuốc, nếu xảy ra chuyện gì, tiểu nhân đảm đương không nổi.”

Đỗ Văn Hạo ha ha cười: “ Xem ngươi nói kìa, ta chỉ là một toạ đường đại phu (đại phu riêng của Ngũ Vị Đường), thế nào mà lại có tấm thân ngàn vàng, hái thuốc vốn là công việc của đại phu mà, không phải ngươi đã kết giao bằng hữu cùng ta sao, với bộ dạng này của ngươi có còn nhận ta làm bằng hữu hay không?”

Lôi bộ đầu hắc hắc cười: “Đỗ đại phu nhận Lôi mỗ làm bằng hữu, Lôi mỗ thật là được sủng ái mà kinh hãi!Ha ha.”

Đỗ Văn Hạo chắp tay nói với Lâm Thanh Đại: “Lâm chưởng quầy, làm cho ngươi lo lắng, thật xấu hổ.”

“Đừng khách khí, các ngươi đi đến hơn nửa đêm không trở về, ta hơi sốt ruột, ngươi là đại phu do ta mời vào Ngũ Vị Đường, tại Đổng Đạt Huyền cũng không có thân nhân, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chúng ta thật không yên tâm.”

Cha của Tuyết Phi Nhi giữ lấy nữ nhi đánh giá trên dưới, thấy nàng không có làm sao, lúc này mới yên tâm, tức giận nói: “Con thật đúng là, nơi này là núi sâu rừng già nếu gặp phải mãnh thú thì phải làm sao? Nếu như con xảy ra điều gì, cha làm sao ăn nói với mẹ con ở dưới suối vàng đây!”

“Cha! Người ta không phải vẫn tốt đấy thôi!” Tuyết Phi Nhi dậm chân nói.

“Được được !Ta về nhà nha!”

“Con không về, con còn có chuyện cần làm!”

“Chuyện gì?”

“Con, con muốn mua một con chó con.”

Tống chưởng quầy ngạc nhiên nói: “Con mua chó làm gì?”

Tuyết Phi Nhi liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, ha ha cười: “Là muốn mua giúp Đỗ đại phu. Hắn nói sau này thường phải lên núi hái thuốc, con không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ hắn, nên nghĩ đến việc nuôi một con chó làm bạn. lên núi hái thuốc cũng cho thể giúp đỡ được phần nào, hôm nay con hái thuốc trên núi cùng Đỗ đại phu. nhìn thấy một ít thỏ hoang, nếu có một con chó săn là tốt rồi. Có thể vừa săn thú lại vừa hái thuốc cho nên mới muốn mua một con chó nhỏ để nuôi.”

“Ồ, thì ra là như vậy, điều này cũng không cần gấp, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, ngày khác hỏi nhà nào có chó sinh con, liền mua được ngay mà.”

“Điều này, điều này không được, cần phải hôm nay, cần ngay bây giờ !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK