Mục lục
Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng bộ khoái ở bên nghe hai vị đại phu nói không có cách nào. Hắn sốt ruột nói: “Nhị vị, hay là thử cách này đi. Dù sao thì châm cứu cũng không gây nguy hiểm gì”.

Trang đại phu trừng mắt nói: “Ai nói châm cứu không nguy hiểm? Nếu châm không tốt sẽ gây chết người đó!”.

“Nhưng các vị cũng phải dùng biện pháp gì đi chứ. Không thể cứ giương mắt nhìn con ta chết!”.

“Ai đứng nhìn con ngươi chết? Không thấy chúng ta đang tìm biện pháp à?” Tiếu đại phu tức giận nói rồi quay sang Trang đại phu: “Nếu hắn đã nói vậy thì chúng ta cứ thử biện pháp đó xem sao không hắn lại bảo chúng ta không cố gắng. Dù sao thì mấy huyệt đạo đó cũng không gây nguy hiểm gì”.

Trang đại phu gật đầu, lấy kim châm, dựa theo phương pháp Cổ quản gia đã nói, bắt đầu châm cứu.

Lát sau đứa nhỏ tên Đông Đông bắt đầu có chuyển biến, tiếng rên rỉ giảm dần, hơi thở không còn nặng nhọc như trước nữa.

Đổng bộ khoái mừng rỡ. Hắn đưa tay sờ trán con, kêu khẽ: “Đông Đông, con thấy thế nào? Có đau không?”

Đông Đông gật đầu, nó cất giọng yếu ớt nói: “So với lúc trước có đỡ hơn”.

“Ha ha, biện pháp này thật là hay!” Vợ chồng Đổng bộ khoái mừng rỡ, mặt mày hớn hở.

Trang đại phu và Tiếu đại phu nhìn nhau. Lúc trước hai người giận dỗi nên không nghĩ biện pháp này có hiệu quả. Trang đại phu xoay người nhìn Cổ quản gia một lát rồi ông ta chắp tay nói: “Ha ha, không ngờ Cổ chưởng quỹ thâm tàng bất lộ, là cao thủ châm cứu!”.

Cổ quản gia cười khan. Ông ta chắp tay hoàn lễ: “Không phải, chỉ là tình cờ thôi. Ngoại trừ chiêu này ra, ta không có gì nữa hết”.

Trang đại phu nhìn Cổ quản gia một lần nữa rồi quay sang nói với Đổng bộ khoái: “Hơi thở của con ngươi đã trở lại bình thường. Ta sẽ kê một đơn thuốc, ngươi về cho nó uống là không sao hết”.

Đổng bộ khoái liên tục nói cám ơn hai vị đại phu, rồi lại nói cám ơn Cổ quản gia. Sau một lát mặc dù bụng Đông Đông vẫn còn đau nhưng đã đỡ hơn nhiều. Hai vợ chồng Đổng bộ khoái liền thanh toán tiền, cầm thuốc rồi bế con đi ra về.

Đỗ Văn Hạo cũng theo bọn họ đi ra ngoài. Hắn thấy vợ chồng Đổng bộ khoái đi về phía tây thành. Xem ra nhà của Đổng bộ khoái ở gần nha môn, ngược hướng với Phù Vân đường của Đỗ Văn Hạo.

Mấy người Bàng Vũ Cầm thấy biện pháp của Đỗ Văn Hạo rất hiệu quả, cao minh nhưng lại thấy hắn đứng ở cửa nhìn theo bóng của Đổng bộ khoái, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư, tất cả đều rất kinh ngạc.

Cổ quản gia không phát hiện ra sắc mặt đăm chiêu của Đỗ Văn Hạo, ông ta cười nói: “Thiếu gia, biện pháp của người rất hiệu quả”.

Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Vẫn không được, châm cứu làm gia tăng chức năng của dạ dày, dạ dày hoạt động nhiều hơn làm cho đứa bé cảm thấy đỡ đau hơn mà thôi. Châm cứu có hiệu quả rõ ràng với triệu chứng đau bụng nóng nhưng xem bộ dáng của đứa trẻ này không phải là đau bụng nóng. Nguyên nhân đau bụng không tìm được, không trừ được tận gốc chỉ e bệnh sẽ lại tái phát”.

Mấy người Tuyết Phi Nhi không hiểu câu nói nửa hiện đại, nửa cổ đại của Đỗ Văn Hạo nên trợn mắt nhìn hắn hỏi: “Cái đó có ý gì?”

“Châm cứu chỉ để giảm đau, không tìm ra được nguyên nhân chính gây bệnh, như vậy rất nguy hiểm. Ta lo rằng châm cứu có thể giảm đau cho đứa bé nhưng lại che dấu triệu chứng bệnh của nó, làm chậm trễ việc cứu chữa. Nếu đúng như thế thì rất nguy hiểm!”.

Bàng Vũ Cầm nôn nóng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Tướng công, hay chàng đi xem bệnh cho đứa bé đó đi?”

Đỗ Văn Hạo cười gượng, hắn khẽ nói: “Không được, như vậy sẽ làm bại lộ thân phận của chúng ta, rất nguy hiểm”.

Tuyết Phi Nhi cười nói: “Đừng lo, lúc trước đứa bé đau thế mà Hạo ca hướng dẫn châm cứu đã khỏi ngay. Chúng ta chỉ lo chuyện không đâu”.

Nhìn thấy đám người Đổng bộ khoái sắp lẫn vào đám đông trên phố, Đỗ Văn Hạo cắn răng quyết định. Hắn quay sang nói với đội trưởng đội hô vệ Hô Duyên Trung: “Ngươi phái hai người đi theo bọn họ về nhà, chờ ở bên ngoài đến canh tư đêm nay nếu không có động tĩnh gì thì đứa bé không sao, còn nếu có gì xảy ra lập tức quay về báo cho ta biết”.

Hô Duyên Trung lập tức phái hai hộ vệ đuổi theo Đổng bộ khoái.

Cổ quản gia trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi hắn khẽ nói: “Thiếu gia, chuyện này phải cẩn thận”.

“Ta biết nhưng ta không thể thấy chết mà không cứu được!”.

Lâm Thanh Đại cau mày nói: “Tiên sinh đã xem xét tình hình của đứa nhỏ. Nếu như đứa nhỏ thực sự lại phát bệnh, chúng ta nên nghĩ biện pháp gì vừa dấu kín tung tích mà vẫn có thể cứu đứa nhỏ!”.

Gặp phải chuyện này tâm trạng ai nấy đều rất nặng nề, không ai còn hứng thú đi dạo phố nên tất cả quay về Phù Vân đường.

Trở lại phòng Đỗ Văn Hạo trước hết chuẩn bị các thiết bị để giải phẫu sau đó mới cùng Bàng Vũ Cầm vào động phòng.

Hôm nay là lễ tân hôn, không thể mang bộ mặt đau khổ. Ba người Lâm Thanh Đại vào trong phòng hoa làm cho không khí náo động, uống rượu chúc mừng.

Đêm khuya, mọi sự náo nhiệt rồi cũng qua. Tam nữ lúc này mới cười hì hì đi ra khỏi phòng hoa.

Bàng Vũ Cầm rực rỡ xinh đẹp dưới ánh nến đỏ, Đỗ Văn Hạo không nhịn được chạy lại ôm lấy nàng, hắn đặt nàng lên giường và buông màn.

Cả hai người là lần đầu tiên nên chân tay luống cuống. Đỗ Văn Hạo đã học y thuật, lại đến từ xã hội hiện đại nên đối với chuyện quan hệ nam nữ này cũng có hiểu biết nên rốt cục cả hai đều cảm thấy thoải mái, cùng nhau hoan ái đến tận canh tư mới kết thúc.

Cả hai ôm nhau ngủ.

Trong lúc hai người đang chìm đắm trong giấc ngủ, đột nhiên có tiếng kẹt nhẹ nhàng. Anh Tử đẩy cửa tiến vào, nàng chạy đến trước giường, vừa thở vừa nói: “Tiên sinh, hộ vệ báo lại, bệnh của đứa bé rất nặng. Đổng bộ khoái đã đánh xe đưa nó tới Huệ Nhân đường, bọn họ hỏi bây giờ phải làm gì?”

Đỗ Văn Hạo vội ngồi dậy, vén màn nói: “Mau giúp ta mặc quần áo. Ta sẽ đi xem bệnh cho nó”.

Bàng Vũ Cầm cũng ngồi dậy cùng Anh Tử giúp Đỗ Văn Hạo mặc y phục. Đúng lúc đó ngoài cửa có người gọi: “Văn Hạo”.

Đó là giọng của Lâm Thanh Đại. Đỗ Văn Hạo vội nói: “Thanh Đại, vào đi”.

Lâm Thanh Đại đẩy cửa tiến vào: “Ta đã biết rồi. Ngươi không thể đi. Nếu bại lộ thân phận sẽ rất nguy hiểm”.

“Nhưng bệnh của đứa bé đó rất nguy hiểm”.

“Đừng vội. Ta có một cách, cứ lắng nghe xem sao đã!” Lâm Thanh Đại đi tới nói khẽ vào tai Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Được, được! Cách rất hay. Vậy phải làm phiền tỷ rồi!”.

Huệ Nhân đường.

Trang đại phu và Tiếu đại phu đã dùng lại thủ pháp châm cứu Đỗ Văn Hạo chỉ dẫn lúc ban ngày thông qua Cổ quản gia nhưng cả hai thấy không hiệu quả.. đứa bé vẫn lăn lộn đau đớn trên giường, mồ hôi chảy ra, tứ chi lạnh toát, có dấu hiệu hôn mê. Cả hai đại phu đều không còn cách nào nữa, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ.

Phu nhân của Đổng bộ khoái nhìn thấy hai vị đại phu không có cách nào bèn nói với phu quân của mình: “Phu quân, hay là chúng ta thử đi tìm đại phu khác xem sao?”

Đổng bộ khoái giận dữ nói: “Ở thành Đông Kinh này, Huệ Nhân đường là một trong hai dược đường có tiếng tăm nhất. Bọn họ không chữa được, ai có thể chữa đây?”

“Nhưng phải mau nghĩ ra cách gì chứ, không thể cứ đứng nhìn con của chúng ta……….., ô, ô, ô”.

“Ai chẳng biết điều đó” Đổng bộ khoái đi lại trong phòng, tâm trạng sốt ruột, đột nhiên hắn đứng lại hỏi hai đại phu: “Hay chúng ta lại đến cầu Cổ chưởng quỹ, hỏi xem ông ấy có cách nào nữa không?”

Trang đại phu lắc đầu: “Cũng vô dụng, Cổ chưởng quỹ chỉ buôn bán dược liệu thô, không nghe nói hắn có biết y thuật. Hắn cũng nói chiêu châm cứu đó cũng chỉ là ngẫu nhiên. Hơn nữa ông ta cũng đã nói châm cứu không trị tận gốc căn bệnh được”.

Đổng bộ khoái tuyệt vọng hỏi: “Vậy con ta không cứu được?”

Tiếu đại phu nói chen vào: “Nghe nói tân thái y thừa của thái y viện Tiền Bất Thu rất am hiểu bệnh nhi. Trước đó ông ta đã chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của đại công chúa. Ông ta lại dùng Hoàng thổ thang chữa khỏi bệnh cho Cửu Hoàng tử, danh tiếng lẫy lừng. Hai người chúng ta cùng nhau đến thái y viện cầu Tiền thái y cứu đứa nhỏ này đi?”

Ở triều Tống, Thái y viện ngoài việc chữa bệnh cho Hoàng thượng, Hoàng hậu, các phi tần cùng hoàng thân quốc thích thì khi nhàn rỗi cũng xem bệnh cho bệnh nhân ở bên ngoài. Có một quy định là quan viên triều đình có thể trực tiếp mời thái y xem bệnh. Còn nếu là bá tánh bên ngoài thì phải có sự tiến dẫn của đại phu tọa đường bên ngoài mới được xem. Nói cách khác, bá tánh bị bệnh không thể trực tiếp gặp thái y xem bệnh, trước tiên phải được đại phu ở kinh thành xem bệnh trước, nếu đại phu đó không chữa được, dẫn tới cầu thái y chẩn bệnh, thái y lúc đó mới xem bệnh.

Đương nhiên cho dù là quan viên hay dân thường thì cũng như nhau đều có thể tìm thái y xem bệnh. Điều kiện duy nhất là lúc đó thái y rảnh rỗi không phải đi xem bệnh cho Hoàng thượng và hoàng thân quốc thích.

Đổng bộ khoái tất nhiên biết quy định này. Hắn nghe hại vị đại phu nguyện ý tiến dẫn tới Thái y viện cầu y, vui mừng khôn xiết, đoán chắc con hắn sẽ được cứu nên rối rít chắp tay tạ ơn.

Lúc trước Đổng bộ khoái đưa con đến Huệ Nhân đường bằng xe lừa, xe đang đợi bên ngoài nên hắn vội ôm con ra xe cùng hai vị đại phu đi tới Thái y viện.

Bởi vì Thái y viện có thể chữa bệnh cho người bên ngoài nên nó nằm cạnh Hoàng thành. Đến cổng Thái y viện, mọi người xuống xe nói có bệnh nhân nặng thỉnh cầu Tiền thái y xem bệnh.

Tiền Bất Thu lúc này đã là Thái y thừa, chính là phó viện trưởng Thái y viện, lại được hoàng thượng ngự ban tử y kim ngư túi. Phải hiểu rằng là quan hàm tam phẩm trở lên mới được đeo cái đó. Nhưng Tiền Bất Thu xuất thân từ tầng lớp bình dân nên ông ta không để ý tới phẩm hàm. Ai đến xem bệnh ông ta cũng xem cho cho dù là đêm khuya. Vì vậy Tiền Bất Thu vội rời giường đi tới phòng chẩn bệnh của Thái y viện.

Sau khi hỏi qua tình trạng bệnh tật của Đông Đông. Tiền Bất Thu ấn tay vào bụng kiểm tra, bắt mạch, xem đầu lưỡi. Xem xong sắc mặt ông ta thay đổi, trầm ngâm một lúc rồi ông ta tới bên bàn, lấy bút kê một đơn thuốc rồi giao cho dược đồng đi lấy thuốc.

Đổng bộ khoái vội hỏi: “Tiền thái y, bệnh của con ta thế nào?”

“Hài tử bị đau ở gần bụng dưới, ấn vào rất cứng, cứng như đá vậy, gần như hôn mê, người nóng, đầu lưỡi khô, màu hồng. Mạch trầm. Lão hủ đã dùng phương thuốc đại hãm hung thang”.

Đổng bộ khoái không hiểu gì, hắn gật đầu hỏi: “Vậy………, có nghiêm trọng không?”

Tiền Bất Thu sửng sốt. Ông ta khẽ thở dài rồi nói: “Nói thật, bệnh của đứa bé này rất nặng. Thuốc của lão hủ có hiệu quả hay không thì lão hủ không dám chắc. Loại chứng bệnh đau bụng này, chỉ có sư phụ của ta…….., nhưng ………….., ôi”.

“Ai là sư phụ của Tiền thái y? Người đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK