Mục lục
Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Đại nhìn tiểu hổ, ngạc nhiên nói: “Không phải là tiểu lão hổ chứ?”

Đỗ Văn Hạo bước lên phía trước ôm lấy tiểu hổ, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của nó đang sợ hãi làm loạn, cười nói: “ Đây là hôm trước ta trong lúc lên núi hái thuốc, đưa về, cọp mẹ bị thợ săn đặt bẫy kẹp chết, chỉ còn lại một tiểu hổ đáng thương này thôi, ta không đành lòng để nó chết đói nên ôm nó về đây.”

Lâm Thanh Đại nhíu nhíu mày: “Nuôi hổ gây họa, chỉ sợ người khác phát hiện…”

“Không sao, chỉ cần các ngươi không nói, người khác sẽ không biết. Ta cũng không phải nuôi đến trưởng thành, chờ nuôi lớn hơn một chút để nó có thể tự kiếm thức ăn, liền thả về núi, đến khi răng nanh của nó dài hơn, sẽ nhốt vào trong lồng sắt, nếu không có vấn đề gì sẽ không đả thương người đâu.”

“Ừm, nó là thú dữ, phải thật cẩn thận.”

“Ta biết.”

Anh Tử cũng thấy rằng tiểu lão hổ này bất quá chỉ lớn hơn con chó con một chút, không đáng để sợ hãi, lúc này mới đánh bạo đi tới, nhờ vào ánh trăng chiếu sáng nhìn thấy tiểu hổ đang run rẩy trong lòng Đỗ Văn Hạo, rõ ràng là vừa rồi hành động của mình dọa cho nó sợ hãi. Một khi tiểu lão hổ đã sợ mình, Anh Tử tự nhiên lớn mật hơn, vươn tay sờ sờ lên cái đầu nhỏ của hổ con, tiểu hổ rụt cái cổ, đôi mắt đáng thương mà nhìn hắn, đem đầu dụi vào khuỷu tay Đỗ Văn Hạo.

Anh Tử vuốt ve cái lưng mượt mà của tiểu hổ, quay đầu nói với Lâm Thanh Đại: “Phu nhân, tiểu hổ này rất đáng yêu, chúng ta lưu nó lại nha!”

“Hồ đồ! Tiên sinh chỉ vì thương tiếc tính mạng của nó mới giúp nó mà thôi, chúng ta sao có thể tự nuôi dưỡng mãnh thú? Đến khi người khác biết rồi, ai còn dám đến Ngũ Vị Đường chúng ta?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng vậy, cho nên ba người chúng ta, ai cũng không thể nói ra chuyện này! Chỉ ba chúng ta biết là được, ngày nào tiểu hổ này thân thể cường tráng hơn, có thể tự mình săn mồi, ta sẽ đem nó thả về tự nhiên.”

Lâm Thanh Đại nói: “Anh Tử, ngươi đã thích tiểu hổ này, vậy ngươi phụ trách chiếu cố tốt cho nó nhé.”

“Được!” Anh Từ hướng về Đỗ Văn Hạo lè lưỡi một cái, hì hì cười. Thấp giọng nói: “Tiên sinh, thì ra trong hộp thuốc của ngươi chính là nuôi tiểu lão hổ này. Thật đáng yêu, vừa rồi còn dọa cho ta sợ hãi!”

“Dù là động vật hung dữ cũng có lúc ôn nhu, càng huống chi đây chỉ là một con vật nhỏ bé.”

Anh Tử vươn bàn tay thon nhỏ mềm mại, thử đặt ở dưới miệng tiểu hổ, tiểu hổ hơi chần chừ giây lát, hai con mắt nhỏ mở to dò xét nhìn Anh Tử, đầu lưỡi màu hồng phấn cũng vươn ra nhẹ nhàng liếm liếm bàn tay Anh Tử. Rồi lại vội vàng rụt lại, cuộn mình nằm trong tay Đỗ Văn Hạo, hai con mắt vẫn dò xét Anh Tử. Chỉ chốc lát, thấy không có gì nguy hiểm, lại tiếp tục từ từ vươn cái đầu nhỏ, dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay nàng.

Đầu lưỡi của tiểu hổ làm Anh Tử nhột, cười khanh khách, vuốt ve cái cổ của nó, nói: “Tiểu hổ này thật đáng yêu! Tiên sinh, đừng nhốt nó ở trong quầy thuốc được không? Thật đáng thương, ta sẽ chiếu cố tốt cho nó!”

“Được thôi!” Đỗ Văn Hạo bế tiểu hổ đặt vào lòng Anh Tử: “Giao nó cho ngươi!”

“Ừm!” Anh Tử yêu thương mà vuốt ve thân thể của tiểu hổ, nhìn răng nanh của nó mới nhú lên một tý, khẳng định là không thể gây tổn thương cho người được, thử thăm dò bằng cách đem một ngón tay vào trong cái miệng nhỏ nhắn của tiểu hổ. Tiểu hổ dùng đầu lưỡi liếm, lại còn xem nó như vú sữa mà mút mút vào, làm cho Anh Tử phải cười khanh khách: “Nó tên là gì?”

“Chưa đặt tên.”

“Bộ dáng nó trông đáng yêu như thế này, hay là gọi là Tiểu Khả Ái?”

“Đừng! Đây là con hổ mà, lúc nãy ngươi hét lên rồi chạy trốn a? Nhưng mà trông bộ dáng túng quẫn của nó như vậy, gọi là Đảm Tiểu Quỷ(1) là được rồi.”

“Rất khó nghe! Như thế không được! Nhìn nó đáng thương như thế này, mẹ cũng không có, hay là gọi nó là Tiểu Khả Liên (2) nha.”

“Nó là giống đực, đừng lấy tên ẻo lả như vậy có được không?”

Lâm Thanh Đại nói: “Vừa đáng yêu vừa đáng thương, hay là gọi là Tiểu Khả đi.”

“Tiểu Khả? Được đó.” Đỗ Văn Hạo gật đầu nói.

“Tốt rồi, Tiểu Khả của chúng ta đã có tên!” Anh Tử nắm lấy chân trước của tiểu hổ đưa lên, giúp tiểu hổ nói lên: “Thật là cao hứng...!”

Lâm Thanh Đại nói: “Được rồi, đêm cũng đã khuya, bầu rượu cũng đã rơi bể, nghĩa là chúng ta không thể uống rượu nữa, cũng nên đi ngủ thôi!”

Anh Tử lưu luyến đem tiểu hổ thả lại ổ chó trong phòng Đỗ Văn Hạo, vội vàng dọn dẹp bàn trà.

Lâm Thanh Đại tựa vào lan can, mặt trăng tròn tròn đã ngả về phía Tây, tà tà mà chiếu vào thân thể thướt tha của nàng, mông mông lung lung, nhìn như một bức tranh mĩ nữ được vẽ rất tinh vi, vừa như một tiểu cô nương vô tư, làm cho tâm hồn Đỗ Văn Hạo có phần dao động.

Lâm Thanh Đại trầm tĩnh như ánh trăng, làm cho thân thể của mình hòa tan vào đêm tối, đột nhiên quay đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, cảm ơn ngươi…!”

Đỗ Văn Hạo nghe lời nói không đầu không đuôi này của Lâm Thanh Đại, hơi ngạc nhiên, đang muốn hỏi: “Cảm ơn ta cái gì?” Lâm Thanh Đại đã lướt qua quay về phòng, chỉ lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt.

………

Vừa tỉnh giấc, trời đã sáng.

Cộp cộp!

Tiếng gõ cửa rất nhỏ, Đỗ Văn Hạo lười biếng duỗi lưng một cái, không cần hỏi cũng biết nhất định là tiểu nha hoàn Anh Tử.

“Chờ một chút!” Đỗ Văn Hạo uể oải lên tiếng, ngồi dậy, ngáp lớn một cái, ngủ dậy rượu còn chưa tỉnh, đầu có chút mê muội, vuốt vuốt mặt, sau đó mới chập chạp mặc y bào, đi tới mở cửa.

Một làn gió thơm thổi qua, Anh Tử đã khom lưng chui qua nách hắn, chạy đến ổ chó rồi ngồi xổm xuống, nhìn tiểu hổ đang chen chúc trong sáu bảy con chó con ngủ vùi, cười hì hì quay đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, tiểu hổ không bị đói chứ!”

“Lão đại! Đói hay không tự ngươi xem đi! Buồn ngủ quá!” Đỗ Văn Hạo trở lại giường, đầu gục lên chăn mềm, từ từ nhắm hai mắt muốn tiếp tục ngủ thêm một lúc.

Mùi thơm ập vào người, cảm giác được giường rung động, dường như có người quỳ gối bên cạnh mình, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu: “Tiên sinh ngài nằm yên, Anh Tử xoa bóp cho ngài một lúc.”

Thuật xoa bóp được lưu hành rộng rãi thời Tống, điều này Đỗ Văn Hạo biết, nhưng bây giờ có một tiểu cô nương muốn xoa bóp cho mình, thì lại có chút không quen với cách sống này của giai cấp bóc lột. Đang muốn phản đối, thì đôi tay nhỏ bé của Anh Tử đã bắt đầu linh hoạt xoa bóp trên lưng hắn.

Lại nói, kỹ thuật xoa bóp của tiểu nha đầu này thật không tồi. Đỗ Văn Hạo lập tức vứt bỏ sự phản cảm đối với cách sống của giai cấp bóc lột, từ từ nhắm mắt hưởng thụ tiểu nha hoàn xoa bóp ôn nhu, vừa hưởng thụ vừa nói: “Tay nghề xoa bóp của ngươi thật tốt!”

“Cảm ơn tiên sinh khích lệ, sau này Anh Tử phải quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống hàng ngày của ngài. Ngài là nhị chưởng quầy của Ngũ Vĩ Đường chúng ta mà!”

“Vậy sao được?”

“Phu nhân nói, ngài là nhị chưởng quầy, mà ta là nha hoàn của Ngũ Vị Đường, đương nhiên cũng là nha hoàn của ngài, cho nên ngài bảo Anh Tử làm gì, Anh Tử sẽ là cái đó!”

“Hà, ý ngươi là, ta cũng có một tiểu nha hoàn ư?”

“Đúng vậy.” Bàn tay nhỏ bé linh hoạt đã ấn lên sống lưng, cái mông, bắt đầu xoa bóp bắp đùi. Đỗ Văn Hạo cảm thấy mỗi một bộ vị như mãnh sư ngủ quên dần tỉnh, máu nóng bắt đầu bốc lên, thầm kêu không ổn, chuyển động nửa thân thể nói: “Có điều, ta… , ta còn chưa rửa mặt!”

“Ừm, Anh Tử anh tử rửa mặt cho ngài!”

Anh Tử vừa đi ra, Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy đi tới bên giường, đẩy cửa sổ, gió mát buổi sáng của cuối thi ập đến, máu nóng ruốt cuộc cũng dịu lại.

Hiệu thuốc vừa mở cửa, Lưu thị phu nhân của Bàng huyện úy mang theo nữ nhi Bạch Vũ Cầm, dưới sự bảo vệ của mấy gia đinh, ôm một rương nhỏ ngân lượng đi tới Ngũ Vị Đường.

Lưu thị đem cái rương nhỏ chứa một ngàn hai lượng bạc trắng giao cho Lâm Thanh Đại. Sau đó, do Lâm Thanh Đại tự mình cầm bút viết khế ước. Lâm Thanh Đại, Lưu thị cùng Đỗ Văn Hạo đều kí tên chấp nhận lên văn tự, đều giữ một phần. Bởi vậy Ngũ Vị Đường chính thức hùn vốn, Lâm Thanh Đại là đại chưởng quầy chiếm sáu phần, Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm chia làm nhị chưởng quầy và tam chưởng quầy, mỗi người đều giữ hai phần. Hiệu thuốc vẫn gọi là Ngũ Vị Đường.

Bởi đề nghị của Lưu thị, Lâm Thanh Đại quyết định đối với Ngũ Vị Đường đã lâu năm có phần lụp xụp sửa chữa chút ít. Bởi vì mặt tiền (mặt trước) cửa hiệu muốn sửa sang xong thì phải ngừng kinh doanh vài ngày. Cho nên việc Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi đi theo Đỗ Văn Hạo học y thuật, tạm lùi lại cho đến khi cửa hiệu khai trương.

Hai ngày sau, Lâm Thanh Đại vội vàng sửa chữa mặt tiền cửa hiệu, đặt mua đồ mới. Lắp đặt mặt tiền, tạm thời ngừng kinh doanh, Đỗ Văn Hạo mượn thời gian này mỗi ngày chuyên tâm tiếp tục chữa trị cho nhị nãi nãi Ngọc Nhi, căn cứ vào bệnh tình điều chỉnh phương thuốc, cũng dùng châm cứu để phụ trợ trị liệu.

Phỏng chừng về sau phải ngoại khoa tiểu giải phẫu, Đỗ Văn Hạo liền vẽ lên giấy thiết kế một số dụng cụ giải phẫu thường dùng, lại còn thiết kế một cái nồi áp suất. Để thay cho dụng cụ chuyên môn dùng nhiệt độ cao để tiêu trùng khử độc, mời thợ rèn chế tạo rồi cất dự phòng. Lại còn phối chế dung dịch trừ độc ngoại khoa Trung dược chuyên dùng, chuẩn bị bông y tế, băng gạc, y phục giải phẫu, khẩu trang, bao tay, còn trù bị cả đồ bảo vệ sau khi tiêu trừ độc. Lại vừa tranh thủ mấy ngày này lên núi thu thập tân thảo dược đem về bào chế thành thuốc bào chế, dạng viên hoặc là dạng bột.

Mấy ngày này, bệnh hen suyễn nặng của Trương lão hán sau khi dùng thuốc của Đỗ Văn Hạo đã tốt lên nhiều, rất là vui mừng, đến đường tìm Đỗ Văn Hạo xin đơn thuốc để trở về củng cố hiệu quả trị liệu.

Thoáng chốc bốn ngày đã trôi qua, hôm nay, cuối cùng Đỗ Văn Hạo cũng nói nhị nãi nãi phải vượt qua thất đạo hung hiểm trong ngày thứ bảy.

(1) Đảm Tiểu Quỷ: tiểu quỷ hèn nhát.

(2)Tiểu Khả Liên: đứa bé đáng thương.

:71:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK