Mục lục
Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng thị thấy chửi mắng đối phương không ăn thua gì nên nàng ta chỉ kêu lên: “Ngươi nói con ta sắp chết? Ta nói cho ngươi biết mấy ngày trước nó uống hết thuốc, ta không có tiền để mua tiếp mà nó có sao đâu. Mọi người đều thấy các ngươi khi dễ con ta, đẩy nó ngã trên phố, lại còn kê đơn làm hại nó. Nếu con ta xảy ra chuyện gì, đó là do Phù Vân đường các ngươi hại nó!”

Phùng thị hùng hổ dìu A Đại ra ngoài, đi ra đến cửa, đột nhiên nàng ta nghĩ ra điều gì đó, quay người chạy lại cầm lấy hai thang thuốc ở trên quầy và lớn tiếng hỏi hộ vệ tiểu nhị: “Có phải thuốc này là thuốc lúc trước các ngươi sắc cho A Đại uống không?”

Hộ vệ tiểu nhị Thành Kim trừng mắt nhìn nàng ta. Nếu bình thường thì chắc sẽ có chuyện xảy ra, nhưng bây giờ bọn họ đang ẩn cư, tránh mọi sự chú ý của người khác nên hắn nuốt giận trả lời: “Đúng!”

Một tay Phùng thị cầm gói thuốc ở trên quầy bỏ vào trong người, tiện tay nàng ta cũng cầm luôn đơn thuốc bỏ vào trong người: “Hay lắm, cái này là bằng chứng. Trước lúc con ta uống thuốc của các ngươi không việc gì. Giờ nếu nó xảy ra chuyện gì thì cái này chắc chắn sẽ là bằng chứng các ngươi hạ độc thủ nó. Ta sẽ không để các ngươi yên”.

Khi Phùng thị dìu A Đại đi ngang qua chỗ Bàng Vũ Cầm, A Đại cúi đầu nói với Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm: “Đa tạ tiên sinh, đa tạ phu nhân! Xin thứ lỗi cho mẫu thân cháu…”

Nghe vậy Phùng thị hung hăng kéo A Đại đi nhanh ra cửa.

Đỗ Văn Hạo do dự một lát rồi gọi: “Chờ chút!”

Phùng thị hung dữ quay người trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

‘Đưa gói thuốc cho ta……”.

Phùng thị khép chặt tà áo, hay tay ôm trước ngực, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói gì? Đưa cho ngươi? Ha ha, muốn đoạt vật ở trong tay lão nương ư? Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!”

“Ta muốn nói cho ngươi biết cách dùng thuốc! Thuốc này rất đặc biệt. Không thể sắc uống giống như các đơn thuốc khác. Trong thuốc này có Phụ tử, rất độc. Trước khi sắc thuốc phải thêm gừng khô và cam thảo…….” Nói đến đây Đỗ Văn Hạo ngừng lại, sau đó hắn hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Thôi bỏ đi, tại sao ta phải hướng dẫn ngươi cách sắc thuốc? Hoặc ngươi cầm thuốc đến đây chúng ta sẽ sắc hộ ngươi, hoặc ngươi vứt nó đi. Tuyệt đối không được tự mình sắc thuốc. Phụ tử rất độc, các ngươi không biết cách sắc thuốc, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Khi đó ta sẽ không chịu trách nhiệm!”

“Làm ta sợ à? Còn lâu nhé! Là Phụ tử ? Lão nương sắc thuốc nhiều cũng biết Phụ tử rất độc, ta cũng biết cách sắc thuốc này. Hơn nữa nếu xảy ra chuyện ngươi không chịu trách nhiệm thì ai đây? Ngươi kê đơn, con ta uống thuốc xảy ra bất kỳ điều gì đều tại Phù Vân đường các ngươi. Các ngươi cứ chờ đấy!”

Phùng thị chửi mắng một lát rồi dìu A Đại ra về. Ra tới cửa nàng ta còn hung hăng trừng mắt nhìn người thợ đóng giầy rồi mới dìu con chậm rãi đi ra phố về nhà.

Người đứng xem đã tản đi. Gặp phải chuyện này, Đỗ Văn Hạo chỉ biết lắc đầu cười gượng.

Năm mới, người buôn bán thường chuẩn bị quà cáp đến nha môn và các cửa quan khác chúc tết, tạo mối quan hệ. Phù Vân đường của Đỗ Văn Hạo cũng không ngoại lệ. Cổ quản gia đã thương lượng cùng Đỗ Văn Hạo. Hậu lễ đã chuẩn bị xong, Cổ quản gia sẽ mang tới chúc tết các quan lại của Binh bộ.

Mặc dù việc chế tạo thiết bị phòng dịch do Binh bộ đặt hàng Đỗ Văn Hạo. Nhưng công việc làm ăn này rất lớn, đương nhiên cũng phải biếu quà cho các quan lại ở Binh bộ. Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi, việc hợp tác làm ăn mới lâu dài được.

Đến xế chiều Cổ quản gia mới trở về, ông ta kéo Đỗ Văn Hạo vào phòng bên rồi vui mừng nói: “Thiếu gia, có tin mừng!”

“Tin gì vậy?”

“Binh bộ Thượng thư đại nhân nói sẽ tiếp tục đặt mua trang bị phòng dịch, số lượng lần này sẽ tăng nhiều. Chúng ta sẽ rất vất vả đấy, ha ha”

“Ồ? Tiếp tục đặt hàng? Xem ra đại quân của chúng ta đã thắng trận rồi!”

“Không những thế mà còn thắng như chẻ tre!” Cổ quản gia nói: “Trong thời gian này tin chiến thắng luôn báo về. Lúc trước Trấn an phủ sứ Vương Thiều đại nhân lãnh binh tấn công Khánh châu mãi không hạ được thành. Sau khi thiếu gia cung cấp trang bị phòng dịch, mặt nạ trừ độc và thuốc nước giải độc, việc sử dụng vũ khí bệnh dịch hạch đã đảm bảo an toàn. Vương đại nhân hạ lệnh dùng máy bắn đá bắn thi thể của tướng sĩ mắc bệnh vào trong thành, dịch bệnh nhanh chóng lây lan. Dân chúng rối loạn, mở cửa thành bỏ trốn, Khánh châu tự sụp đổ.”

Dùng cách này phá thành làm cho Đỗ Văn Hạo không biết nên vui mừng hay là đau buồn.

Cổ quản gia thở dài nói: “Đáng tiếc sau khi Vương Thiều đại nhân vào thành, đại nhân đột nhiên bị bệnh nặng, không thể điều binh khiển tướng, phải quay về Đại Tống, việc chinh phạt Tây Hạ của đại quân gặp trắc trở. Triều đình phái Cấp sự trung Từ Hi, Duyên đạo tổng quản Chủng Ngạc mang theo viện binh tiếp ứng. Cùng với quân tăng viện, tổng số quân của chúng ta lên tới ba mươi vạn chia thành năm đạo tiến vào Tây Hạ.”

“Xem ra lần này chúng ta chắc thắng!”

“Đúng vậy! Từ tướng quân và Chủng tướng quân sử dụng bệnh dịch hạch để công thành. Đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng. Trên đường tiến quân, đã chiếm được Lan châu, Thạch châu, Hạ châu, Ngân châu, Vi châu và các châu quận khác, tiêu diệt mấy vạn quân Tây Hạ. Đánh cho quân Tây Hạ kinh hồn táng đởm, vừa nghe tiếng đã bỏ chạy. Gặp thành trì kiên cố chỉ cần dùng thi thể bị dịch bệnh ném vào trong thành, sau ba ngày thành sẽ bị phá. Vì vậy đại quân của chúng ta đang tiến gần tới kinh thành của Tây Hạ, thành Hưng Khánh!”

“Tốt quá! Sắp hạ được kinh thành của Tây Hạ rồi!”

“Quân Tây Hạ không tìm ra biện pháp đối phó với vũ khí dịch hạch của quân ta. Sau khi bị quân ta dùng bệnh dịch hạch công hạ thành trì, chúng đã biết sự lợi hại của vũ khí này nên chỉ bỏ thành chạy. Nhưng trận chiến ở Minh Sa Xuyên quân ta cũng thất bại nặng nề. Hai ngàn binh lính tiên phong bị hơn một vạn quân Tây Hạ bao vây. Quân ta bị mất hai ngàn trang bị phòng dịch!”

Đỗ Văn Hạo cau mày: “Hai ngàn trang bị đã bị địch nhân cướp mất?”

“Đúng vậy, Từ tướng quân vốn là một quan văn, không thông hiểu binh pháp. Tướng sĩ quân tiên phong lại quá coi thường địch nhân, ham lập công, liều lĩnh đơn độc tiến quân, hậu quả là thất bại nặng nề. Nhưng thiệt hại này cũng không đáng kể so với mấy vạn quân Tây Hạ đã bị chúng ta tiêu diệt!”

“Hai vị tướng quân vốn rất lo lắng việc hai ngàn trạng bị phòng dịch bị cướp sẽ ảnh hưởng đến vũ khí dịch hạch của chúng ta. Không ngờ sau đó quân Tây Hạ vẫn bỏ thành chạy, không dùng trang bị này để thủ thành.”

Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Quân Tây Hạ cướp được trang bị, không dùng để phòng ngự, tại sao nhỉ?”

“Không biết được. Hay bọn chúng không biết cách sử dụng trang bị này?”

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Không phải, quân Tây Hạ không ngu ngốc như vậy. Chỉ e trong này có âm mưu gì khác!”

“Có thể. Nhưng không cần lo lắng quá. Quân ta có ba mươi vạn đại quân. Chúng chỉ có hai ngàn trang bị phòng dịch, chỉ có thể phòng ngự một tòa thành. Chúng ta cứ bao vây tòa thành phòng thủ, đưa đại quân tấn công các thành trì khác. Tóm lại là không cần lo lắng!”

“Ừ, nhưng chiến sự thuận lợi quá làm cho ta cảm thấy bất an, nhưng ta cũng không rõ là ta thấy bất an về chuyện gì. Có một chuyện ta muốn hỏi: Bệnh dịch hạch ở Tây Hạ có bùng nổ trên diện rộng không?”

“Cái này ta cũng không rõ. Nhưng bên Binh bộ mua nhiều thuốc trừ độc như vậy chính là để sau khi chiếm được thành sẽ dùng thuốc đó giải độc. Chắc chắn dịch bệnh sẽ không bùng phát”.

“Hy vọng thế!” Đỗ Văn Hạo hy vọng trang bị phòng dịch và thuốc nước của hắn sẽ giúp quân Tống đánh bại quân Tây Hạ, đồng thời tránh thiệt hại cho dân chúng vô tội.

Nói chuyện xong Đỗ Văn Hạo tiếp tục ngồi ở tiền đường chờ xem bệnh, nhưng hôm nay là năm mới nên không có bệnh nhân đến xem.

Đến tối khi Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đang ngồi trong tiền đường, sưởi ấm nói chuyện thì hắn nghe ngoài cửa có tiếng chân người chạy vội vã. Đỗ Văn Hạo vừa ngẩng đầu đã thấy mấy người cõng A Đại trên lưng chạy qua cửa dược đường, phía sau mấy người một phụ nhân trên tay cầm một cái chậu đựng nước tiểu đứng lại trước cửa dược đường, người đó đúng là bát phụ Phùng thị. (bát phụ: Người đàn bà ngang ngược)

Lúc trưa, sau khi Phùng thị tống tiền Đỗ Văn Hạo lấy mười lạng bạc thì nàng ta rất vui mừng, dìu A Đại rời khỏi Phù Vân đường về nhà.

Trên đường về Phùng thị trách mắng A Đại: “A Đại! Mẫu thân đã bảo con phải ở yên trong nhà, tại sao con lại chạy lăng nhăng bên ngoài? Nếu không có người tốt chạy tới báo cho mẫu thân thì ta cũng không biết tìm con ở đâu. Nếu xảy ra chuyện gì thì sau này mẫu thân biết nương tựa vào ai? Khép chặt áo vào, lạnh lắm. A Đại, bây giờ con thấy thế nào?”

Sau khi A Đại uống thuốc xong, tinh thần dần hồi phục, đã có thể nói chuyện bình thường, nó thấy rất xấu hổ về hành động của mẫu thân lúc trước nên buồn bực nói: “Uống thuốc xong, bụng con không thấy đau nữa.”

“Thật hả? Tốt rồi, may mắn mẫu thân đã cầm thêm hai thang thuốc nữa, lại cả đơn thuốc. Nếu bệnh con tiến triển tốt thì sẽ sắc uống hết, khi nào hết mẫu thân sẽ mang đơn đi mua nữa.”

“Mẫu thân, do con tự mình trượt ngã. Cái áo bông này là của họ mặc cho con. Con không biết đã cởi áo của mình vứt đi đâu!”

“Con thật là! Cái đó mẫu thân biết!”

A Đại đứng lại, nó tức giận nói: “Mẫu thân biết sao lại còn đòi bạc của họ?”

“Con đúng là! Nếu mẫu thân không đòi tiền của bọn họ, mẫu tử chúng ta sẽ không sống qua mùa đông giá rét này. Hơn nữa bệnh con nặng như thế. Lần trước Linh y kê đơn con uống cũng không đỡ, lại còn phát điên. Mẫu thân rất lo lắng, không biết phải làm gì nữa. Mẫu thân làm vậy cũng vì không còn cách nào khác, mẫu thân lấy tiền của bọn họ để tìm một đại phu giỏi chữa khỏi bệnh cho con. Con là tất cả của mẫu thân. Phụ thân con mất sớm. Con là người duy nhất mẫu thân có thể nương tựa. Mẫu thân không thể để con xảy ra điều gì được”.

“Đại phu đó sắc thuốc cho con uống, người có ý tốt giúp con. Người tốt với con như vậy mà mẫu thân lại đòi tiền của người ta. Con… con còn mặt mũi nào nhìn người nữa đây?”

“Ai da! Họ là người giầu có, chút bạc với họ không là gì cả, nhưng đối với hai mẹ con chúng ta thì lại là cả một gia tài lớn. Con càng ngày càng lớn, cũng sắp tới lúc phải tìm cho con một người vợ. Số bạc này……”.

A Đại giậm chân nói: “Mẫu thân! Tục ngữ có câu: Nghèo cho sạch, rách cho thơm. Mẫu thân lấy oán báo ân, đòi bạc của ân nhân. Mẫu thân có thể làm chuyện đó nhưng con thì không còn mặt mũi nào nữa!”

“Con… Con đúng là! Con không thông cảm với mẫu thân, nói đỡ cho mẫu thân lại còn trách mắng mẫu thân! Ông trời ơi……., sao số tôi lại khổ thế này …., ô, ô, ô…”.

Phùng thị lại sử dụng tuyệt chiêu khóc lóc này. Nhưng A Đại không bị mắc lừa, nó tức giận giậm chân, vùng vằng thoát ra khỏi tay Phùng thị, bước lên trước ba bước. Phùng thị không dám để A Đại đi một mình, nàng ta vừa khóc vừa chạy lên đưa tay đỡ A Đại. A Đại gỡ tay Phùng thị ra rồi nó tự mình bước đi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK