Lý Phố nghe xong bèn chỉ vào hai tên gián điệp Thổ Phồn nói: “Vậy hai tên này chúng ta sẽ giải quyết chúng ra sao đây?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn cười nói: “Đó là việc của Lý tướng quân mà! Tướng quân muốn làm gì thì làm, ta không có quyền can dự vào!”
Lý Phố cũng cảm thấy hai tên gián điệp này biết nói tiếng của Đại Tống, nên ông ta cũng dè chừng, không dám nói gì nhiều trước mặt chúng, vì vậy mà nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy bèn gọi người áp giải hai tên gián điệp đó đi, sau đó Lý Phố mới quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đại nhân! Mạt tướng không muốn đại nhân rời khỏi đây chút nào cả!”
Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng đã cảm thấy chua chát lắm rồi, do vậy hắn cũng không muốn nhắc gì thêm về chuyện bị cách chức nữa, nên nghe Lý Phố nói vậy, bèn khéo léo chuyển đổi chủ đề nói chuyện: “À! Đúng rồi! Khi ngươi đưa Kha Khắc đưa về cung thì Lão Li có nói gì không vậy?”
Lý Phố nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy biết hắn vẫn còn đau đớn chuyện bị cách chức, nên sau một hồi suy ngẫm, ông ta liền đưa mắt ra nhìn sung quanh, rồi vén áo quỳ luôn xuống, ôm quyền nói: “Đỗ đại nhân! Mạt tướng vốn là một tướng quân bại trận, tiền đồ bấp bênh, cuộc sống lận đận, mạt tướng cứ nghĩ cuộc đời của mình sẽ kết thúc với một kết quả bi thảm, không thể ngóc đầu lên được như ngày hôm nay! Nhưng nhờ có đại nhân chỉ dẫn, cất nhắc mạt tướng, mạt tướng mới có được vinh quang như ngày hôm nay. Đại nhân văn võ song toàn, đánh đâu thắng đó, đi đến đâu quân thù đều nghe tiếng mà kinh hồn bạt vía! Cho dù trong lúc tình hình binh lực ít ỏi, sĩ khí sút giảm nhưng đại nhân vẫn lấy ít thắng nhiều, làm cho quân đội Tây Sơn thất điên bát đảo, công trạng cũng như tài trí của đại nhân, đương triều ít ai sánh kịp, vậy mà giờ đây đại nhân lại nhận được hậu quả như vậy, mạt tướng cảm thấy ông trời thật là bất công! Mạt tướng và mấy vị huynh đệ cùng đại nhân vào sinh ra tử cũng cảm thấy nuốt không trôi kết quả của ngày hôm nay! Sau khi suy sét cẩn thận, bọn mạt tướng cũng muốn tìm lại sự công bằng cho đại nhân, hơn nữa bọn mạt tướng cũng đã cảm thấy chán ngán cái con đường làm quan, làm tướng rồi, do vậy sau một hồi thương lượng, tất cả đều muốn đi theo phục vụ đại nhân, nguyện cùng được đại nhân sống chết có nhau! Mong đại nhân thu nạp!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì sững người sửng sốt, hắn không ngờ Lý Phố lại có một hành động như vậy, trông Lý Phố quỳ xuống như vậy, Đỗ Văn Hạo bèn đưa tay ra đỡ lấy ông ta dậy nói: “Tiền đồ của Lý tướng quân vẫn vô cùng sáng lạn, việc gì phải đi theo một tên lang băm như tại hạ hành tẩu giang hồ cơ chứ?”
“Đây là niềm vinh hạnh của mạt tướng! Bọn mạt tướng cũng không phải là cây trong vườn hoa mà không chịu nổi cảnh mưa bão ngoài trời, mong đại nhân hãy thu nạp để cho các huynh đệ được phò tá, phục vụ đại nhân!” Lý Phố nói với giọng vô cùng kiên định.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cảm động vô cùng, tuy hắn mới cùng làm việc với Lý Phố trong thời gian rất ngắn, nhưng hắn rất có thiện cảm với ông ta, và Lý Phố cũng vậy, cái này có thể coi như điển tích anh hùng tiếc anh hùng trong các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp vậy. Đỗ Văn Hạo cũng thực sự không muốn rời xa người trợ thủ đắc lực này, Lý Phố không chỉ hết lòng tận tụy, mà lại là một người tốt bụng, thẳng thắn, trung thành nữa.
Đỗ Văn Hạo lúc này liền tiến đến bên Lý Phố rồi vỗ vỗ lên vai ông ta nói: “Đa tạ Lý tướng quân! Ta bây giờ cũng đã bị cách chức rồi! Từ nay về sau cũng đừng gọi ta là đại nhân nữa, cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi!”
“Mạt tướng không dám!” Lý Phố nói xong bèn cười ha hả, rồi lại ôm quyền nói tiếp: “Tiên sinh hiện giờ chẳng khác gì đại ca lãnh đạo của mọi người cả, vậy thì mạt tướng xin gọi người là Đỗ đại ca vậy!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười lớn đáp: “Được thôi! Ha ha ha! Đại ca lãnh đạo!...” (Nghe rất giống với đại ca lãnh đạo trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, he he!)
Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa kịp sáng, Lý Phố đã đón Kha Nghiêu ra khỏi Lạc Diêu Viện. Đỗ Văn Hạo và những người khác lúc này cũng đã đứng chờ sẵn ở dưới chân núi, chính vì thế mà Lý Phố sau khi đón được Kha Nghiêu, bèn ra roi quất ngựa chạy hết tốc lực đến dưới chân núi để hội hợp với Đỗ Văn Hạo.
Trông tình trạng của Kha Nghiêu lúc này, thì có vẻ như đêm qua nàng ngủ không được tốt, sắc mặt của nàng hiện giờ vô cùng tiều tụy, mệt mỏi.
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đem theo hơn hai mươi người tùy tùng cùng với Hầu Tử, từ xa đã trông thấy bóng dáng của Lý Phố đang cưỡi ngựa phóng lại. Cả dãy người sau đó liền lần lượt bước lên trên núi.
Khi tất cả đi được khoảng một canh giờ, thì đều đã đến một ngã rẽ, Kha Nghiêu bèn tiến đến bên Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại nhân! Con đường nhỏ phía bên tay trái dẫn đến một con đường tắt khác, đại nhân có thể men theo đó mà đi!”
Đỗ Văn Hạo bèn nghe theo lời chỉ dậy của Kha Nghiêu, dẫn đoàn người đi sang con đường nhỏ bên tay trái. Quả nhiên, bọn họ đi được một đoạn đường không xa thì đã trông thấy một con sông, cách đó không xa bóng chiếc cầu đá của Kha gia đã lấp ló ẩn hiện tại nơi đó rồi.
Đỗ Văn Hạo trông thấy thần sắc của Kha Nghiêu có phần mệt mỏi, bước chân cũng dần dần chậm lại, bèn lên tiếng hỏi: “Có phải ngươi không muốn bước chân vào trong đó phải không?”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn gật đầu đáp lại.
Đỗ Văn Hạo nói: “Cuối cùng thì ngươi cũng phải đối mặt thôi! Cho dù có bất kỳ điều gì sắp xảy ra đi chăng nữa, thì ngươi nên ghi nhớ rằng, ngươi vẫn còn mọi người bọn ta ở bên cạnh ngươi lúc này đây!”
Kha Nghiêu nghe xong thì vô cùng cảm kích nhìn vào Đỗ Văn Hạo, nhưng nàng cũng không lên tiếng đáp lại, có lẽ do nàng quá hồi hộp, lo lắng với những chuyện sắp xảy ra.
Khi đoàn người bước qua cầu xong, thì tất cả đã đến bên khu trạch viện to lớn của Kha gia. Mọi người chỉ thấy Kha Nghiêu đi đến bên một con sư tử đá, rồi đưa tay lên cho vào bên trong miệng của nó, và thật bất ngờ cánh cổng của trạch viện lúc này đã dần dần hé mở.
Khi đoàn người vừa bước vào bên trong khu trạch viện, thì cánh cổng cũng tự động đóng luôn lại.
Kha Nghiêu vừa bước vào bên trong căn viện, bèn đưa mắt lên nhìn ra tứ phía, nàng lúc này mới phát hiện ra rằng nơi này đã bị bỏ không, hoang phế khá lâu, giờ đây không còn bóng người nào ở trong này cả, nàng liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đại nhân! Chúng ta trực tiếp đi ra biệt việt sau núi phải không?”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Cái này ngươi cứ tự mình quyết định đi! Chúng ta nghe theo ngươi là được rồi!”
Kha Nghiêu nghe xong bèn rất thuần thục, rành rỏi đi vào trong một chiếc hành lang dài, đi qua một cái cổng cầu vồng, rồi xuyên qua một khe suối nhỏ đi đến một trang viện, cánh cổng của trang viện lúc này vẫn hé mở, Kha Nghiêu liền lên tiếng nói: “Đây là nơi ở của cha mẹ tiểu nữ! Tiểu nữ muốn vào trong đó xem một chút!”
Đỗ Văn Hạo và những người khác cũng không nói gì, chỉ im lặng bước theo Kha Nghiêu đi vào bên trong. Thì hắn để ý thấy nơi này được dựng lên vô cùng cao ráo, thoáng đãng, sạch sẽ, trước cổng còn treo bốn chữ “Hoa Cư Nhã Xá”, rõ ràng khu trang viện này được bày biện vô cùng trang nhã khác hẳn với những gian phòng khác trong này. Đỗ Văn Hạo rất thích bốn chữ “Hoa Cư Nhã Xã” kia của căn phòng, nơi đây còn treo hai tấm biển khác, một tấm có đề “Tân Nguyệt Tiểu Các”, còn tấm kia có đề “Địch Mặc”, nét chữ của mấy tấm biển này được viết vô cùng hoa văn, đẹp mắt, rất có phong thái của một nhà đại thư pháp gia.
Kha Nghiêu lúc này mới lên tiếng giới thiệu: “Trang viện này có ba gian phòng, gian bên trái là nơi nghỉ ngơi riêng của mẹ tiểu nữ, bên phải là thư phòng của cha tiểu nữ, còn gian ở giữa là nơi cả hai cùng nghỉ ngơi!”
Lâm Thanh Đại sau khi quan sát xong căn phòng, liền thốt lên: “Nơi đây thật là thanh tao, nhã nhặn, xem ra cha của ngươi cũng là một nhà nho có học!”
Kha Nghiêu nghe xong thì mỉm cười e thẹn, sau đó nàng tiến gian phòng đến phía giữa, rồi đưa tay đẩn cửa bước vào. Bên trong này bụi bặm bám đầy, đôi môi của Kha Nghiêu bất giác run lên, rồi quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo một cái. Đỗ Văn Hạo hiểu ý, liền dừng chân thôi không bước tới nữa, mà để mặc một mình cho Kha Nghiêu bước vào phía trong, sau khi thấy nàng đã ở trong đó rồi, hắn liền đưa tay lên khép cửa lại cho nàng, khi cánh cửa vừa khép lại thì hắn đã nghe thấy tiếng khóc rưng rức của Kha Nghiêu vang lên.
Đỗ Văn Hạo liền ra ý cho mọi người đứng đợi hết ở bên ngoài, còn mình và Lâm Thanh Đại cũng ngồi với nhau ở dưới một gốc cây hòe trong viện để hóng mát chờ đợi.
“Văn Hạo! Thiếp thấy cô bé Kha Nghiêu này đúng là đáng thương quá!” Lâm Thanh Đại thở dài nói, nàng lúc này cũng vô cùng thương cảm với số phận trớ trêu của Kha Nghiêu.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn bông đùa nói: “Kha Nghiêu đáng thương như vậy! Hay là ta đem chuộc nàng ta ra ngoài, rồi đem nàng ta theo bên mình đi hành tẩu giang hồ nhé!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy thì tưởng thật, vui vẻ đáp: “Thật vật sao? Như vậy thì tốt quá, Kha Nghiêu thông minh lại xinh đẹp và lễ phép, hiểu biết như vậy, nếu như chàng có ý thì đưa nàng ta về làm thiếp cũng được đấy!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười lên phớ lớ, hắn đưa tay lên đánh nhẹ vào bàn tay của Lâm Thanh Đại nói: “Nàng tưởng ta nói thật à? Lẽ nào nàng không ghen với ta sao?”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn thấp giọng đáp: “Để thiếp nói cho chàng nghe nhé, chàng đã có một Cầm Nhi hiền thục, một Tuyết Phi Nhi hoạt bát đáng yêu, một Liên Nhi nhu mì, dễ bảo. Bây giờ chàng chỉ thiếu một người thiếp thông minh như Kha Nghiêu nữa mà thôi!”
“Thôi được rồi! Đừng nói nữa, ta biết nàng đang âm mưu gì với ta rồi! Ta lại còn không biết nàng sao, hứ! Nàng đã vô cùng thông minh rồi!” Đỗ Văn Hạo bông đùa đáp lại.
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn cười lên khanh khách, khi nàng đang định nói tiếp thì cánh cổng căn phòng được mở ra, Kha Nghiêu cũng từ trong đó bước ra, mắt mũi nàng giờ đây đỏ lựng lên, xem ra nàng đã khóc một trận vô cùng dữ dội.
“Thật xin lỗi tất cả mọi người! Tiểu nữ đã làm mất thời gian của mọi người rồi! Chúng ta tiếp tục đi tiếp thôi!” Kha Nghiêu lên tiếng nói.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng an ủi: “Thôi! Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngươi có muốn đến phòng mình xem nữa không?”
Kha Nghiêu lúc này bèn đưa ánh mắt vô cùng đáng thương của mình lên nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Còn thời gian cho tiểu nữ không? Tiểu nữ thật có thể đến đó xem không?”
Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn lên tiếng nói: “Chúng ta đi xem thôi!”
Kha Nghiêu nghe xong bèn mím môi lại, buồn bã nói: “Khi nãy tiểu nữ nằm trên giường của cha mẹ mình, dường như vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của hai người đó vẫn còn phảng phất đâu đây!”
Lâm Thanh Đại lúc này bỗng nhiên cảm thấy sống mũi của mình cay cay, liền quay mặt đi sang chỗ khác khóc thầm.
Sau khi rời khỏi đây, đoàn người lại hướng về phía đông, sau đó thông qua một đường hành lang khá dài, lại trông thấy một khuôn viện nhỏ, và cánh cổng khuôn viện này lại được khóa trái lại.
Kha Nghiêu lúc này bèn quay sang Lý Phố nói: “Làm phiền Lý tướng quân cho người đến phá khóa hộ tiểu nữ!” Lý Phố nghe vậy, không nói không rằng rút luôn thanh kiếm đeo bên hông ra, chỉ nghe chát lên một tiếng khô khốc, chiếc khóa đã đứt làm đôi. Cánh cổng giờ đây rộng mở, Kha Nghiêu là người đầu tiên bước vào trong này, nhưng ngay lập tức nàng vội cau mày lại, rồi nhanh chóng lui ra bên ngoài, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không vào nữa! Không vào nữa! Tiểu nữ thấy trong đó có vết máu! Tiểu nữ đoán có thể đó là vết máu của em gái mình, tiểu nữ không muốn nhìn” Kha Nghiêu hốt hoảng đáp.
Đỗ Văn Hạo hiểu kỳ liền tiến lên phía trước, rồi ngó đầu vào trong nhìn, quả nhiên hắn thấy nơi đây, máu me vãi bắn tung tóe khắp nơi, làm cho bất kỳ ai trông thấy cũng đều phải kinh hãi.
“Vây thì thôi vậy! Chúng ta đi tiếp thôi!” Đỗ Văn Hạo nói.
“Tiểu nữ muốn đến phòng của nhị thúc xem xem, sau đó sẽ đến mộ của cha mẹ, và em trai của tiểu nữ!” Kha Nghiêu nói.
Đỗ Văn Hạo khi đến khuôn viện của nhị thúc của Kha Nghiêu, thì hắn không ngờ rằng khuôn viên của vị nhị thúc này còn to hơn cả trang viện của cha mẹ Kha Nghiêu nữa, hơn nữa nơi đây trông còn có vẻ nguy nga, bề thế vô cùng.
Kha Nghiêu liền tiến tới cánh cổng của khuôn viện này, thì thấy nơi đây cũng được khóa trái lại, lần này Lý Phố không để cho Kha Nghiêu kịp lên tiếng đã vung kiếm lên chém chiếc khóa tách ra làm đôi. Sau đó, Kha Nghiêu liền bước vào phía trong, sau khi đi được hai vòng trong này, Kha Nghiêu bèn dừng chân trước bàn trong thư phòng.
“Đỗ đại nhân! Mời đại nhân đến đây xem một chút!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy bèn tiến đến bên Kha Nghiêu xem xét, thì thấy trên bàn lúc này có một tờ giấy, tờ giấy lúc này đã bám đầy bụi, Kha Nghiêu bèn cầm nó lên và thổi bụi đi, nàng liền trông thấy trên đó có viết: “Trời xanh đúng là có mắt, ta Kha Khối đi đây!”
“Kha Khối là tên của nhị thúc của ngươi sao?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.
Kha Nghiêu gật đầu đáp: “Vâng! Đúng ạ!” Nói xong, nàng liền đặt tờ giấy đó lên bàn, Đỗ Văn Hạo lúc này đã nhanh mắt trông thấy phía sau tờ giờ còn chữ, nên hắn vội vàng cầm lấy tờ giấy lên đọc: “Nghiêu nhi! Xin cháu đừng trách nhị thúc của cháu! Muốn trách thì nên trách cha của cháu đã tàn nhẫn với nhị thúc. Nếu như đến một ngày nào đó, cháu trông thấy được những dòng chứ này, thì cháu sẽ biết được rằng nhị thúc của cũng đã vô cùng ân hận. Giờ đây nhị thúc đã đem hết mọi người trong nhà cao rời khỏi nơi đây rồi! Nhị thúc để lại khu trạch viện này cho cháu, mong cháu hãy quên đi những thành viên trong Kha gia đi! Ta thể theo yêu cầu của cha mẹ cháu, đã chôn cất hai người cùng với em trai, em gái của cháu ở phía sau phòng của cháu, để cháu tiện bề hương khói cho họ!”
Đỗ Văn Hạo đọc xong bèn đưa tờ giấy cho Kha Nghiêu xem, Kha Nghiêu sau khi xem xong, thì thân hình của nàng rung động không ngừng, cuối cùng nàng cũng gào lên: “Ông đã lừa tôi, ông đã lừa tôi, ông đem tôi bán cho lầu xanh, rồi bây giờ ông còn bảo tôi hương khói cho cha mẹ tôi, tôi hương khói cho họ kiểu gì, khi mà thân xác của tôi vẫn còn đang ở cái nơi nhơ bẩn kia, tôi hận ông, Kha Khối!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nhẹ nhàng nói: “Kha Nghiêu! Thôi đừng khóc nữa, ngươi cũng đang bị bệnh, đừng quá đau buồn như vậy! Bây giờ sự việc cũng đã sáng tỏ rồi, ngươi vẫn muốn đi xem khu biệt viện sau núi kia chứ?”
Kha Nghiêu nấc nghẹn lên đáp: “Không cần nữa! Không cần đi nữa rồi! Đỗ đại nhân! Kha Nghiêu cầu xin đại nhân một việc!”
“Ngươi cứ nói”
“Đại nhân hãy bán khu trạch viện này, rồi chuộc thân giúp tiểu nữ có được không?” Kha Nghiêu nói.
“Được! Ta đồng ý! Thôi ngươi đừng khóc nữa, ta thấy khu trạch viện này không có ai ở Nhã Châu có đủ tài lực để mua nó cả! Hơn nữa ta cũng thấy các đồ vật bày biện nơi đây đều là những thứ đắt tiền, thậm chí là vô giá, lẽ nào ngươi nỡ lòng nào đem chúng bán đi như vậy?” Đỗ Văn Hạo nói.
Kha Nghiêu đáp: “Người giờ đây đã không còn nữa rồi, thì mấy thứ đồ đó để lại cũng có ý nghĩa gì nữa!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thực ra chỉ cần bán một bức tranh trong này cũng đủ để chuộc ngươi ra khỏi Lạc Diêu Viện rồi, không cân thiết phải bán hết tất cả như vậy, hơn nữa ngươi cũng cần có nơi ăn chốn ở nữa, nếu bán đi rồi thì ngươi ở đâu? Ngươi xem ta nói có đúng không?”
Kha Nghiêu nhe vậy thì lắc đầu một cách hoảng loạn đáp: “Không! Không! tiểu nữ không ở đây nữa đâu! Tiểu nữ sợ ở đây lắm, tiểu nữ không muốn ở đây thêm một chút nào nữa!”
Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn tiến lại gần nói: “Nếu Kha Nghiêu không còn muốn ở đây nữa thì chúng ta cũng không nên miễn cưỡng người ta làm gì! Nơi này, thiếp nghĩ đối với Kha Nghiêu mà nói thì nó đồng nghĩa với tang thương, và chết chóc. Nhưng, thiếp nghĩ cũng không nhất thiết đem bán cả cái khu trạch viện này đi như vậy, chúng ta cứ để nó ở đây cũng được! Hơn nữa lương thực nơi đây không biết có thể đem ra bán cho binh sĩ trong quân đội không?”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn lên tiếng: “Tất cả đều nghe theo Đỗ đại nhân và Lâm tỷ tỷ quyết định!”
Lâm Thanh Đại lúc này đã tiến đến nắm lấy tay của Kha Nghiêu, thân thiện nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi! Bây giờ chúng ta sẽ vào trong tìm một bức tranh nào đó bán đi để chuộc thân cho muội! Còn cái trạch viện này, thì ta nghĩ người bình thường cũng không vào được, chỗ nào cũng có cơ quan, muội cứ để nó ở đây cũng chẳng có vấn đề gì cả! Nếu như một ngày nào đó mà muội muốn quay về đây thắp hương cho cha mẹ của muội, thì muội vẫn còn chỗ mà về thôi!”
Mấy ngày sau đó, lương thực của Kha gia đều theo ý của Kha Nghiêu bán cho quan nha với ra rất rẻ, để dùng nó cứu tế cho dân chúng Nhã Châu. Tuy Lão Cưu có hàng ngàn, hàng vận lần không muốn, nhưng bà ta cũng phải để cho Kha Nghiêu ra đi, bởi bà ta đã ra giá từ trước đó rồi. Lý Phố sau đó cũng đã đưa tiền đến, Lão Cưu cũng không dám nuốt lời, bởi bà ta biết rằng đắc tội với Lý Phố, thì chỉ có nước bán sới rời khỏi đây mà thôi, chính vì thế mà Lão Cưu đành nhận tiền của Lý Phố gửi đến mà tha cho Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu sau khi được tự do, thì chỉ còn một thân một mình, không biết đi đâu về đâu cả, khi Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi nàng, thì nàng chỉ im lặng không nói.
Lý Phố thấy vậy cũng động lòng trắc ẩn, bèn nói với Đỗ Văn Hạo cho nàng được đi theo hắn hành tẩu giang hồ, rồi sau đó sẽ tìm một người thích hợp mà gả nàng cho người ta. Làm như vậy không chỉ giúp nàng có một nơi để nương tựa, mà còn làm cho nàng đỡ phải một thân một mình, tủi nhục không biết dựa vào đâu mà sống. Đỗ Văn Hạo nghe xong vẫn chưa đồng ý với ý kiến của Lý Phố, thì bốn người vợ của hắn đều đến cầu xin hắn, bảo hắn thu nhận người con gái hồng nhan bạc mệnh này, đã đến nước này thì Đỗ Văn Hạo cũng không tiện từ chối nữa, hắn chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, ngày xuất phát lên đường hành tấu giang hồ cũng đã đến, tất cả bà con lối xóm trong thành Nhã Châu đều đến tiễn đưa hắn và gia quyến.
Tất cả mọi người đều biết Đỗ Văn Hạo vì lạm dụng binh quyền mà bị cách chức, nhưng nói cho cùng thì hắn cũng vì giải cứu nhân dân thoát khỏi lưỡi dao của quân Tây Sơn nên mới có hành động như vậy. Vì thế mà, tất cả mọi người đến tiễn đưa hắn đều vô cùng cảm kích công ơn cứu mạng của hắn. Ngoài ra, Đỗ Văn Hạo còn giúp cho dân chúng khôi phục sản xuất sau chiến tranh, cứu tế dân chúng khỏi nạn đói khổ, ra tay chữa trị cho dân chúng thoát khỏi bệnh dịch tràn lan, công lao của hắn quả thực là quá to lớn đối với những người dân ở thành Nhã Châu này, Người dân ở đây, không những được hắn chỉ dậy cho phương thức nông nghiệp lập thể, thu lợi gấp mấy lần ngày xưa, mà còn giúp họ tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Chính vì vậy khi hay tin Đỗ Văn Hạo bị cách chức điều đi chỗ khác, người dân nơi đây đều đến tiễn biệt hắn.
Đỗ Văn Hạo vốn vì chuyện cách chức mà đang chán nản đến mực cực điểm, chỉ muốn ngủ một giấc mấy ngày mấy đêm, để quên hết tất cả. Nhưng, giờ đây khi hắn trông thấy Tô Thức, Hàn Tu đem theo Hương Thân, Thương Hội cùng với hàng ngàn hàng vạn bà con dân chúng đến tiễn đưa, thì tâm trạng uể oải chán chường của hắn bỗng chốc đều tan biến hết cả. Hắn bây giờ biết được, cho dù hắn đã bị cách chức, nhưng bao nhiêu việc hắn đã làm cho mọi người nơi đây không bao giờ trở nên vô ích cả, hắn đã cứu rỗi được hàng trăm, hàng vạn người dân nơi đây thoát khỏi cảnh lầm than, thoát khỏi cảnh khủng hoàng, như vậy là quá đủ rồi. Đỗ Văn Hạo bây giờ không bao giờ cảm thấy hối hận vì những việc mà hắn đã làm.
Đoàn người tiễn đưa hắn ra đến mấy chục dặm đường rồi mới ra về, mãi đến tận về sau Đỗ Văn Hạo vẫn chìm đắm trong sự cảm kích của tất cả mọi người nơi đây.
Bàng Vũ Cầm và những người khác thấy tâm trạng của Đỗ Văn Hạo bắt đầu trở nên vui vẻ trở lại, thì đều vô cùng mừng rỡ. Tuyết Phi Nhi nói: “Tướng công! Chúng ta định đi đâu đây? Lúc trước thiếp hỏi chàng rồi mà chàng chẳng chịu trả lời gì cả, mà chỉ nói đi về hướng nam mà thôi!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng chỉ im lặng không đáp, hắn chầm chậm đưa tay lên vén rèm che của chiếc xe, đưa mắt nhìn ra non xanh, nước biếc, rồi thở dài ra nói: “Tâm đã như vậy, thì người cũng là như vậy!”
“Cái gì vậy?” Tuyết Phi Nhi trợn to đôi mắt của mình khó hiểu hỏi.
Lâm Thanh Đại nói: “Ý của Văn Hạo là chàng đã không có mục đích đi đến đâu cả! Chúng ta cứ du ngoạn sơn thủy một phen, đi đến đâu thì hay đến đó, thiếp nói vậy có đúng không?”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: “Đúng! Nhưng mà lại không hoàn toàn đúng! Hoàng Thượng muốn ta tứ phương tầm y, không nói địa điểm cụ thể nào cả, chính vì vậy mà ta muốn đi đâu thì đi thôi! Nhưng mà, ta đi tứ phương tầm y cũng là vì chuộc tội cho mình, chính vì thế mà chúng ta sẽ đi về hướng nam để tầm y, sau đó mới quay về phía bắc, tình hình đại khái là như vậy đấy!”
Liên Nhi thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Lão gia! Vậy chúng ta tứ phương tầm y trong bao lâu vậy?”
“Sao vậy? Nàng sợ rồi sao?” Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Không! Lão gia muốn đi đâu, Liên Nhi cũng theo đó, cho dù đó là dầu sôi lửa bỏng Liên Nhi cũng không sợ!” Liên Nhi đáp lại.
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền đưa tay lên bẹo vào bên má trắng mịn của nàng nói: “Miệng của nàng ngọt lắm! Thế thì tốt! Vậy Nàng cứ cùng với lão gia của nàng đi vào dầu sôi lửa bỏng vậy!”
Liên Nhi lúc này ngượng ngùng đưa mắt lên nhìn Kha Nghiêu đang cuộn tròn ngồi trong một góc, nhẹ nhàng nói: “Lão gia! Vẫn còn có người khác ở đây này!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cười trừ, rồi thu luôn tay lại.
Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công nói rồi! Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu muốn tướng công ở bên ngoài ít nhất là một năm, chờ cho mọi chuyện yên ắng lại rồi tính tiếp, chính vì thế chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian!”
Tuyết Phi Nhi ở gần đó cười lên khanh khách nói: “Một năm thì ít quá! Chúng ta khó khăn lắm mới có chuyến đi xa thế này, tất nhiên phải chơi cho đã cái đã, cứ chơi ba năm năm rồi quay về cũng không muộn mà!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn nói: “Theo như ý của thiếp, thì tốt nhất chúng không quay về kinh thành nữa, dưới chân Thiên Tử, Công Tôn Vương Tử nhiều vô kể như vậy, chức tước lúc nào cũng to hơn tướng công! Tướng công gặp ai cũng phải cúi người chào hỏi, hơn nữa làm bạn với vua chẳng khác nào làm bạn với hổ, không biết lúc nào mình bị mất đầu nữa, sống như vậy thì sống làm gì! Không băng bây giờ chúng ta phiêu dạt giang hồ, tự do, tự tại, ngoài thời gian khám bệnh ra, thì chúng ta có thể du hí sơn thủy, đây chính là câu tướng công đã nói ‘tâm đã như vậy, thì người cũng như vậy’ của tướng công, thiếp nói đúng không?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Những ngày tháng đó ta sống cũng đủ rồi, tự do tự tại đúng là sướng hơn nhiều! Cả gia đình chúng ta lại được ở bên nhau, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống, ở đâu chúng ta thấy tốt, thì chúng ta sẽ ở đó, chẳng phải lo nghĩ gì cả, thật là nhàn nhã, nhẹ người!”
Tất cả mọi người nghe xong thì đều vỗ tay tán thưởng.
Nhưng, chỉ có mỗi Kha Nghiêu là vẫn im lặng, không nói, nàng cứ tĩnh lặng như một giọt nước trầm lặng vậy.
Có những lúc con người sẽ xuất hiện những cảm giác lệch lạc, trong một hoàn cảnh và thời gian đặc biệt, con người sẽ hiểu sự việc theo chiều hướng tốt, hoặc xấu. Sau đó sẽ dựa theo cảm giác lệch lạc của mình đi tìm hiểu sự việc, rồi cho rằng điều này nhất định là đúng, và không hề biết rằng trong mắt người khác bạn trở nên lập dị, và thậm chí người ta đều nghĩ rằng bạn là một người điên.
Kha Nghiêu là dạng người như vậy, nàng suốt đường đi đều vô cùng dè chừng với những người xung quanh mình, đối với Đỗ Văn Hạo và bốn vị phu nhân của hắn thì nàng tỏ ra vô cùng kính trọng, tuy nàng xuất thân trong một gia đình giàu có, nhưng nàng không hề có biểu hiện của nàng tiểu thư cành vàng lá ngọc, gặp bất kể việc gì nàng cũng đều tranh lấy làm hộ.
Ngày hôm nay, đoàn người của Đỗ Văn Hạo đến một tiểu trấn, thuộc vào địa giới của Gia Châu, nơi này địa thế hiểm nghèo, dốc núi lởm chởm, nơi nào cũng có đèo ngang dốc lên vô cùng nguy hiểm. Tiểu trấn này cũng thuộc vào dạng nhỏ, trong trấn chỉ có vài trăm hộ dân, bởi vì mấy ngày nay nơi đây không có mưa, cộng thêm thời tiết nóng nực, nên Lý Phố mời Đỗ Văn Hạo ở lại nghỉ ngơi một hai ngày lấy sức, và chuẩn bị thêm một ít lương khô rồi mới lên đường đi tiếp. Đoàn người của Đỗ Văn Hạo lúc này đã lên đến gần ba mươi người, vì thế mà hắn bảo Lý Phố vào trong trấn tìm mấy ngôi nhà đủ rộng cho tất cả mọi người cùng được nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày.
“Hạo Ca, có thể cho muội mượn một hai quyển sách y học của huynh xem được không?” Kha Nghiêu đến bên Đỗ Văn Hạo nói.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Sao muội lại có cảm hững với y thuật như vậy?”
“Không nói cho huynh biết, đây là điều bí mật riêng của muội!”
Tiền Bất Thu lúc này ngồi bên bàn bên cạnh thấy Kha Nghiêu hỏi vậy, bèn lên tiếng nói: “Cô nương có phải thấy khó chịu trong người không? Cứ nói cho ta biết, ta sẽ xem cho cô nương!”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn quay đầu lại nói: “Tại hạ vẫn khỏe lắm!”
Đỗ Văn Hạo lúc này chỉ sang Bàng Vũ Cầm nói: “Cầm tỷ tỷ của muội cũng là người vô cùng say mê y thuật! Nhưng dường như gần đây nàng ta không còn hứng thú gì nữa thì phải!”
Bàng Vũ Cầm lúc này đang ngà ngà ngủ, nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, bèn hé mắt ra nhìn hắn với con mắt vô cùng khó hiểu.
Nhưng, hành động nhỏ này của Bàng Vũ Cầm, Kha Nghiêu đều nhìn ra hết, nàng thấp giọng nói: “Bàng tỷ tỷ mệt rồi! Mấy ngày gần đây tỷ tỷ đã vất vả rất nhiều!”
Bàng Vũ Cầm nghe xong thì ánh mắt trở nên dịu dàng đi hơn lúc nãy rất nhiều, rồi nàng lại từ từ khép mắt lại tiếp tục giấc mơ đang con dang dở của mình.
Lúc này, Lý Phố đã phóng ngựa quay lại nói: “Đỗ đại ca! Trời sắp tối rồi, phía trước có một nhà họ Thành vừa vặn có một trang viện để không, tại hạ vừa đi xem xong, tuy nó có vẻ cũ kỹ, nhưng chỉ cần thu dọn một chút là chúng ta có thể ở tạm đó được! Không có vấn đề gì cả!”
Lâm Thanh Đại nói: “Như vậy thì tốt quá, đây chẳng qua cũng chỉ là ở tạm mà thôi, chúng ta cũng không cần mong muốn gì cao sang cả! Chút nữa bọn thiếp và mấy đứa nha hoàn sẽ dọn dẹp sạch sẽ ngay ấy mà!”
Thế là, mọi người cùng thu dọn đồ đạc đi theo Lý Phố đến khu trang viện đó, đi được một đoạn thì mọi người đã trông thấy một ông lão chống gậy đứng chờ ở dưới chân một quả núi.
Đỗ Văn Hạo trông thấy vậy, bèn chủ động tiến đến thi lễ tạ ơn, ông lão kia trông Đỗ Văn Hạo cũng là người thân thiện, nên mỉm cười nói: “Mấy người các ngươi đến cũng đúng lúc lắm! Ta mới xây một cái trang viện mới, mấy hôm trước mới dọn đến đó ở, còn cái cũ thì vẫn có thể ở được, chỉ mỗi tội là hơi cũ một chút thôi!”
Kha Nghiêu trông vào ông lão, rồi chần chừ đối lát, mới thấp giọng hỏi: “Lão nhân gia! Lão có phải trong người không được khỏe không?”
Ông lão đáp: “Ngươi sao lại có thể thấy được như vậy! Mấy ngày hôm nay có lẽ dọn nhà nên mệt quá, do vậy cũng thấy trong người có đôi chút khó chịu!”
Kha Nghiêu nghe xong bèn nói: “Hãy để cho ca ca của tiểu nữ xem bệnh cho lão nhân gia, huynh ấy là Ngự Y đó!”
Đỗ Văn Hạo bị Kha Nghiêu làm cho dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng thấy tốc độ say mê y học của Kha Nghiêu nhanh hơn của Bàng Vũ Cầm rất nhiều, đây là nàng còn chưa được ai chỉ dậy đấy! Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì vô cùng hứng thú, nếu có một đệ tử như Kha Nghiêu thì cũng không tồi chút nào, bây giờ nàng đã nói thân phận mình ra rồi, thì mình cũng chẳng có lý do gì từ chối cả, cứ chiều theo ý của nàng là được rồi.
Ông lão nghe Đỗ Văn Hạo là một Ngự Y, thì vội vã mời hắn về nhà mới của mình, sau đó lại cho người đem trà lên mời Đỗ Văn Hạo, xong đâu đấy ông lão mới mời hắn bắt mạch cho mình, Kha Nghiêu thấy vậy bèn chăm chú theo dõi từng động tác của Đỗ Văn Hạo, nàng chuyên tâm đến nỗi chỉ sợ một cái chớp mắt của mình thôi cũng có thể bỏ qua một chi tiết nhỏ trong quá trình chữa bệnh của hắn.
Đỗ Văn Hạo một bên bắt mạch cho ông lão, một bên lên tiếng hỏi: “Lão nhân gia! Xin hỏi tại hạ nên xưng hô với lão nhân gia ra sao đây!”
“Ta họ Thành, tiên sinh cứ gọi ta là Thành lão hán là được rồi!”
“Dạo gần đây lão có cảm giác khó chịu nào không?” Đỗ Văn Hạo vừa hỏi, vừa đưa mắt lên quan sát sắc mặt của Thành lão hán, hắn phát sắc mặt của ông lão có phần tái nhợt, không có sức sống.
“Cũng không có cảm giác gì khó chịu đặc biệt nào cả, chỉ là mỗi khi đi vào nhà xí, thì màu sắc của cái vật bẩn bẩn đó không giống như thường ngày!” Ông lão có lẽ không biết nên nói với Đỗ Văn Hạo về cái đại tiện của mình thế nào, nên mới nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra cái từ đó.
“Là màu gì vậy?” Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng hiểu ông lão đang nói về cái gì.
“Vật bẩn bẩn là cái gì vậy?” Đỗ Văn Hạo không ngờ, Kha Nghiêu đứng cạnh đó lại lên tiếng hỏi như vậy.
Đỗ Văn Hạo bèn nói: “Là đại tiện!”
Kha Nghiêu nghe xong thì mặt mũi đỏ lựng lên, chỉ biết ồ lên một tiếng, rồi im lặng không dám nói thêm câu nào nữa.
“Màu đen” Ông lão trả lời.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng cảnh giác hỏi tiếp: “Ngoại trừ là màu đen ra, thì lão có thấy tim mình đập nhanh, ra mồ hôi và chóng mặt không?”
Ông lão ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, vừa đúng lúc này thì có một bà lão đi vào, có lẽ là vợ của ông lão nói: “Lão quên rồi sao, buổi sáng ngày hôm trước khi lão đang cắt cỏ cho lợn ăn, lão nói là lão cảm thấy tim lão đập nhanh, đầu óc quay cuồng hay sao?”
Ông lão lại nói: “Bà thì biết cái gì! Khi đó trời nắng như vậy, người nào mà chả bị như thế!”
Bà lão thấy vậy bèn ngập ngừng nói: “Thầy thuốc vừa hỏi ông như vậy, ông cũng có nhớ đâu!”
Ông lão nghe vậy thì sắc mặt đanh lại nói: “Mau đi làm cơm đi, đừng đứng đây làm phiền người khác nữa!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì mỉm cười nói với ông lão: “Trời nắng nóng thế này, mà lão vẫn chịu khó làm việc vậy sao?”
Ông lão đáp: “Ta sợ con dâu nên mới phải làm như vậy đấy!”
Đỗ Văn Hạo nghe thế thì bật cười, ông lão cũng phá lên cười không ngừng, Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Ông lão! Đưa cho tại hạ xem lưỡi của ông lão một chút, rồi sau đó lại bắt mạch tiếp!”