Tiểu Liên khó hiểu, ngờ vực nhìn Đỗ Văn Hạo. Đừng nói là nàng, thời cổ đại không ai có thể nghe mà hiểu được những lời này, bởi vì ngoại khoa giải phẫu cắt bỏ thời Tống thì nhiều nhất chỉ là trị liệu các loại vết sưng hay là vết thương lở loét ở bên ngoài. Còn giải phẫu ở bộ vị trọng yếu như phần cổ, không có phương pháp gây tê lại không nắm giữ được tri thức về kháng khuẩn, giải phẫu cơ hồ là đại biểu cho việc tử vong. Cho nên thường thì đối với loại u này chỉ dùng tính chất tiêu sưng của Nhuyễn Kiên để trị liệu. Nhưng đối với u nang cỡ lớn thì hiệu quả không tốt.
Đỗ Văn Hạo giới thiệu sơ lược quá trình giải phẫu để Tiểu Liên hiểu rõ, nhưng mà bởi vì Đỗ Văn Hạo còn quá trẻ tuổi, y thuật không đủ để làm cho nàng tín nhiệm. Cũng may có Dụ Cáp Nhi hoa ngôn xảo ngữ, huống chi Dụ Cáp Nhi cũng mong muốn chữa tốt bệnh này giành được lòng tin của trượng phu, cho nên rất nhanh đáp ứng.
Vương An Thạch buổi tối uống mấy chén, đáng lo nhất là người dùng rượu để giải sầu, lúc buồn mà cùng rượu nhập vào sầu thì cảm giác đều giống nhau, chẳng những tổn hại đến sức khỏe mà còn thương tâm hơn.Vả lại Vương An Thạch không thể so sánh với mấy người trẻ tuổi như Đỗ Văn Hạo, người đã già không thể chịu nổi dằn vặt đau khổ, nửa đêm canh ba nằm lên giường là trằn trọc, đầu đau như búa bổ, miệng khô khốc. Chịu đựng tới hừng đông mới rời giường chuẩn bị rời khỏi phòng tìm chút cháo nóng lót dạ.
Đi xuống lầu, vừa vặn gặp phải Dụ Cáp Nhi chuyên môn làm cho người ta đau đầu, bị châm chọc vài câu trong lòng cực kỳ không thoải mái, liền trở vể phòng, muốn tránh xa tiểu nha đầu này. Lần nữa đi tìm gì đó lót dạ, không ngờ ra khỏi cửa lại gặp Dụ Cáp Nhi cùng Đỗ Văn Hạo, còn có một cô gái khác ở phía sau.
"Chào buổi sáng Vương chưởng quỹ!" Dụ Cáp Nhi hơi khom người, chào hỏi Vương An Thạch.
Vương An Thạch gật nhẹ đầu, trên mặt không biểu hiện gì, hắn đối với Dụ Cáp Nhi suốt ngày ríu rít không biết mệt mỏi này không thể nói là có hảo cảm. Hắn cảm thấy lời nói kia của Khổng Tử là có căn cứ, tóc dài thì kiến thức eo hẹp, chỉ là vì nể mặt hoàng thượng mới không thể không sống chung.
Tiểu Liên thấy Dụ Cáp Nhi hành lễ với Vương An Thạch, cũng vội vàng cúi đầu khom người, lúc này Vương An Thạch mới nhìn rõ nữ tử bên người Dụ Cáp Nhi, trên cổ nàng ta có một cái bướu thịt lớn như trái bưởi, vẻ mặt thê lương buồn bã, trên tay còn ôm một bọc tã lót. Liền thuận miệng hỏi: "Là người thân của người hả?"
"Người thân của ta sao lại ở chỗ này? Là một người bệnh, Đỗ chưởng quỹ xem bệnh cho nàng, chúng ta đi nói với Ngũ gia một tiếng. Tìm cho nàng một gian phòng, lấy thêm cho nàng một ít thức ăn.
Vương An Thạch hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Dụ Cáp Nhi chỉ thật sự là quá nhiệt tình rồi, như thế nào lại có thể tùy tiện đem một người xa lạ đến đây?
Đỗ Văn Hạo thấy Vương An Thạch tức giận. Đoán được suy nghĩ của hắn, liền tiến lên giải thích: " Nữ tử này là người dân ở gần đây, bởi vì không có tiền xem bệnh nên ở ngoài khóc lóc, ta cùng với Dụ Cáp Nhi thấy vậy không đành lòng cho nên mới đưa nàng vào đây".
"Tùy các ngươi thôi, dù sao lúc này Ngũ gia tâm tình không tốt, không muốn xuất môn, các ngươi có một ngày rảnh rỗi". Vương An Thạch lạnh lùng nói sau đó phất tay áo bỏ đi.
Dụ Cáp Nhi nghe thấy trong lời của Vương An Thạch mang theo sự châm chọc, hiểu rằng hắn không vui vì việc họ tự tiện quyết định, liền cố ý lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Chúng ta tất nhiên không có bận rộn như ngài đâu, vội vàng là chuyện tốt, sợ nhất là không bận rộn".
Đỗ Văn Hạo sau khi nghe vậy, muốn ngăn cản, ai ngờ Vương An Thạch sau khi nghe xong lập tức dừng bước, đi đến trước mặt Dụ Cáp Nhi, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Đưa tay chỉ vào mũi Dụ Cáp Nhi, Tiểu Liên ở một bên Dụ Cáp Nhi sợ hãi, không kìm được mà lùi lại mấy bước, ai ngờ vấp vào bậc thang ở dưới chân, người không đứng vững, tiếp đó ngã sấp xuống, bọc tã trên tay cũng bay ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhanh tay nhanh mắt, phi tới tiếp được bọc tã, còn Tiểu Liên thì ngã ngồi trên mặt đất.
Dụ Cáp Nhi tức giận trừng mắt nhìn Vương An Thạch rồi tiến lên đỡ tiểu liên dậy. Tiểu Liên vội vàng đem nhận lấy bọc tã, quan sát hài tử thì thấy không có việc gì lúc này mới an tâm. Nàng ta khiếp đảm nhìn vào lão già đang chỉ tay vào Dụ Cáp Nhi nét mặt đang tràn ngập phẫn nộ, không nhịn được sợ hãi, run run nói với bọn họ: "Tiểu muội tốt bụng, đừng vì ta mà tranh cãi, ta nghĩ ta nên đem hài tử đi thôi".
Dụ Cáp Nhi thấy Tiểu Liên muốn đi, liền đưa một tay giữ lấy tay áo nàng ta, tay kia nhẹ nhàng đẩy tay của Vương An Thạch ra, giọng nói kiên định: "Vương chưởng quỹ, ngài có việc phải đi ra ngoài cơ mà, tiền thuê nhà của Tiểu Liên là do ta trả, không cần ngài quan tâm".
Đỗ Văn Hạo sợ hai người ầm ĩ thì đối với Dụ Cáp Nhi cũng không có lợi. Dù sao thì vị trí của Vương An Thạch trong lòng Tống Thần Tông rất cao, tuy rằng Tống Thần Tông cũng yêu quý Dụ Cáp Nhi, nhưng mà trong mắt của nam nhân, có giang sơn mới có nữ nhân, nữ nhân chỉ là thứ yếu, là vật để giải sầu mua vui mà thôi. Dụ Cáp Nhi tuổi còn nhỏ quá, chính là nghé con không sợ hổ, cho nên nàng ta không cần biết kẻ kia là Vương An Thạch hay là Lý An Thạch, kết quả cuối cùng là làm hại bản thân mà thôi. Liền nói xen vào: "Vương chưởng quỹ, vừa rồi chúng ta vốn định báo với Ngũ gia một tiếng, nhưng mà thấy ông ta vẫn chưa rời giường nên không dám quấy rầy, ngài đừng chấp nhặt Dụ Cáp Nhi, nàng ta chỉ ác khẩu chứ lòng dạ đôn hậu".
Vương An Thạch "hừ" một tiếng buông tay xuống. Hắn cũng không phải là kẻ không nói đạo lý, hơn nữa Đỗ Văn Hạo cũng không có trêu chọc mình, thế là đánh phải tạm thời nuốt giận.
Một buổi sáng như vậy, Vương An Thạch vừa rời khỏi giường, mà tiểu nha đầu Dụ Cáp Nhi không biết trời cao đất rộng kia lại dám cãi lại một câu như vậy, nếu không phải là Dụ Cáp Nhi rất được hoàng thượng yêu mến, Vương An Thạch đã sớm phát cáu lên với nàng, hắn tức giận đi hai vòng tại hậu viện của khách điếm, trong miệng lầm bầm một câu: "Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi mà thôi!"
Nghe thấy có người ở tiền viện thông báo ăn điểm tâm, lúc này Vương An Thạch mới vác khuôn mặt u ám thong thả bước về tiền viện, thấy Ninh công công ở phía xa xa đang từ trên lầu đi xuống với dáng vẻ vội vàng, hắn liền tiến lên tiếp đón: "Sao lại vội vàng như vậy hả Trữ quản gia, có phải là thân thể của Ngũ gia không được khỏe?"
Ninh công công cười lắc đầu. Chỉ chỉ lên gian phòng phía trên lầu của Dụ Cáp Nhi, nói: "Đỗ chưởng quỹ muốn cắt khối u trên cổ cho nữ tử có tên là Tiểu Liên kia, ta đi chuẩn bị cho hắn một số vật dụng".
Vương An Thạch vừa nghe thấy, còn tưởng là mình nghe lầm, trong đầu hắn không có khái niệm về thuật giải phẫu tiên tiến như vậy, tất nhiên là không thể hiểu được, liền nghĩ thầm: Vốn tự tiện đem người về là đã quá lắm rồi , sao còn dám ở nơi này động dao động kéo ở nơi này hành nghề y, rõ ràng là muốn làm đồ tể mà. Nhân mạng là quan trọng, nhất định không thể để hắn dính vào!
Thấy Ninh công công vội vã rời đi, Vương An Thạch đưa một tay túm lấy ống tay áo của Ninh công công, thần sắc cực kỳ kinh ngạc: "Ngài, ngài nói cái gì? Một khối thịt lớn như vậy sao có thể cắt đi? Đây không phải là việc hoang đường sao? Nhanh, đi tìm Ngũ gia đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, người ta lại kiện chúng ta lên nha môn thì không hay rồi". Nói xong buông lỏng tay áo của Ninh công công ra định đi lên lầu.
Ninh công công thấp giọng nói: "Ngài đừng lo lắng, ngay cả bụng của tiểu hoàng tử Đỗ chưởng quỹ còn có thể mổ ra để chữa bệnh, cắt cái khối u lớn trên cổ người ta là cái gì chứ. Hơn nữa, hắn là một người trầm ổn, chuyện không thể làm được thì ta nghĩ hắn sẽ không quyết định làm đâu, ta còn phải đi chuẩn bị, không bồi tiếp ngài được nữa".
Hai người đang nói, đột nhiên nghe tiếng hắt xì từ trên phòng, kèm theo đó là tiếng mở cửa. Tống Thần Tông vặn eo bẻ cổ, ngáp dài từ trong cửa đi ra, quan sát phía dưới lầu. Hai người kia cũng vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Thần Tông khẽ chau mày chỉ vào hai người Vương An Thạch, nói: "Còn tưởng là ai phá mộng đẹp của ta, thì ra là hai người các ngươi, còn không tranh thủ thời gian ở trong phòng mà ngủ. Ở dưới lầu ầm ĩ cái gì?"
Vương An Thạch thấy Tống Thần Tông đã rời giường vội vàng đi lên lầu, ai ngờ do tuổi tác đã cao lại còn vội vàng, mà lại không kịp điều chỉnh cước bộ thế nên bị trượt chân, kêu thảm một tiếng lăn xuống thang lầu, lại tới bên cạnh Ninh công công, ôm lấy cái mông không ngừng rên rỉ.
"Xem ngươi đi, vội vàng làm gì, Trữ quản gia! Nhanh dìu Vương chưởng quỹ đứng lên, xem ngã có bị gì không". Nói xong Tống Thần Tông cũng đi xuống.
Ninh công công đỡ Vương An Thạch lên, thay hắn phủi đi bùn đất trên người, hỏi xem trên người hắn có chỗ nào bị thương hay không.
Vương An Thạch bất chấp cái mông khô quắt đang đau đớn, vội vịn lấy thang lầu, nói: "Ngũ gia, ta có việc gấp cần tìm ngài, tiểu tử Đỗ Văn Hạo quá lớn mật, dám tùy tiện mang một nữ tử tới đây".
"A, ngươi nói cái gì, ngươi nói là Đỗ Văn Hạo... hắn dám đùa giỡn dân nữ?" Tống Thần Tông kinh hãi.
Ninh công công vội vàng giải thích: "Không phải, không phải! Đỗ chưởng quỹ chuẩn bị cắt một khối u trên cổ cho nữ nhân kia".
"A!" Tống Thần Tông sau khi nghe xong, vỗ ngực thở dài một hơi: "Ta đã nói rằng hắn không phải là loại người cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu mà, hóa ra là như vậy, điều đó thì không sao".
Vương An Thạch vội vã tới trước mặt Tống Thần Tông: "Không phải, ngài còn chưa biết khối u trên cổ nữ tử kia lớn thế nào đâu, ngài nên đi xem".
"Trữ quản gia, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tống Thần Tông thấy Vương An Thạch gấp gáp như vậy cũng không có biện pháp nào khác đành phải hỏi Ninh công công.
Ninh công công liền đem trước sau sự tình nhất nhất mà nói ra.
Sau khi Tống Thần Tông nghe xong, nói: "Thì ra là như vậy, nếu như chỉ là cắt khối u thì đừng lo lắng. Ta cũng không cần đi xem, ta tin tưởng vào y thuật của hắn, người ta đi xem bệnh cho người khác, chúng ta không nên tới làm phiền. Đi, hai người các ngươi cùng ta đi dạo trong thành, nghe nói ở Đông Minh huyện có loại quẩy gì đó rất nổi danh, ta cũng đang đói, thuận tiện đi thưởng thức xem hương vị của nó ra sao".
Ninh công công nói: "Nghe nói khách điếm của lão bản kia có món điểm tâm sáng gọi tên là dế cơm (là con dế, chắc là dế chiên đây mà, híc) hương vị quả thật không tệ, trước nay vẫn chưa có cơ hội đi ăn. Vương chưởng quỹ ngài cũng không nên lo lắng, thật ra cái khách điếm nào đó so với bên ngoài cũng không khá hơn bao nhiêu. Ngũ gia, ngài chờ ta trong chốc lát. Ta đi đến phòng bếp mượn vài thứ cho Đỗ chưởng quỹ cái đã".
Vương An Thạch vừa nghe nói Ninh công công muốn xuống bếp lấy gì đó, liền vội vàng nói: "Cái gì, bếp ư?"
"Vương chưởng quỹ, ngươi quay trở lại đi, đừng ầm ĩ làm gì, việc này giao cho hắn là được rồi". Nói xong, Tống Thần Tông đưa tay kéo một tay của Vương An Thạch đi ra cửa.
Lại nói, Vương An Thạch đột nhiên bị Tống Thần Tông nắm tay kéo đi, nhất thời không kịp phản ứng, bàn tay ấm áp của Tống Thần Tông rõ ràng đang đặt trên mu bàn tay khô quắp của Vương An Thạch, kết thành một khối. Trong lòng Vương An Thạch ngổn ngang trăm mối cảm xúc, những tình cảnh từ trước đến nay hai người cùng đàm luận quốc sự, nghị luận hiến pháp hiện lên trong đầu, một giọt lệ nóng hổi rơi vào mu bàn tay của Tống Thần Tông, Tống Thần Tông đang đi ở phía trước Vương An Thạch có chút chấn động, cũng không quay đầu lại, nhưng mà trong hốc mắt cũng thoáng ngấn ánh lệ.
Trong phòng giải phẫu đơn giản, Đỗ Văn Hạo đang rất bận rộn. Lần này Đỗ Văn Hạo theo Hoàng thượng đi vi hành có mang theo cả một bộ thiết bị giải phẫu, bảo Ninh công công tìm đến một cái bàn dài, cùng một ghế cao hơn cái bài dài một chút. Đưa chiếc bàn dài đặt nằm ngang, sau đó đặt ghế ở trước, dùng gối mềm kê đầu, bảo Tiểu Liên nằm ngửa xuống, đầu gối cao lên ghế, và còn đặt ở dưới bờ vai của Tiểu Liên một cái gối mỏng.
Tư thế này làm cho khối u trên cổ nàng lộ ra hoàn toàn. Sau khi xức thuốc gây tê và đợi cho nó thấm vào phần cổ, hắn đưa tay chạm giữ phần xương ức sát tĩnh mạch, cắt vào phần da nhăn, tách phần bị cắt, hiện ra mô liên kết với những thớ thịt ở cổ. Buộc ga-rô, cắt đứt phần thịt trước tĩnh mạch, sau đó lại nới rộng lớp da lên trên để có thể nhìn thấy rõ phần u nang cần cắt bỏ.
Sau đó, hắn cắt dọc một đường theo chiều cao của cổ, từ từ đưa các phần cơ trước cổ cùng phần mô bao lấy tuyến giáp trạng vắt sang một bên, lưỡi dao hơi nghiêng tiếp tục hạ xuống thớ thịt. Lúc này toàn bộ khối u đã lộ ra ngoài. Ở bên ngoài u nang được một lớp màng quấn quanh, tiếp theo hắn kề dao sát u nang, sau khi tách phần u nang với tuyến nhọt thì cẩn thận dùng kìm kẹp lấy phần cuống, sau đó cắt đứt.
Tiếp đó, sử dụng phương pháp cầm máu cùng tẩy trừ những mảnh vụn tích trong mạch máu, tiếp theo khâu lại phần tổn thương của tuyến giáp trạng, theo thứ tự đến phần cơ đã rẽ ngang sang một bên, tới cảnh bạch tuyến, cảnh khoát cơ, khâu lại mô liên kết cùng phần da bên ngoài, đặt ống dẫn dẫn mủ và dịch.
Hai canh giờ sau, mấy người Tống Thần Tông cuối cùng cũng thong thả từ bên ngoài trở về, vào đến cửa khách điếm thì thấy Đỗ Văn Hạo đang một mình ngồi ở phía trước, nhàn nhã thưởng thức trà thơm.
Tống Thần Tông xoa xoa tay, sải bước về phía trước, vừa cười vừa nói: "Trông dáng vẻ ngươi nhàn nhã như vậy, hẳn là giải phẫu thành công rồi".
Đỗ Văn Hạo đang chăm chú nhìn vào cửa sổ không hề phát hiện rằng Tống Thần Tông đã tới trước mặt, lúc này mới vội vã đứng dậy. Lại bị Tống Thần Tông nhẹ nhàng ấn vai xuống khiến cho hắn ngồi trở lại vị trí ban đầu.
"Ngũ gia đã trở về, lúc nãy không có bẩm báo trước với ngài, bởi vì lúc đó ngài còn đang yên giấc, về sau ta nghe Ninh công công nói rằng đã kể lại với ngài cho nên ta cũng không có lên lầu nữa".
Vương An Thạch cùng Ninh công công cũng tiến lên ngồi xuống, lão bản của khách điếm cười hì hì đích thân bưng tới ba tách trà cùng với ấm trà đi tới rót cho từng người.
"Ngũ gia, chưởng quỹ hiệu thuốc của ngài y thuật thâm sâu vô cùng, ngày hôm trước ta vừa nói với hắn là mấy đêm gần đây không thể ngủ yên, hắn chỉ dùng hai cây kim châm mấy cái vào cổ ta. Ngài đoán xem việc gì đã xảy ra? Thật kinh ngạc là ngày hôm qua ta có thể ngủ một giấc tới tận khi trời sáng, hôm nay cô gái Tiểu Liên đáng thương kia may mắn mới gặp được các ngài, nếu không nàng ta chết thì chưa nói, nhưng mà hài tử mất mẹ mới là đáng thương vô cùng".
Ninh công công ra hiệu bảo lão bản khách điếm nhanh rời khỏi đây, chờ cho lão bản đi rồi, Vương An Thạch không nhịn được mà ca tụng: "Tiểu tử ngươi nhìn như vậy mà thật sự có bản lãnh. Nàng kia sao rồi?"
"Đang nghỉ tạm ở trong phòng, nghỉ ngơi chừng một hai ngày sẽ khôi phục".
Vương An Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghĩ trước tiên nên đưa nàng ta về nhà cái đã".
Ninh công công cùng với Tống Thần Tông chỉ vào Vương An Thạch, cười nói: "Lão phu tử nhà ngươi gấp gáp cái gì?"
Vương An Thạch cười gượng, nói: "Ngũ gia lại giễu cợt lão phu rồi, ta chỉ muốn vào giáo huấn cho trượng phu của nàng ta một phen, để cho sau này nàng ta đỡ phải chịu sự ngược đãi của nam nhân mà thôi".
Ninh công công cùng Đỗ Văn Hạo nhìn nhau cười. Đỗ Văn Hạo thay Vương An Thạch châm nước dâng trà, nói: "Vẫn là Vương chưởng quỹ suy nghĩ so với ta chu đáo hơn, ta chỉ có thể chữa trị cho vết thương bên ngoài của nàng ta, Vương chưởng quỹ lại muốn khuyên răn trượng phu của nàng hồi tâm chuyển ý, như vậy mới thực sự là giúp người đó".
Vương An Thạch chắp tay đứng dậy, Tống Thần Tông vội vẫy tay với Vương An Thạch, chỉ chỉ tách trà trên bàn, nói: "Hiện giờ chưa cần phải đi, dù sao Văn Hạo nói nàng ta còn phải lưu lại nghỉ ngơi một hai ngày, giờ còn chưa vội vàng, sáng sớm mai sẽ bảo quản gia đi cùng ngươi.... giờ ngồi xuống uống trà đi đã".
"Ngũ gia, ta nghĩ hay là chờ nàng ta uống thuốc xong thì nhanh chóng đưa về nhà, một nữ tử đàng hoàng cũng không thể tùy tiện mà ở bên ngoài được, sau này sẽ là cái cớ để cho nam nhân mắng mỏ, không phải là chúng ta làm hại nàng ta sao?"
Đỗ Văn Hạo cảm thấy Vương An Thạch mặc dù là một lão già bảo thủ, nhưng mà tâm địa lại không xấu, hơn nữa những lời này nói ra cũng có đạo lý, liền nói với Tống Thần Tông: "Ta nghĩ Vương chưởng quỹ nói không sai, ta suy nghĩ không đủ chu đáo, Vương chưởng quỹ đi trước một bước, sau đó chúng ta sẽ đem Tiểu Liên trở về. Chuẩn bị tốt cho nàng ta dưỡng thương tại nhà".
Mấy người đang nói, Dụ Cáp Nhi cười hì hì cười hì hì từ hậu viện đi tới, đến nơi trước tiên là hành lễ với Tống Thần Tông, sau đó vui vẻ nói: "Ngũ gia, ngài biết không Đỗ chưởng quỹ đã khâu lại miệng vết thương cho Tiểu Liên rất là khéo, tuyệt đối không giống như cái người nào đó nói là sẽ để lại vết sẹo lớn như miệng bát, ta nghĩ nhiều nhất cũng chỉ lớn bằng nửa lóng tay".
Tống Thần Tông nhìn Dụ Cáp Nhi, nghiêm khắc hỏi: "Ngươi bảo cái người nào đó là ám chỉ ai vậy?"
Dụ Cáp Nhi không hề phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Tống Thần Tông, cũng không để ý Đỗ Văn Hạo đang nháy mắt ra hiệu với nàng, nhanh nhảu nói: "Còn không phải là Vương...."
"Câm miệng!" Tống Thần Tông đột nhiên rống lớn một tiếng, làm cho mọi người đang ngồi sợ tới mức đứng bật dậy. Lúc này Dụ Cáp Nhi mới phát hiện sắc mặt của Tống Thần Tông đang không được tốt.
"Ngươi cứ hễ mở miệng là nói cái gì mà từ nhỏ đã đã phụ thân kể cho nghe liệt nữ truyện, đọc cho nghe hiếu đức kinh, ta đang muốn hỏi ngươi, ngươi có hiểu thế nào là tôn lão kính kính không?"
Dụ Cáp Nhi chưa từng thấy Tống Thần Tông lớn tiếng đối với mình như vậy, thoáng ngẩn người một lúc, sợ tới mức cái miệng nhỏ nhắn hơi mếu đi. Đôi mắt to lộ ra vẻ ủy khuất.
"Ngay cả ta cũng chưa từng vô lễ với Vương chưởng quỹ như vậy, ngươi là cái quái gì mà dám hỗn láo với lão nhân gia. Tới đây, quỳ xuống cho ta".
Đỗ Văn Hạo quan sát thấy vẻ ủy khuất trong mắt Dụ Cáp Nhi trở thành một vẻ gì đó rất khó diễn đạt, thần sắc này rất phức tạp, có oán hận, nhưng vẻ kiên nghị thì càng nhiều hơn.
Dụ Cáp Nhi cắn cắn môi, từ từ quỳ xuống.
"Ngũ gia, Dụ Cáp Nhi còn nhỏ, ta nghĩ hay là bỏ qua đi, ta cũng có phần không đúng, không hiểu rõ tình huống mà lại ở một bên nói mò". Vương An Thạch thấy Tống Thần Tông đã giúp mình trút giận, cũng không chấp nhặt nữa mà muốn dàn xếp ổn thỏa.
"Dâng trà thỉnh tội cho Vương chưởng quỹ". Tống Thần Tông ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống, sau đó lạnh lùng nói với Dụ Cáp Nhi.
Trên đường đi Ninh công công được Dụ Cáp Nhi hỗ trợ rất nhiều, hai người đối xử với nhau coi như là khá tốt, nhưng lúc này cũng không dám mở miệng đỡ lời hộ nàng, đành phải đưa cho nàng một chén trà để nàng dâng trà thỉnh tội với Vương An Thạch.
"Vương chưởng quỹ, là nô tỳ không biết tốt xấu, không nên nói năng lỗ mãng, mong ngài rộng lượng nô tỳ vi phạm lần đầu, nhận chén trà thỉnh tội này, tha thứ cho sai lầm của nô tỳ, nô tỳ cam đoan về sau sẽ không tái phạm. Nếu như tái phạm, nô tỳ tự nguyện cắt lưỡi đoạn cảnh". (Cảnh là cổ)
Ai cũng nhìn ra nàng xưng hô một nô tỳ hai nô tỳ, rõ ràng trong lòng Dụ Cáp Nhi rất uất ức, nhưng thần sắc lại vô cùng cung kính, ngôn từ lại không có nửa điểm mạo phạm, ngay cả Tống Thần Tông đang nổi giận cũng không nói thêm lời nào. Về phần Vương An Thạch cũng ra vẻ nghe lời nhận lỗi của Dụ Cáp Nhi, hơn nữa còn vội vàng tiếp nhận tách trà trên tay của Dụ Cáp Nhi, ra hiệu cho Ninh công công đỡ Dụ Cáp Nhi lên.
"Nô tỳ không dám, nô tỳ có tội". Dụ Cáp Nhi bướng bỉnh không chịu đứng dậy. Xem ra tính cố chấp của nàng ta so với lão nhân Vương An Thạch tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém. Ninh công công tự thân tới đỡ mà vãn không chịu đứng lên.
"Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi đứng lên đi. Nên nể mặt Trữ quản gia một chút". Tống Thần Tông có chút không nỡ, dù sao Dụ Cáp Nhi cũng chỉ là hài tử mười lăm mười sáu tuổi, trước nay vẫn được bao bọc trong vòng tay cha mẹ, tất nhiên tính cách có phần tùy hứng.
Dụ Cáp Nhi sau khi nghe Tống Thần Tông nói lời này thì mới đứng dậy, cũng không nói thêm lời nào mà đứng yên nơi đó, mấy người đứng nơi này có phần lúng túng.
Đỗ Văn Hạo vội vàng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: "Vương chưởng quỹ, không phải là ngài còn muốn tới nhà của Tiểu Liên hay sao? Ta tìm một tiểu nhị đi cùng với ngài, ngài đi một mình chúng ta không yên tâm lắm".
"Để cho Dụ Cáp Nhi đi cùng là được. Nàng ta tuy còn ít tuổi nhưng cũng có chút công phu mèo cào".
Mọi người không ai ngờ rằng Tống Thần Tông lại đem ra một chủ ý như vậy, ngay cả Vương An Thạch cùng với Dụ Cáp Nhi cũng ngẩn cả người, mọi người đều rất kinh ngạc đưa ánh mắt quét về phía Tống Thần Tông, chỉ thấy Tống Thần Tông từ từ nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấc nắp trà lên bỏ qua môt bên, kê sát vào miệng nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười nhìn mọi người.
Sau một lúc Ninh công công mới hồi phục tinh thần, khoa trương cười ha hả nói: "A! Đúng! Đúng! Ngũ gia nói rất đúng, ta nghĩ bây giờ các ngươi nên xuất phát ngay đi thôi, đợi lát nữa ta cùng Đỗ chưởng quỹ sẽ đưa nàng ta trở về".
Dụ Cáp Nhi thấy Tống Thần Tông có ý trêu chọc mình, cắn răng hất cái bím tóc nhỏ lên, đưa một tay ra làm tư thế mời Vương An Thạch. Đỗ Văn Hạo cùng Ninh công công nhịn cười, chỉ thấy Vương An Thạch có chút xấu hổ, sau đó trấn tĩnh trở lại. Cười khan với Tống Thần Tông một tiếng, tiếp đó chắp tay sau lưng, khoan thai bước ra khỏi cửa.
Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi sau khi hỏi được chỗ ở của Tiểu Liên cùng trượng phu của nàng liền lên đường. Dĩ nhiên trên đường đi một lão già đi phía trước, vẻ mặt không hề lộ ra một tia vui vẻ, chỉ chắp tay sau lưng đi thẳng, một cô bé cầm cành liễu đi sát phía sau, bất chợt khuôn mặt nhỏ của nàng ta lè lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng trước mặt. Cứ như vậy đi chừng một canh giờ thì tới Lý gia thôn.
Cuối cùng Vương An Thạch cũng đứng trước cổng thôn. Lão không quay đầu lại, hi vọng người đi phía sau tiến lên nói chuyện cùng mình, cho dù là một câu "đây là Lý gia thôn" hay là lời vớ vẩn gì đó cũng tốt rồi. Nhưng lão đã nhầm, Dụ Cáp Nhi thấy lão dừng lại thì cùng dừng lại cách đó vài bước.
Cổng thôn có một gốc cây đu rất lớn, trên cây mọc trĩu quả, trên cây quả dày đặc tạo nên một màu xanh bóng. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, tiếng quả đu kêu lên phần phật. Hai người đứng dưới gốc cây.
Ở đây quả đu kêu phần phật là vì nó mỏng, hình dạng như đồng tiền, có màu xanh của lá, nhiều quả mỏng mọc sát vậy nên gió thổi phát ra tiếng kêu.