Một lão nhân ra dáng là chưởng quỹ cười tủm tỉm bước tới.
"Vị khách quan này tới mua thuốc hay xem bệnh vậy?" Chưởng quỹ cung kính hỏi.
Lúc này Kha Nghiêu mới lấy lại tinh thần, nhớ ra mình tới mua thuốc cho Vương Nhuận Tuyết vì vậy nàng "ồ" một tiếng, cười đưa đơn thuốc trong tay cho chưởng quỹ: "Mua thuốc, mua thuốc".
Chưởng quỹ nhận đơn thuốc, nhìn qua một chút rồi đưa cho một tiểu nhị cầm đi bốc thuốc.
Chưởng quỹ nhìn thấy Kha Nghiêu vẫn đang thưởng thức bức tranh chữ liền bước gần tới nói: " Xem mặt quý khách rất lạ. Không hiểu là khách qua đường hay là muốn ở lâu dài ở quận Tú Sơn chúng ta?'
Kha Nghiêu chắp tay nói: "Đại khái là muốn ở lâu dài. Tẩu tẩu trong nhà đang bị bệnh nên phải đợi bình phục mới biết được".
Chưởng quỹ sai tiểu nhị rót trà, ông ta mời Kha Nghiêu ngồi xuống và nói: "Không biết tẩu tẩu của ngài đã tìm vị lang trung nào của chúng ta để xem bệnh vậy?"
Kha Nghiêu thầm nghĩ: thật đúng là không muốn để người khác sống. Ngay cả việc xem bệnh của người ta mà cũng muốn cướp đoạt mất. Thực sự rất quá đáng.
Kha Nghiêu cười nhạt, nàng cầm chén trà để bên miệng, cảm nhận được mùi hương thơm ngát của trà nhưng Kha Nghiêu không uống nàng giữ nguyên chén trà, liếc mắt nhìn chưởng quỹ nói: "Là ca ca nhà ta xem bệnh".
Dường như chưởng quỹ bất ngờ với câu trả lời của Kha Nghiêu. Ông ta vuốt chòm râu dê bên mép nói: "Ca ca của khách quan cũng là một lang trung sao?"
Kha Nghiêu gật đầu rồi đặt chén trà trong tay xuống.
Chưởng quỹ nói: "Chẳng lẽ khách quan không thích trà này của chúng ta. Nếu vậy để ta bảo tiểu nhị đổi cho ngài loại trà khác".
Kha Nghiêu khoát tay nói: "Không phải, không phải. Ngài quá khách khí. Ta chỉ tới mua mấy thang thuốc, không bằng tiền trà của các ngài. Ông chủ của ngài thật sự là biết buôn bán".
Chưởng quỹ cười nói: "Khách quan chê cười rồi. Đây là quy định của tiệm thuốc Dương gia chúng ta. Bất kỳ khách hàng nào tới đây, uống một chén trà cũng không được tính tiền".
Kha Nghiêu thầm nghĩ xem ra Dương Duệ này rất chu đáo. Một người nam nhân làm được những việc như này quả thực không hề dễ dàng gì.
Kha Nghiêu nói: "Chưởng quỹ nói rất đúng. Quả thực làm vãn sinh rất bội phục".
Chưởng quỹ nói: "Khách quan khách khí rồi. Lão hủ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói không?" ( yêu cầu quá đáng - lời nói khách sáo khi mình thỉnh cầu người khác giúp đỡ)
Kha Nghiêu nói: "Chưởng quỹ muốn gặp ca ca của ta sao?"
Chưởng quỹ cười sang sảng nói: "Khách quan quả thực rất thông minh. Không biết khách quan có thể dẫn tiến không?"
Kha Nghiêu thấy tiểu nhị đã bốc xong thuốc cầm tới thì chỉ gói thuốc trong tay tiểu nhị nói: "Ngài muốn thỉnh giáo ca ca về đơn thuốc của mình?"
Chưởng quỹ gật đầu nói: "Lão hủ bất tài nhưng cũng đã xem bệnh cho người mấy chục năm. Đây là lần đầu tiên lão hủ trông thấy một đơn thuốc đơn giản, tiện ích như vậy, không những thuốc dành cho nữ nhân không đắng mà lại còn chưa từng có người sử dụng. Thôi quên đi, không nói về điều anỳ nữa. Nếu khách quan đồng ý tiến dẫn, lão hủ vô cùng cảm kích".
Trong lòng Kha Nghiêu vô cùng đắc ý, nàng thầm nghĩ. Ông thì là cái gì. Ca ca ta từng là Thái y xem bệnh cho Hoàng thượng và Hoàng Thái Hậu. Lang trung ở thôn quê của các ông không thể sánh với ca ca ta.
Chưởng quỹ thấy vẻ mắt đắc ý, thần người của Kha Nghiêu, ngay cả khi tiểu nhị đặt thuốc lên bàn nàng cũng không biết nên ông ta không nhịn được, giơ tay quơ quơ trước mặt Kha Nghiêu nói: "Khách quan!".
Lúc này Kha Nghiêu mới có phản ứng. Nàng "ô" một tiếng nói: "Xấu hổ quá. Ta sẽ quay về nói với ca ca ta một tiếng. Bây giờ ta không thể đồng ý với ngài nhưng nếu ca ca ta đồng ý ta sẽ quay lại đưa ngài đi gặp ca ca".
Chưởng quỹ vô cùng cao hứng. Ông ta đứng dậy, chắp tay cám ơn: "Đa tạ khách quan. Ta ở đây chờ tin tốt của khách quan".
Kha Nghiêu cười rồi nàng cầm thuốc trên bàn, đi ra ngoài cửa.
"Vị khách quan này hình như vẫn chưa trả tiền phải không?"
Trong đầu Kha Nghiêu vẫn còn đang suy nghĩ về Đỗ Văn Hạo nên khi nghe giọng nói phía sau nàng lập tức hiểu ra, đỏ mặt quay đầu lại.
Nàng thấy một nam nhân từ phòng trong đi ra. Người đó mặc áo chẽn màu xanh, một chiếc trường bào màu đen, gương mặt quen thuộc của người đó đang nhìn nàng, cười mà như không cười.
Kha Nghiêu thầm nghĩ tới Dương Duệ, ông chủ của Dung Viên, hắn cũng chính là ông chủ của hiệu thuốc Dương thị này nên hắn ở trong này cũng không có gì là ngạc nhiên.
Tuy Kha Nghiêu đã cải nam trang nhưng nàng vẫn thoáng chột dạ. Nàng sợ Dương Duệ nhận ra nên cúi đầu theo bản năng, vội vã đi tới quầy thu tiền, móc bạc từ trong người ra đặt lên quầy, không nói gì cả, quay người bước đi.
"Vị khách quan này thật là rất khác lạ. Chưa hỏi giá đã trả tiền đi ngay. Ngài không sợ tiền trả không đủ sao?"
Kha Nghiêu tức giận. Nàng biết Dương Duệ đang điều tra nàng. Nàng đang cải trang, nói nhiều sẽ bị lộ tẩy nên cần phải nhẫn nại.
Kha Nghiêu lại quay người đi chỗ khác, cười nhạt nói: "Tại sao? Vậy ngài hãy nói cho ta biết cần bao nhiêu mới đủ?" Ánh mắt Dương Duệ sáng ngời nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú thư sinh của Kha Nghiêu như muốn nhìn xuyên qua điều gì vậy.
Kha Nghiêu ho khan hai tiếng. Nàng nhìn Dương Duệ, Dương Duệ . Dương Duệ xuống thang, hắn cười nói: "Không phải là vấn đề tiền bạc mà là tại hạ thấy quý khách có vẻ không yên lòng, có thể nói cho tại hạ biết đang nghĩ gì không?"
Kha Nghiêu nói: "Dù sao không phải đang nghĩ về các hạ'.
Nói xong Kha Nghiêu hối hận. Đây là lời nói của một nam nhân. Làm gì có chuyện một nam nhân nói chuyện như vậy với một nam nhân khác. Nghe ra thì như là đang làm nũng với đối phương thì hơn. Kha Nghiêu cảm giác da mặt của mình càng nóng hơn.
Quả nhiên Dương Duệ cười ha hả nói: "Vị quý khách này rất có ý tứ. Thôi được rồi, tại hạ thấy quý khách tuổi còn nhỏ nên không muốn nói giỡn nữa. Vương chưởng quỹ. Phiền ông hãy trả lại tiền thừa cho vị quý khách này".
Nói xong Dương Dụê đi sát tới bên người Kha Nghiêu, gần như là dính sát vào Kha Nghiêu. Theo bản năng Kha Nghiêu lui lại sau hai bước. Dương Duệ cười phá lên rồi mới đi vượt qua người Kha Nghiêu đi ra ngoài cửa chính.
Đột nhiên Kha Nghiêu nói: "Có phải các hạ gần đây ngủ không ngon, hay giật mình tỉnh giấc không?"
Dương Duệ đứng lại, chăm chú nhìn đánh giá Kha Nghiêu. Lúc này chưởng quỹ đã mang tiền thừa tới trả lại Kha Nghiêu, thấy Kha Nghiêu nói vậy thì hiếu kỳ hỏi: "Khách quan cũng hiểu y thuật sao?"
Dương Duệ bước lại tới bên cạnh Kha Nghiêu: "Nói xem các hạ là lang trung hay thầy tướng số?'
Kha Nghiêu cười yếu ớt nói: "Đều không phải".
Dương Duệ lấy một cái ghế ngồi trước mặt Kha Nghiêu, gác chân, dáng vẻ rất nhàn nhã."Thế nào? Tiệm thuốc này của tại hạ có những lang trung giỏi nhất quận Tú Sơn. Bọn họ suốt ngày ở cùng với tại hạ mà vẫn không thể nói ta mắc bệnh gì. Thế nhưng tại sao các hạ mới nói chuyện với tại hạ mấy câu mà đã biết?"
Kha Nghiêu chỉ đĩa bánh ngọt trên bàn nói: "Những chiếc bánh này đều ngọt phải không? Hơn nữa đều được rán qua mỡ có phải không?"
Dương Duệ nói vẻ khinh thường: "Điều này hiển nhiên. Chỉ cần nhìn cũng biết. Bánh đậu đỏ, bánh hoa cúc, bánh táo đỏ đều là bánh ngọt. Không có nơi nào có cách làm bánh khác. Nhìn dầu chảy ra trong đĩa cũng biết có dán qua dầu. Điều này chẳng có gì đáng lạ".
Kha Nghiêu nói: "Ta thấy từ lúc các hạ xuất hiện cho tới lúc đi khỏi đây, các hạ đã ăn ba cái bánh trong đĩa, phải không?"
Dương Duệ lại càng khinh thường: "Các hạ nói với tại hạ chuyện này làm gì? Chẳng lẽ đói bụng ăn bánh cũng mắc bệnh sao?'
Kha Nghiêu ngồi xuống, lão chưởng quỹ cũng ngồi xuống.
Kha Nghiêu nói: "Các hạ mở tiệm bán thuốc vậy có biết một loại bệnh là đàm nhiệt không?"
Dương Duệ nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ gật đầu.
Dương Duệ hỏi: "Biết thì sao nào?"
Kha Nghiêu nói: "Các hạ cũng biết là ngày thường ăn thức ăn nhiều mỡ và ngọt hơn nữa ăn nhiều mà không tiết chế hết làm cho thức ăn dư thừa phân huỷ thành nước, đọng lại trong người biến thành đàm. Trong đàm có nhiệt. Nhiệt làm ảnh hưởng tới sự tĩnh lặng của tâm thần, làm người không thể ngủ, làm buổi tối rất dễ giật mình tỉnh giấc, ngực buồn bực, đập mạnh, thậm chí có cảm giác hoa mắt. Ta đề nghị các hạ hãy ăn nhiều củ cải, bí đao và bảo chưởng quỹ kê cho các hạ thang Hoàng liên ôn đảm thang dùng một thời gian ngắn".
Nói xong Kha Nghiêu cầm mấy thang thuốc, không thèm nhìn Dương Duệ, sải bước ra ngoài cửa.
Dương Duệ liếc nhìn Vương chưởng quỹ, hắn thấy Vương chưởng quỹ nhìn mình gật đầu thì đứng dậy, hồi lâu sau mới nói: "Một thiếu nữ mà cũng hiểu điều này sao?"
Nghe xong chưởng quỹ ngạc nhiên hỏi: "Thiếu đông gia, ngài đang nói ai vậy?"
Dương Duệ cười nhạt, chỉ tay ra ngoài cửa nói: "Chính là người đó".
Chưởng quỹ ngạc nhiên hỏi: "Không phải người đó là một thư sinh trẻ tuổi sao?"
Dương Duệ cười nói: "Ngươi đã từng thấy một thư sinh nào có bấm lỗ tai, hơn nữa có đôi mắt phượng, mày liễu chưa? Đã từng thấy một nam tử tuấn tú như vậy chưa?" Nói xong Dương Duệ đi ra cửa thì đã không thấy bóng dáng Kha Nghiêu đâu nữa.
Chưởng quỹ đi theo, bán tín bán nghi nói: "Không thể nào. Tại sao lại là nữ nhân?"
Dương Duệ trầm tư hồi lâu rồi nói: "Ta nhìn rất quen mặt, không biết là đã gặp ở đâu rồi? Bây giờ ta đã nghĩ ra thiếu nữ này nhất định ta đã gặp hôm qua ở Dung Viên. Nói như vậy…".
Nói tới đây Dương Duệ tỏ vẻ thất vọng. Nếu thiếu nữ này thật sự có liên quan tới nam nhân tên là Đỗ Văn Hạo ở Dung Viên hôm qua thì nhất địn là một trong những phu nhân của gã Đỗ Văn Hạo đó. Hôm qua Dương Duệ thấy mấy phu nhân của Đỗ Văn Hạo đều xinh đẹp như hoa như ngọc. Từ trước tới nay Dương Duệ đều nghĩ rằng sáu phu nhân của hắn mới là những nữ nhân đẹp nhất quận Tú Sơn nhưng hôm nay xem ra… Nghĩ vậy Dương Duệ cười gượng đi ra ngoài cửa.
Đột nhiên Vương chưởng quỹ nhớ ra điều gì đó, ông ta chạy theo."Thiếu đông gia, ca ca của thiếu nữ đó y thuật rất cao, tiểu nhân muốn gặp người đó".
Dương Duệ vung tay nói: "Sau này ta sẽ dân ngươi đi gặp, gặp mặt cũng tốt" Nói xong Dương Duệ vẫy tay, lên xe ngựa rời khỏi tiệm thuốc.
Khi Kha Nghiêu rời khỏi tiệm bán thuốc, đi về khách sạn, nàng thấy cửa hàng tơ lụa đối diện đang mở cửa. Nàng suy nghĩ một lát rồi đi vào trong cửa hàng.
Tiểu nhị thấy có khách vào cửa hàng liền bước tới đón."Khách quan mua vải cho mình hay là mua cho gia quyến?"
Kha Nghiêu làm bộ đang lựa chọn vải vóc, nàng hỏi vẻ thờ ơ: "Ta muốn xem một chút. Thế nào, Vương chưởng quỹ vẫn chưa ngủ dậy sao?"
Tiểu nhị khiêm nhường nói: "Hì hì, tối hôm qua chưởng quỹ uống hơi nhiều với khách hàng. Khách quan tìm chưởng quỹ có việc gì?"