Mục lục
Tống Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người được phẫu thuật là nhi tử nhỏ tuổi nhất của mình, Tống Thần Tông trong lòng đương nhiên vô cùng lo lắng. Nhưng, ông ta không thể đứng đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, sự uy nghi của Hoàng Đế khiến ông ta lúc nào cũng phải giữ phong phạm. Thứ hai, ông ta cũng không dám nhìn người khác dùng dao mổ bụng nhi tử của mình ra, cho dù ông ta biết đó là đang trị bệnh.

Tống Thần Tông không muốn có bất kỳ hành động không thỏa đáng nào với thần y Đỗ Văn Hạo đang cứu mạng nhi tử của mình. Ông ta biết, nếu Đỗ Văn Hạo có thể dụng loại thần kỹ mổ bụng liệu thương này để cứu mạng nhi tử của mình, tương lai nói không chừng cũng có một ngày phải cần hắn cứu tính mạng của mình hoặc là những thân nhân khác của ông ta, người có bản sự như thế này tuyệt đối phải lung lạc tâm của hắn thì mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý phục vụ cho mình.

Thân làm Hoàng Đế, ông ta đương nhiên biết sự đáng quý của một nhân tài, đặc biệt là đối với người thiện trường môn thần kỳ mổ bụng liệu thương mà trên đời chỉ có một không hai này.

Thời gian phẫu thuật kỳ thật không phải là quá dài, nhưng đối với những người trong phòng mà nói thì giống như là đã trải qua một thế kỷ. Khi bọn họ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo mặt mày tươi cười bước vào, cơ hồ những khuôn mặt đang cau lại tất cả mọi người đều đồng thời giãn ra.

Đỗ Văn Hạo bước lên trước, cúi người trước mặt Tống Thần Tông, nói: "Hoàng Thượng, đại hỷ, tiểu hoàng tử đã bình an trải qua ca phẫu thuật, hiện giờ đã tỉnh lại rồi"

Người trong phòng không nén nổi vui mừng mà cất tiếng hoan hô một trận. Có điều Hoàng Thượng không động đậy nên không ai dám làm loạn, chỉ có Lâm Tiệp Trữ là vui mừng đến mức ôm mặt khóc hu hu.

Nghe thấy tin tức này, Thân hình của Tống Thần Tông cũng run lên, từ từ đứng dậy, hỏi: "Nhi tử của trẫm vẫn sống chứ?"

"Khải bẩm Hoàng Thượng! Tiểu hoàng tử vẫn sống, ca phẫu thuật được tiến hành rất thuận lợi!"

"Giỏi! Giỏi giỏi! Khanh đúng là một thần y giỏi!"

Tống Thần Tông ha ha cười lớn, sải bước ra ngoài. Đám người Thái Hoàng Thái Hậu nhao nhao bước theo. Lâm Tiệp Trữ bước tới cạnh Đỗ Văn Hạo, mặt nhòa lệ, thấp giọng nói: "Cám ơn ngươi!"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp lễ.

Mọi người tới trước cửa phòng phẫu thuật, thái giám đi trước cao giọng hô: "Hoàng thượng giá đáo!"

Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đang ở trong phòng chiếu cố cho Hoàng tử vội vàng vén váy quỳ xuống, cung chúc Hoàng Thượng vạn thọ vô cương.

Tống Thần Tông còn không kịp mở miệng bảo họ bình thân, chỉ xua tay tỏ ý bảo bọ họ đứng dậy, bước chân vẫn không ngừng, đi tới cạnh giường. Chỉ thấy nhi tử của mình đang yếu ớt nằm trên giường nhỏ, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn Tống Thần Tông, non nớt gọi một tiếng: "Phụ hoàng!"

Tiếng gọi này khiến lệ trong mắt Tống Nhân Tông suýt nữa thì rơi xuống, may mắn là ông ta quay lưng về phía mọi người nên không ai thấy ông ta rơi lệ. Tống Nhân Tông chẳng để ý gì đến uy nghi nữa, khịt mũi một cái rồi nói: "Tức nhi, nói cho phụ hoàng biết, bụng con còn đau không?"

Tiểu hoàng tử lắc đầu, nói: "Tức nhi không đau."

"Ngoan lắm!" Tống Thần Tông khẽ xoa khuôn mặt nhỏ của hài tử, sau đó lùi lại hai bước, nói với những người khác: "Các người đến xem hài tử đi, nhưng đừng lâu quá."

Lâm Tiệp Trữ là người đầu tiên lao lên, bịch một tiếng quỳ xuống cạnh giường, nước mắt tuôn như suối, run rẩy ôm lấy nhi tử một cách cẩn thận: "Tức nhi! Tức nhi của ta! Con dọa chết mẫu thân rồi! Hiện tại con thấy thế nào? Còn đau không?"

Tiểu hoàng tử lại khẽ lắc đầu, quay sang nhìn đám người Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu: "Tức nhi không đau nữa rồi!" Nói xong lại yếu ớt nhắm hai mắt lại.

Lâm Tiệp Trữ hoảng hốt quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại nhân, hài tử bị sao vậy? Sao nó không có tinh thần như vậy?"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười: "Trước khi làm phẫu thuật, thần đã cho hoàng tử dùng thuốc mê, loại thuốc này sẽ khiến hoàng tử thiếp đi, không cảm giác được đau đớn, tác dụng của thuốc còn chưa hết hẳn, cho nên tinh thần không được tốt. Sau khi trời sáng, tinh thần chắc sẽ khôi phục lại như bình thường, lúc đó có thể là vết thương sẽ hơi đau, nhưng không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả."

Đám người Lâm Tiệp Trữ như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, tình cờ tay của nàng ta sờ phải cái ống nhỏ trên bụng hài tử, giật nảy mình nói: "Đây là gì vậy? Sao lại có ống dẫn ở đây?"

"Đây là ống dẫn lưu, sau khi phẫu thuật cho hoàng tử, cần phải... à, nói chung đây là một loại biện pháp trị liệu bắt buộc phải làm sau khi mổ bụng liệu thương, với hai ba câu thì không thể giải thích rõ được."

Đỗ Văn Hạo không muốn giải thích quá sâu, dù sao thì bọn họ có nghe cũng chả hiểu, nói ra chỉ phí công, ngược lại còn càng làm họ thêm lo lắng, rồi lại tăng thêm gánh nặng tâm lý. Hắn lần này không cấy vị quản cho tiểu hoàng tử cũng là vì nguyên nhân này, không phải là tất cả phẫu thuật mổ bụng đều cần cấy vị quản, có thông khí rồi thì không cần thiết phải làm vậy.

Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói: "Hài tử mệt, muốn ngủ rồi."

Lâm Tiệp Trữ nuốt lệ nói: "Đúng vậy! Tức nhi đã mấy ngày nay rồi chưa được ngủ yên giấc. Hiện tại bụng hết đau rồi, chắc có thể ngủ ngon."

Tống Thần Tông mắt thấy nhi tử nhắm mắt ngủ rất yên lành, mỉm cười gật đầu, quay lại hỏi khẽ Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, khanh đã cứu được nhi tử của trẫm rồi, lập được công rất lớn. Nói đi, muốn trẫm thưởng cho khanh cái gì?"

Đỗ Văn Hạo biết rằng, lúc này quyết không thể dương dương tự đắc được, càng khiêm tốn thì càng có thể nhận được hảo cảm của Hoàng Thượng, liền cúi người nói: "Khải bẩm hoàng thượng. Vi thần chẳng có chút công lao nào, Tiểu Hoàng tử có phúc tinh chiếu sáng, chúng thần bảo hộ, cho dù không có thần thì cũng vẫn gặp hung hóa cát, ngộ nạn thành tường (gặp nạn lại hóa thành may mắn). Hơn nữa, vi thần từ một giáo thụ của Thái y viện không có phẩm cấp, lại trực tiếp được thăng lên thành Tả viện phán Thái y viện hàng lục phẩm, được thánh ân ban thưởng cho túi Tử y kim ngưu. Long ân của thánh thượng rộng lớn, một nhà vi thần mang ơn đội nghĩa, thực sự là nghĩ không ra còn cần thêm gì nữa."

Tống Thần Tông cười ha ha, sau khi hỏi thân phận của hai người Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi xong liền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Đỗ ái khanh có nhi tử chưa?"

Đỗ Văn Hạo có chút xấu hổ, cùng Bàng Vũ Cầm nhìn nhau rồi cúi người nói: "Vẫn chưa có."

"Ừ, phụ mẫu còn khỏe mạnh chứ?"

Nhớ tới phụ mẫu còn đang sống ở ngàn năm sau, liền nói một cách hàm hồ: "Phụ mẫu của thần đều đã mất rồi."

"Ồ!" Tống Thần Tông gật đầu, nói: "Phu thê Đỗ ái khanh bước lên nghe phong tước!"

Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm vội vàng vén áo quỳ xuống.

"Đỗ ái khanh, trẫm phong cho người làm Cấm quân điện tiền ti võ đức tá kỵ úy, phong hiền thê Bàng thị là ngũ phẩm phu nhân, truy phong lệnh tôn làm Võ đức kỵ úy, lệnh từ là ngũ phẩm phu nhân."

Cấm quân điện tiền ti là thân binh của Hoàng Đế Tống triều, tương đương với cục cảnh vệ trung ương thời hiện đại, đều là thân tín của Hoàng Thượng. Chức vị Võ đức tá kỵ úy mà Tống Thần Tông phong cho Đỗ Văn Hạo là võ giai hàng ngũ phẩm. Vào thời kỳ của Tống Thần Tông, quan chức đều sử dụng võ giai, hơn nữa, đây chỉ là một hư chức, chỉ có thể nhận bổng lộc của cấp này, không phải là thực chức nên cũng không có thực quyền.

Tống triều vì để khống chế văn quan võ tướng, cho nên phân chia 'quan' và 'chức', thiết lập một số lượng lớn quan viên hư chức có cấp bậc tương đồng, có quan xưng chỉ có nghĩa là có thể nhận được bổng lộc của một cấp này, có 'chức' mới là có thực quyền. Chức thì phải cần có một bổ nhiệm khác của Hoàng Thượng. Còn quan viên có quan có chức được xưng là 'chức sự quan'. Loại quan này phía trước danh xưng có mang theo các chữ như phán, tri, quyền, trực, quản, thích, để cử, đề điểm, thiêm thư và giám.

Cấp tỉnh, cấp thành phố, cấp hành chính của xã hội hiện đại cũng bắt chước những cái này, thiết lập ra rất nhiều những hư chức. Chỉ có vài người là đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo đơn vị, còn những người khác thì đều chỉ là hưởng thụ đãi ngộ, không hề có thực quyền. Ví dụ như như những cán bộ cấp huyện, cán bộ cấp trưởng khoa.

Tống Thần Tông thưởng cho Đỗ Văn Hạo cũng chỉ là một cái tước hiệu hư vô mà thôi, thực chức của Đỗ Văn Hạo là viện phán của Thái y viện, chỉ là lục phẩm, nhưng hư chức của hắn đã là cấp ngũ phẩm, có thể lý giải là được thăng lên làm viện phán Thái y viện hàng ngũ phẩm, cũng coi như là thăng quan rồi. Ngoài ra còn truy phong cho phụ mẫu của hắn làm quan ngũ phẩm, cho nên vẫn rất cao hứng.

Sau khi hai người đứng dậy, Tuyết Phi Nhi liền thấp giọng chúc mừng Đỗ Văn Hạo.

Trần Mỹ nhân thấy ánh mắt của Tuyết Phi Nhi nhìn Đỗ Văn Hạo có chút thân mật, mắt ả liền đảo lia lịa, lập tức hiểu quan hệ giữa hai người, nói với Tống Thần Tông: "Hoàng Thượng, người quên muội tử của Đỗ đại nhân rồi, lần này nàng ta cũng đã lập được đại công, nên thưởng cho nàng ta mới đúng chứ!"

"Trần mỹ nhân nhắc nhở rất đúng." Tống Thần Tông mỉm cười, hỏi Đỗ Văn Hạo: "Lệnh muội đã thành thân chưa?"

"Vẫn chưa ạ!"

"Ồ!" Tống Thần Tông quay sang nhìn Trần Mỹ nhân, nói: "Thế thì hơi khó rồi, dẫu sao thì nàng ta cũng không thể làm quan, lại chưa thành thân nên không có cách nào phong thưởng cho phu quân của nàng ta, hay là thưởng ngân lượng cho nàng ta vậy."

Tuyết Phi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng, rất là khẩn trương, lắp bắp nói: "Hoàng Thượng, không cần đâu. Thái Hoàng Thái Hậu và các nương nương đã thưởng cho thảo dân nhiều đồ lắm rồi, còn để đầy trong nhà chưa dùng nữa."

Tống Thần Tông mỉm cười: "Vậy ngươi muốn cái gì, nói đi, ngươi cũng có công, không thể chỉ thưởng cho hai người bọn họ mà lại không thưởng gì cho ngươi được."

"Thật sự là không cần mà." Tuyết Phi Nhi vốn miệng mồm lanh lợi, nhưng lần này lại đỏ mặt không biết phải nói gì.

Trần mỹ nhân nhìn ra Hoàng Thượng vô cùng coi trọng thần y Đỗ Văn Hạo này, phong hắn là cấm quân võ giai, rõ ràng là trong lòng muốn lung lạc hắn, liền cười nói: "Hoàng Thượng, thiếp thấy muội tử này của Đỗ đại nhân rất thông mình, tướng mạo cũng không tồi, lại chưa thành thân, rất xứng với Cửu hoàng tử của chúng ta. Hoàng thượng vì sao không không kết thân nhỉ?"

Tống Thần Tông ngây người, Cửu hoàng tử là nhi tử mà Tống Thần Tông yêu quý nhất, định để cho hắn tương lai kế thừa hoàng vị. Cửu vương phi tương lai rất có thể là hoàng hậu nương nương, là mẫu nghi thiên hạ, tất phải xuất thân danh môn, môn đăng hộ đối. Tống Thần Tông cho dù chưa đọc qua tư liệu về cuộc đời của Đỗ Văn Hạo, nhưng đại khái cũng biết được hắn không phải xuất thân từ danh môn gì, cưới muội muội của hắn làm hoàng hậu thì không hợp quy củ lắm.

Tống Thần Tông trầm ngâm, Trần mỹ nhân lập tức nhìn ra, cũng lập tức hiểu rõ ông ta đang nghĩ gì, biết rằng một chút cơ linh này không lung lạc được Hoàng Thương, liền nói thêm: "Thiếp thấy Đỗ gia muội tử lan tâm tuệ chất, y thuật lại cao, tương lai nếu qua cửa làm thứ phi, chắc sẽ hòa hợp với Vương phi, đúng không hoàng thượng?"

Ý tứ trong lời nói của ả rất rõ ràng, để Tuyết Phi Nhi làm thứ phi của Cửu hoàng tử, cũng chính là làm thiếp, chứ không phải là chính thất nguyên phối, tương lai Cửu hoàng tử kế vị làm hoàng thượng, lại phong thành quý phi. Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới kế sách lập hoàng hậu trong tương lai.

Tống Nhân Tông gật đầu lia lịa, thầm nghĩ chủ ý này không tồi. Thứ phi thì không cần phải xét đến môn hộ, nhà Đỗ Văn Hạo tốt xấu gì cũng là Võ đức kỵ úy hàng ngũ phẩm, không phải là một bách tính đầu trần, sẽ không làm bẽ mặt hoàng thất, cho nên ông ta liền nói: "Đỗ ái khanh, phụ mẫu đã không còn, trưởng huynh thay cha, ý của khanh thế nào?"

Đỗ Văn Hạo nhìn Tuyết Phi Nhi: "Cái này... vi thần và nàng ta chỉ là huynh muội kết nghĩa, phụ thân của nàng ta vẫn còn sống, vi thần không tiện làm chủ."

"Vậy ư?" Tống Thần Tông có chút thất vọng, nữ hài này đã không phải là thân muội muội của Đỗ Văn Hạo, ý định kết thân cũng tan tành rồi, liền nhìn sang Trần mỹ nhân.

Trần mỹ nhân đề ra chuyện kết thân không phải là muốn lôi kéo Đỗ Văn Hạo mà là có dụng tâm khác, tất nhiên không để ý đến lý do này, ả cười nói: "Vậy thì hết cách rồi, hay là Hoàng Thượng người cứ quyết định trước đi, dẫu sao thì có thể được gả cho Cửu hoàng tử của chúng ta cũng là một chuyện tốt lành, chắc phụ mẫu của nàng ta cũng sẽ rất vui mừng thôi."

Tuyết Phi Nhi vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, mặt đỏ rực hết nhìn Đỗ Văn Hạo lại nhìn Hoàng Thượng, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.

Tống Thần Tông nhìn Võ Tiệp Trữ ở bên cạnh, hỏi: "Ý nàng thế nào?"

Võ Tiệp Trữ là thân nương của Cửu hoàng tử. Võ Tiệp Trữ tính tình nhu nhược mà lại không có chủ ý. Tính mạng của bà ta là do Đỗ Văn Hạo cứu, cho nên thập phần cảm kích đối với Đỗ Văn Hạo, có thể kết thân với nhà hắn, để nhi tử của mình cưới muội muội của hắn, tương lai sẽ đối đãi với nàng ta thật tốt. Cho dù là kết nghĩa, nhưng xem ra Đỗ Văn Hạo đối với nàng ta cũng rất tốt, đây cũng coi như là một loại báo đáp, liền cười nói: "Được đó, Hoàng Thượng. Hôn sự này thiếp thấy rất hay."

Tống Thần Tông lại gật đầu, Tuyết Phi Nhi đã gấp lắm rồi, nàng ta biết lời của Hoàng Thượng chính là kim khẩu ngọc ngôn, đã nói ra là không thể thay đổi, không đợi Tống Thần Tông mở miệng, liền vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Hoàng Thượng, dân nữ không cưới đâu."

Tất cả mọi người đều cả kinh, có thể được gả cho một vị hoàng tử rất có khả năng làm Hoàng Đế mà không chịu, đây quả thực là quá khiến người ta bất ngờ.

Trần mỹ nhân tựa hồ như đã đoán ra, mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, đừng quên hôn sự của ngươi không phải là do ngươi làm chủ. Hơn nữa, Cửu hoàng tử mà ngươi cũng không cưới, vậy thì muốn cưới ai đây? Ngày mai bản cung sẽ tới nhà ngươi để thân, đây chính là do Hoàng Thượng mai mối, như vậy phụ thân người chẳng phải là quá được nể mày nể mặt sao?"

"Ta mặc kệ? Kiểu gì thì ta cũng không cưới đâu!" Tuyết Phi Nhi nước mắt lưng tròng, mũi sụt sịt liên tục, tâm loạn như ma, nhưng ngoài câu 'không cưới đâu' ra thì không tìm được câu nào khác.

Lập Tiệp Trữ tâm tư tinh tế, cũng đã nhìn ra cảm tình của Tuyết Phi Nhi đối với Đỗ Văn Hạo nên vội vàng khuyên bảo: "Hoàng Thượng, chuyện này cứ để sau rồi hẵng nói đi."

Tống Thần Tông gật đầu. Trần mỹ nhân chen vào nói: "Chuyện này không thể dây dưa được, hay là Hoàng Thượng à, người giao chuyện này cho thiếp làm đi!"

"Được!" Tống Thần Tông mỉm cười, Tuyết Phi Nhi đã không bằng lòng, ông ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, giao cho Trần mỹ nhân làm cũng vừa hay đúng với tâm ý của ông ta. Tống Thần Tông quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, Tức nhi phải tiếp tục trị liệu như thế nào?"

Đỗ Văn Hạo cúi người nói: "Đêm nay là thời điểm quan trọng, vi thần lo lắng bệnh tình của tiểu hoàng tử sẽ có biến, định mang theo chuyết kinh và tiểu muội ở lại chăm sóc hoàng tử, xin hoàng thượng ân chuẩn."

Chiếu theo quy củ của hậu cung, ngoại trừ Hoàng đế, hoàng tử và thái giám ra, nam nhân khác không thể qua đêm ở hậu cung. Hiện tại tiểu hoàng tử vừa trải qua phẫu thuật, vì sự an toàn của Hoàng tử, Hoàng đế cũng không có sự lựa chọn nào khác, liền gật đầu đồng ý: "Như vậy thì cực khổ cho ái khanh rồi. Hồi cung." Sau khi chào hỏi Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu xong liền dẫn Trần mỹ nhân rời đi.

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới nói với mọi người: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi rồi, Tức nhi vừa mổ bụng liệu thương, cũng cần nghỉ ngơi, mọi người giải tán đi."

Những người này vừa bỏ đi, Tuyết Phi Nhi liền hổn hển nói: "Ca ca! Muội không lấy hoàng tử đâu!"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, muội cũng đến tuổi kết hôn rồi."

Tuyết Phi Nhi hung hăng nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo, giậm chân nói: "Huynh! Huynh…!" Sau đó xoay người chạy ra khỏi cửa.

Đỗ Văn Hạo vốn là chỉ nói đùa, thấy nàng ta tưởng thật, vội vàng đuổi theo, gọi: "Phi Nhi! Đợi đã..."

Tuyết Phi Nhi chạy vào trong vường, đứng ở dưới một gốc cây đào, dùng chân đá gốc cây, kêu binh binh.

Đỗ Văn Hạo vội vàng kéo nàng ta lại, nói: "Đừng như vậy! Đây là hoàng cung đấy!"

"Không cần huynh quan tâm!" Tuyết Phi Nhi thuận thế đẩy một cái, Đỗ Văn Hạo mấy ngày nay theo Lâm Thanh Đại học phân cân thác cốt thủ, thói quen đã thành tự nhiên, không hề nghĩ ngợi, vung chưởng đỡ, Tuyết Phi Nhi rên lên một tiếng, ngã vào trong khóm hoa hồng. Đỗ Văn Hạo nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay áo nàng ta rồi kéo vào lòng, sau đó ôm lấy nàng ta.

Tuyết Phi Nhi bật khóc hu hu, đấm túi bụi lên bộ ngực săn chắc (hic, ngực thằng cu Hạo này mà săn chắc sao?) của Đỗ Văn Hạo, nói: "Huynh không phải là muốn gả muội cho hoàng tử sao? Huynh còn quan tâm tới muội làm gì?"

Đỗ Văn Hạo cười bồi, nói: "Ta nào có quyền lực đó, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi. Cưới hay không cưới chẳng phải là do muội tự mình quyết định sao, muội nếu không đồng ý cưới, chẳng lẽ người ta trói muội lại rồi bắt cưới à?"

"Vậy vì sao Trần mỹ nhân nương nương lại nói sẽ đi tìm cha muội. Ông ấy một khi đồng ý! Huynh không những không giúp muội, mà còn thông đồng với họ để khi phụ muội nữa, hu hu!”

Đỗ Văn Hạo thấy nàng ta khóc như mưa thì cũng thấy lo lắng, nghĩ tới phụ thân của Tuyết Phi Nhi ái tài như mạng, nếu nữ nhi có thể cưới hoàng tử, thì chẳng phải là sẽ cười đến nát cả mặt sao, mà thân làm nữ nhi thì nào có cái đạo lý đồng ý hay không đồng ý cưới. Hôn nhân thời cổ đại quan trọng là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, chứ nữ tử căn bản là không có quyền quyết định. Đỗ Văn Hạo áy náy nói: "Thật xin lỗi, huynh vừa rồi không nên nói đùa như vậy."

Tuyết Phi Nhi đương nhiên không phải vì câu nói đùa này của hắn mà khóc. Điều khiến nàng lo lắng chính là hôn sự của bản thân, ngẩng mặt lên hỏi: "Ca, muội nên làm thế nào bây giờ? Trần mỹ nhân nương nương đó nói muốn tới làm người mai mối để cầu thân."

Đỗ Văn Hạo nghĩ ngợi một lát rồi mới nghiêm mặt nói: "Nói thực, Hoàng Thượng kỳ thật rất hài lòng đối với muội, mẹ của Cửu Hoàng tử là Võ Tiệp Trữ, huynh từng trị bệnh cho bà ta, thấy rằng tâm địa của bà ta cũng rất tốt. Mà huynh lại cứu bà ta một mạng cho nên trong lòng bà ta rất cảm kích, muội là muội tử của huynh, nếu bà ta thực sự làm mẹ chồng của muội, muội sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu."

Tuyết Phi Nhi dùng sức đẩy Đỗ Văn Hạo ra, nói: "Ca! Huynh có ý đồ chọc tức muội có phải không?"

Đỗ Văn Hạo đứng vững lại, nói: "Tuyết nhi, lời ta nói là thật mà, muội cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên suy nghĩ về chuyện hôn sự đi."

Tuyết Phi Nhi thực sự muốn cầm đá ném Đỗ Văn Hạo: "Huynh là đồ đầu gỗ! Muội không để ý đến huynh nữa! Hu hu hu." Nói xong liều quay người, lau nước mắt rồi chạy vào trong nhà.

Đỗ Văn Hạo đang muốn chạy theo thì đột nhiên phát hiện Lâm Tiệp Trữ và Bàng Vũ Cầm không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa nhìn bọn họ, cho nên liền đứng lại. Bàng Vũ Cầm nhìn hắn, mỉm cười một cái rồi quay người chạy vào trong nhà theo Tuyết Phi Nhi.

Lâm Tiệp Trữ trù chừ một thoáng rồi chầm chậm bước tới: "Vân Phàm, ngươi cố ý giả vờ ngốc hay thực sự không biết vậy?"

"Gì cơ?" Đỗ Văn Hạo hỏi lại.

"Nếu ta đoán không sai, lý do mà muội tử kết nghĩa của ngươi từ hôn chính là bởi vì ngươi! Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết nàng ta thích ngươi nhé!"

Đỗ Văn Hạo làm sao mà biết được, Tuyết Phi Nhi là nữ hài đầu tiên quan tâm đến hắn sau khi hắn xuyên việt, chỉ là Tuyết Phi Nhi bình thường có chút tùy tiện, không giỏi và cũng thường xấu hổ không dám biểu đạt tình cảm của mình. Đỗ Văn Hạo tất nhiên cũng rất có hào cảm đối với Tuyết Phi Nhi. Nếu lúc trước không có hứa hôn với Bàng Vũ Cầm, và không phải Bàng Vũ Cầm là bạn trong khuê phòng của Tuyết Phi Nhi, giữa hai người Đỗ Văn Hạo và Tuyết Phi Nhi nếu cứ phát triển bình thường tiếp, rất có thể sẽ trở thành một đôi tình nhân, cuối cùng có thể ở bên nhau.

Nhưng vận mệnh thường không theo ý nguyện của người ta.

Thấy Đỗ Văn Hạo ấp úng không trả lời được. Lâm Tiệp Trữ cười nói: "Vân Phàm, ta biết ngươi là một người có tâm địa thiện lương, ngươi đối với thê tử nguyên phối của người cũng rất tốt. Đây là phúc khí của nàng ta, nhưng, ngươi không thể vì điều này mà cô phụ tâm ý của Tuyết Nhi cô nương được. Nếu là như vậy, nàng ta e rằng cả đời cũng không được hạnh phúc. Vả lại ngươi đã nạp thiếp rồi, hơn nữa còn là Trần mỹ nhân ban thiếp, quý phu nhân cũng không phản đối, nghe nói còn giúp ngươi chuẩn bị sính lễ. Chứng tỏ nàng ta là một nữ nhân bụng dạ rộng rãi, ngươi còn gì mà phải cố kỵ?"

Đỗ Văn Hạo có chút xấu hổ, thầm nghĩ Lâm Tiệp Trữ nói cũng không sai, bản thân mình ngay cả Trần mỹ nhân ban thiếp cũng tiếp nhận rồi, và tối hôm đó còn cho vào phòng, vậy thì còn lý do gì mà phải cự tuyệt tâm ý của Tuyết Phi Nhi. Kỳ thật, trước đây sở dĩ hai người mãi chưa đột phá được một bước này hoàn toàn là vì không có sự xuất hiện của phía thứ ba. Hiện tại đã xuất hiện rồi, còn bức hai người phải đối diện một cách chân chính. Mà chuyện này tất nhiên sẽ không thể để phía nữ mở miệng trước, bản thân mình là đại nam nhân, đương nhiên là mình nên chủ động.

Nghĩ tới đây, Đỗ Văn Hạo liền mỉm cười: "Duyệt nhi tỷ, ta biết nên làm thế nào rồi, chỉ là..."

"Chỉ là sao?"

"Ta lo Trần mỹ nhân nương nương sẽ phá rồi."

Lâm Tiệp Trữ gật đầu, nói: "Đúng, ngươi ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện của ả, ả đối với ngươi cho dù ngoài mặt luôn tươi cười, nhưng trong bụng thì không biết hận ngươi tới mức nào. Chuyện hứa hôn ngày hôm nay rõ ràng là mưu đồ của ả. Ả nhìn ra Phi nhi thích ngươi, cố ý gây phiền phức cho ngươi, muốn chia rẽ các người."

“Đúng vậy, nữ nhân này rất ác độc, ta biết."

"Có điều không cần phải sợ à, Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu nương nương đối xử rất tốt với ngươi, sáng sớm ngày mai ngươi cứ đến nói thẳng chuyện này cho họ, nói là ngươi muốn cưới muội muội kết nghĩa của ngươi, có điều ngươi phải mau chóng nạp nàng ta vào phòng. Nếu không Hoàng Thượng sẽ cho rằng là ngươi cố ý thoái thác, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt!"

Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Ừ! Ta hiểu rồi."

Hắn quay mặt nhìn vào nhà, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tuyết Phi Nhi ở trong nhà truyền ra, trong lòng cảm thấy chút nóng bỏng. Có thể có một nữ hài vì mình mà từ chối gả cho hoàng thất, thực sự là phúc khí tu được từ kiếp trước, không thể phụ lòng một mỹ nhân như vậy được.

Nhưng, nên mở miệng với Bàng Vũ Cầm thế nào đây, và nói thế nào để Tuyết Phi Nhi bằng lòng để hắn nạp làm thiếp đây. Đỗ Văn Hạo trong lòng không có một chút tự tin nào.

Đúng vào lúc này, một thái giám vội vàng chạy tới, cúi người bẩm báo: "Nương nương, Đỗ đại nhân, Tiêu công công ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu cầu kiến Đỗ đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo hơi kinh ngạc, thấp giọng nói: "Mau cho mời!"

Lâm Tiệp Trữ biết bọn họ có chuyện riêng cần nói nên vào nhà trông nhi tử.

Một lát sau, Tiêu công công dẫn mấy thái giám vội vã đi tới.

Đỗ Văn Hạo ra đón, chắp tay nói: "Tiêu công công, sao vừa đi đã quay lại vậy?"

Tiêu công công nhìn ngó xung quanh, kéo Đỗ Văn Hạo sang một bên rồi thấp giọng nói: "Đỗ đại nhân, lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu đã nói, Trần mỹ nhân tuyệt đối sẽ không chịu để yên đâu, cho nên trong ngoài Phó Hạc gia đều có người của chúng tôi mai phục, vừa rồi nhận được mật báo, nói Trần mỹ nhân muốn động thủ rồi. Thái Hoàng Thái Hậu mời ngài lập tức tới Phó Hạc gia, có một màn kịch hay đang đợi ngài tới xem đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK