Vì chút lợi lộc mà ngươi lơ là quân bị, ngươi đã đánh mất sự giác ngộ và tầm nhìn nên có của một chỉ huy sứ cấp cao, ta đành phải xử theo quân pháp thôi! Người đâu, đem hắn ra ngoài đánh 30 quân trượng cho ta!”
Hộ vệ đồng thanh dạ một tiếng, mặc cho hắn khẩn thiết cầu xin, hộ vệ đã kéo hắn ra ngoài để xử theo quân pháp rồi.Tướng sĩ của Tam Nha đều ra hóng hớt, tên chỉ huy sứ này vẫn ocnf thua xa Ngô Nhân hôm trước, 30 trượng đó đủ khiến hắn kêu trờiĐánh xong, thị vệ khênh hắn vào công đường trước mặt Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo vẫn câu nói đó: “Ngươi còn gì để nói?”
Tên chỉ huy sứ này gắng gượng lên tiếng, như sắp chết đến nơi vậy: “Mạt tướng biết sai rồi, xin đại tướng quân tha tội”
“Ngươi đã biết tội thì ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, cho ngươi thêm một ngày.
Nhớ, đây là cơ hội cuối cùng.
Trưa mai ta sẽ đưa người đên quân doanh của ngươi thị sát.
Nếu các ngươi không chịu thay đổi, ta sẽ cách chức ngươi! Rõ chưa?”
Tên chỉ huy sứ đó vừa kêu đau thảm thiết vừa dạ luôn miệng.Đỗ Văn Hạo lúc này mới chịu cho thi vệ khiêng hắn ra ngoài.Sau đó 1 ngày, Đỗ Văn Hạo sai người đi thị sát, quả nhiên tên đó đã xử lí hết toàn bộ ‘dấu vết’.
Đỗ Văn Hạo thầm đắc ý, xem ra nghiêm một chút lại hay.Chiều hôm đó,Cục an ninh cho Thẩm Thăng Bình đến báo, nguyên gián điệp chính đã phản bội Hàn Chẩn đã bị bắt.
Đỗ Văn Hạo vui mừng, lập tức đi thẩm vấn Hàn Chẩn.Hàn Chẩn lại cũng rất vui, thấy Đỗ Văn Hạo đã bắt ngự sử trung thừa Lý Thường, hơn nữa đã bắt hắn nhận tội.Đỗ Văn Hạo lập tức báo cho Cao Thao Thao.Hôm sau Cao Thao Thao hạ chỉ xử trảm Hàn Chẩn, tịch thu tài sản, phạt Lý Thường 50 trượng, đày đi xa kinh thành 3000 dặm.
Đồng thời hạ chỉ ban bố toàn thiên hạ sắc lệnh xử tử những đại phu mà Tống Cao Tông, Tống Thần Tông và mình đã ban ra.
Từ đó làm vững chắc thêm những quy định việc sĩ phu phản quốc.
Đối với gián điệp của Tây Hạ, Cao Thao Thao lại không xử tử, cũng không xử phạt gì.
Điều nà khiến Đỗ Văn Hạo rất đau đầu, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian để đi hỏi ‘người đẹp’, vì sở quân khí đến báo hỏa pháo và lô toại phát thương thứ hai đã hoàn thành.Vương Nhuận Tuyết cũng ton ton đi hóng chuyện, Đỗ Văn Hạo cùng với hộ vệ và Vương Nhuận Tuyết đến sở quân khí.
Quả nhiên, cỗ đại pháo hùng dũng nằm đó, ngoài ra còn có 3 chiếc toại phát thương mới toanh nữa.
Đỗ Văn Hạo thử hỏa pháo trước.Hắn nhồi thuốc súng vào, ban đầu nhồi ít, sau đó dùng da hươu tẩm dầu bọc thành viên rồi nhét vào ống thân, lần này chỗ nấp được làm khá xa, hơn nữa bên trên còn có miếng gỗ che.
Sau này Đỗ Văn Hạo mới biết đó là thừa, vì trong hỏa pháo chỉ toàn thuốc súng, không thể bằng thuốc nổ hiện đại được, cho dù có nhồi thật chặt cũng chỉ có thể làm vỡ ống pháo.Hắn châm dây dẫn xong rồi cũng chạy về chỗ nấp, chỉ nghe thấy tiếng nổ rõ to, đến nỗi làm tai mọi ngươi lung bùng mãi không thôi.Đỗ Văn Hạo vội chạy ra xem, viên pháo đó được đưa đi xa đến mười mấy thước, mà thân pháo không hề bị rạn.Mới xa được mười mấy thước dĩ nhiên là uy lực chưa đủ, Đỗ Văn Hạo nhồi thêm thêm thuốc súng vào để bắn thử lần nữa, lần này được mấy chục thước; hắn lại nhồi thêm thuốc, sau vài lần thử cuối cùng pháo đã nổ.Khi lần thử cuối cùng nổ, khoảng cách đã là gần 100 thước.Đỗ Văn Hạo nói: “Tạm được! chỉ là chất liệu thân pháo không tốt lắm, bên trong không mài kĩ, cần tiếp tục nghiên cứu, mục tiêu là khoảng cách hơn 1 nghìn thước mới đạt”
Bọn Thiếu giám Lý Hoành nhìn nhau, đây là lần thứ hai họ được nhìn thấy vũ khí dùng thuốc súng làm động lực, cái pháo phiếc gì này thua xa máy bẩy đá, mỗi lần có thể đẩy được một viên đã cỡ nhỏ khoảng 10kg nhẹ nhàng đi xa hai trăm thước, công thành dùng đá nặng cũng đi được 100 thước.
Loại pháo này chỉ đi được một nửa, thao tác phức tạp, dùng được mấy lần đã bỏ, lại còn tốn sắt và thuốc súng.
So ra thì máy bẩy đá vẫn hơn, sao lại tốn thời gian vào loại máy này cơ chứ.Nhưng Đỗ Văn Hạo đã hạ lệnh, bọn họ có cách nhìn khác thì cũng phải tuân theo thôi.Đỗ Văn Hạo lại thử thương được làm thừ đồng xanh.Kết quả, một cây thương không nổ, hai cây còn lại rất thuận lợi, nhưng chưa được ăn khớp lắm, đạn vừa ra khỏi nòng thì đã tiếp đất.
tiền trang thương lại không có vấn đề gì về độ khớp, ống thương sau khi dùng đồng thay thế lại không có khoang dẫn nổ.Tức nhất vẫn là, hoàng đồng thương càng thử thì khoảng cách càng ngắn lại, xem xét lại mới phát hiện ra thuốc súng bị biến dạng do nhiệt độ cao và sức nén lớn, làm cho sự ăn khớp giảm dần.Đỗ Văn Hạo tức hết nói, hắn không hiểu lắm về súng ống, nhưng cũng biết nên cải tiến thế nào, nhưng chỉ phát hiện ra vấn đề để các thợ về tự xem xét cải tiến thế nào.Hắn yêu cầu thợ 2 vấn đề: 1 là tầm bắn, ít nhất cũng phải bằng cung nỏ; thứ hai là vấn đề khoang dẫn nổ, phải đảm bảo bắn được hơn 1 nghìn phát mà không bị giảm ma sát.
Ngoài ra phải quan tâm đến tiền trang thương, sau đó là hậu trang thương.Hỏa pháo cũng có yêu cầu tương tự.
dù bọn Lý Hoành không hiểu tại sao Đỗ Văn Hạo lại nhất quyết chế tạo những loại vũ khí này, nhưng kiểu gì cũng là một nhiệm vụ được giao nên đành vâng dạ quyết tâm hoàn thành.Rời sở quân khí hắn kiền nhận được khẩu dụ của Cao Thao Thao nên lập tức vào cung.Đỗ Văn Hạo vừa đến cung là hia người lại ôm ôm ấp ấp.
sau đó Cao Thao Thao bá cổ Đỗ Văn Hạo nói: “Lương Thái hậu Tây Hạ mời chàng đến Hưng Khánh phủ làm khách, chàng có hứng không?”
“Đùa gì vậy, bây giờ chúng ta còn đang nghĩ cách giết lão yêu bà đó”
“Người ta không phải là lão, còn trẻ hơn thiếp mấy tuổi đó”
“Nàng là tiên nữ giáng phàm, mụ ta là yêu nữ, sao so sánh được!”
Cao Thao Thao cười thích thú: “Có lẽ chúng ta không cần động thủ nữa, vì bà ta mắc trọng bệnh, sắp quy tiên rồi”
“Thật không? Tốt quá, có điều trước khi bà ta chết ngắc ngoải thì phải giúp Huệ Tông đế giành lại hoàng quyền mới được.
Nếu không sau Lương thái hậu còn có Lý thái hậu, Trương thái hậu độc ác hơn, sẽ không có lợi cho chúng ta”
“Nhưng Lương thái hậu phái sứ thần đến mời chàng đến chữa bệnh.
Nếu được Tây Hạ tình nguyện xưng thần, chấp nhận sắc phong của Đại Tống, và tiến cống công chúa cho hoàng thượng làm phi, đời đời hữu hảo không binh đao.
Để tỏ lòng thành, còn nói Tây Hạ sẽ lập tức rút 100 dặm, không để quân cắm lại ở biên giới Tống Hạ! đương nhiên cũng xin chúng ta ngừng tấn công và rút 100 dặm, hai bên thông thương lại như ban đầu.Nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho Lương thái hậu,, Tây Hạ đồng ý mỗi năm bán cho chúng ta số lượng chiến mã của Đan Sơn gấp đôi, giá cả vẫn như trong đất Tây Hạ”
Đỗ Văn Hạo vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nếu có thể mua được số lượng chiến mã lớn thì có hi vọng đạt được mục tiêu : “Thật không?”
“Ừm, sứ thần vừa đến lúc trưa, sau khi thương lượng xong ta liền cho ngươi gọi ngươi tới.
Ngươi thấy sao?”
Chuyện Huệ Tông của Tây Hạ sai mật sứ đến lien minh xưa nay không hề có tin tức gì, nay đột ngột chính thức phái sứ thần đến thỉnh cầu Đỗ Văn Hạo trị bệnh cho Lương thái hậu, lại đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, Đỗ Văn Hạo rất bất ngờ, mới hỏi: “Nàng quyết định thế nào?”
Cao Thao Thao bá chặt lấy cổ hắn nói: “Bọn họ đến mời ngươi đi chữa bệnh, ta dĩ nhiên không thể quyết định thay ngươi, nên mới gọi ngươi đến để hỏi xem”
Đỗ Văn Hạo chưa tiến mà đã muốn lui, hỏi: “Bọn họ không nói nếu không chữa được thì sao à? Có phải sẽ giao tranh mãi không? Thậm chí là khử ta?”
“Ta cũng lo nên đã hỏi rồi.
Sứ thần nói, nguyện phái em trai Huệ Tông, con trai của Lương thái hậu đến làm con tin.
Cho dù có không chữa được thì cũng trả ngươi về Đại Tống.
Hơn nữa có không chữa được cũng sẽ gả con gái cho hoàng thượng.
đồng thời con trai Lương thái hậu cũng sẽ lấy công chúa Đại Tống làm phi”
Đỗ Văn Hạo gật gù nói: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao?”
Cao Thao Thao cười nói: “Ngươi thấy chuyện này rất tốt đúng không?”
“Đương nhiên! Quân ta nay yếu thế hơn, nên kết thân là kết quả cả hai bên cùng thắng, chúng ta không chỉ có biên giới hòa bình, có thời gian củng cố quân đội, thành lập một đội kị binh hùng mạnh.
Cứ cho là không chữa được bệnh cho Lương thái hậu thì cũng có thể mượn cơ hội này tùy cơ ứng biến, giúp Huệ Tông đoạt lại hoàng quyền.
kiều gì cũng có lợi.
Vì vậy đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ!”
“Vậy là ngươi đồng ý?”
Cao Thao Thao cười hơi miễn cưỡng, “Nhưng ta không nỡ để ngươi đi”
Đỗ Văn Hạo dỗ dành: “Ta trị bệnh cho Lương thái hậu xong rồi sẽ về, có đi luôn đâu!”
“Được rồi, ngươi hãy cẩn thận”
“Yên tâm đi, có con trai Lương thái hậu làm con tin, bọn họ sẽ không làm khó ta đâu”
“Ta vẫn không yên tâm, để ta phái trọng giáp kị binh đi hộ tống ngươi nhé?”
Đỗ Văn Hạo véo nhẹ cái mũi của Cao Thao Thao: “Không cần đâu! Tây Hạ nếu thực sự muốn làm khó ta thì một đội trọng giáp kị binh không làm được gì đâu, mà nếu họ không có dã tâm thì mang trọng giáp kị binh theo há chẳng phải trò cười sao”
“Nhưng ngươi đi một mình ta không yên tâm!”
“Đừng lo, ta còn có đội hộ vệ nữa cơ mà”
“Mang theo cả thiếp yêu Lâm Thanh Đại nữa, nghe tiên đế nói cô ấy võ nghệ cao cường, gặp khó khăn cũng sẽ giúp được ngươi”
“Được, ta nghe nàng, cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ, ta sẽ lập tức chuẩn bị”
Cao Thao Thao ôm chặt lấy Đỗ Văn Hạo, nước mắt ứa ra như sắp có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ muốn giây phút này mãi dừng lại.