Hoa Tín vẫn còn nhớ như in, ngày ấy tiên sứ hối hả chạy đến báo tin, “Có người tự ý xâm nhập Tiên Đô!”
Hoa Tín sửng sốt. “Là ai?”
Tiên Đô nào có phải chốn để người bình thường chạy vào làm loạn, tháp thông thiên dẫn lên Tiên Đô ở núi Thái Nhân cũng đâu phải nơi thường nhân có thể bước lên. Loại chuyện như “Tự ý xâm nhập Tiên Đô” chưa từng xảy ra trước đây.
Thành thử, chỉ với một câu đơn giản như vậy đã chấn động hết toàn bộ Linh đài.
Tiên sứ đáp, “Thưa không rõ. Người đó mang mặt nạ suốt chứ không hề để lộ bóng dáng.”
Hoa Tín: “Mặt nạ?”
“Mặt nạ bạc chạm hoa văn!”
Hoa Tín giật thót trong lòng, nhỏ giọng lầm bầm, “Sao lại là y…”
Những người khác chưa hết hoang mang bèn hỏi, “Ai? Là kẻ nào? Tiên thủ biết sao?!”
Sau khi Ô Hành Tuyết trở thành tà ma, sự tồn tại của Linh Vương đã bị Thiên đạo Linh đài xoá sạch. Đúng lý mà nói, không bất kỳ một người nào trên đời này nhớ được nơi đây từng có một vị thần tiên thường cầm kiếm và đeo mặt nạ như thế.
Nhưng Hoa Tín là trường hợp đặc biệt…
Để chăm nom cho tà trận, hắn phải tách một phần linh phách mình canh giữ bên trong dòng rối loạn của nhà họ Phong, phần linh phách đó không bị tác động từ sự tận diệt trong dòng thời gian hiện thế. Vì vậy, tất cả những tận diệt mà hắn phải gánh chịu đều không hoàn chỉnh.
Hắn vẫn luôn còn giữ một ít ấn tượng đối với Linh Vương.
Những người khác trên Tiên Đô không nhận ra người tự ý xâm nhập là ai, song Hoa Tín thì biết. Chỉ vừa nghe đến việc người kia đeo mặt nạ là hắn biết ngay đó chính là Linh Vương, không chỉ thế mà còn là Linh Vương của dòng rối loạn.
Bởi vị ở hiện thế giờ đã là tên ma đầu người người đều biết.
Nhưng tại sao Linh Vương của dòng rối loạn lại xuất hiện ở hiện thế?
Hoa Tín: “Người đó có nói gì không?”
Tiên sứ đáp, “Thưa có!”
Tiên sứ trả lời tiếp trong giọng vừa rối bời vừa hoang mang cực độ, “Y vừa tới Tiên Đô đã thở dài, bảo đắc tội.”
“Đắc tội?” Hoa Tín nhíu mày. “Nói với ai?”
Tiên sứ đáp, “… Với mọi người.”
Hoa Tín đứng bật dậy.
Hắn không phải hạng ngu đần, chỉ cần nhìn một là hiểu được hết, và lần này cũng không ngoại lệ.
Dù cố ý hay vô tình, trước đây Thiên đạo từng ngầm chấp thuận và thêm củi thổi lửa, nhờ đó mà hắn biết được bí mật của Linh Vương, biết được những việc Linh Vương sẽ làm mỗi lần tiếp nhận thiên chiếu.
Chỉ cần xâu chuỗi lại với nhau, hắn hiểu ngay Linh Vương đến đây vì lý do gì…
Vị Linh Vương kia xem hiện thế như dòng rối loạn và đang có ý định dọn sạch chỉ trong một lần ra mặt.
Hoa Tín ngay lập tức rút kiếm ra, từ trên đỉnh Linh đài chém xuống một nhát!
Tiên nhân trấn thủ mười hai đỉnh Linh đài lập tức nối gót theo sau.
Năm xưa khi mượn sức mạnh của thần mộc, Tiên thủ Minh Vô từng lường trước rằng sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải giao chiến với Linh Vương.
Vốn dĩ hắn tưởng thần mộc sẽ là nguyên do, nhưng không ngờ lại lâm vào tình huống như hôm nay.
Và hắn càng không ngờ được vị Linh Vương ngày thường cười đùa vui vẻ như gió xuân lại khốc liệt đến như vậy vào những lúc phải ra tay chém đứt dòng thời gian. Từng chiêu tung ra đều là sát chiêu, từng chiêu đều cuồn cuộn sức mạnh có thể san bằng non cao biển rộng.
Có lẽ vì càng yếu lòng do dự khi chém đứt dòng thời gian sẽ càng mang đến nhiều khổ đau cho người bị dọn dẹp.
Song sự khốc liệt đó giờ đây lại đáng sợ hơn bao giờ hết.
Vì nó sâu thẳm không đáy.
Đấu với một người, y mang sức mạnh của một người. Đấu với mười người, y gánh sức mạnh của mười người.
Các tiên Linh đài tuyệt nhiên không chiếm được một chút thượng phong nào khi đương đầu với Linh Vương. Thoắt cái, nỗi khiếp sợ và kinh hoàng lan tràn nơi nơi, có người hô to, “Tại sao không truyền thư triệu hồi những người bên ngoài gấp?!”
Khoảnh khắc đó, Hoa Tín chợt thảng thốt!
Hiếm khi hắn cảm thấy cơn ớn lạnh như băng trượt xuống từ đỉnh đầu…
Đúng vậy, Tiên Đô đã hỗn loạn đến mức này mà Thiên đạo Linh đài hoàn toàn không có bất kỳ một phản ứng gì.
Cứ như thể…
Lại là ngầm chấp thuận.
Nếu xét kỹ hơn một bước nữa sẽ thấy, Linh Vương chém dòng thời gian cũng vì nhận được thiên chiếu.
Bấy giờ, Hoa Tín cuối cùng đã tỏ tường tất cả những lần chấp thuận trong âm thầm của Thiên đạo trước giờ để nhằm mục đích gì…
Hắn mượn tay người khác để dùng sức mạnh của thần mộc, lẽ nào Thiên đạo không thể mượn tay hắn để vạch ra dòng rối loạn?! Hiện tại, Thiên đạo lại tiếp tục thúc đẩy Linh Vương của dòng rối loạn đến chém đứt hiện thế, cho thấy rõ ràng nó đang muốn diệt trừ sạch sẽ hiện thế này.
Nó không muốn hiện thế này, nó muốn biến dòng rối loạn kia thành hiện thực.
Nhưng tại sao… tại sao Thiên đạo Linh đài không muốn hiện thế này?!
Hoa Tín trầm ngâm.
Tuy nhiên, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng, vì đã có một người nữa xông tới.
Đó là một ma đầu tên gọi Ô Hành Tuyết.
Đây là khung cảnh Tiên Đô nhiễu nhương và hỗn loạn bậc nhất mà chúng tiên chưa bao giờ chứng kiến…
Linh Vương dòng rối loạn muốn chém đứt hiện thế, Ô Hành Tuyết hiện thế công khai đến ngăn cản, đồng thời tấn công thẳng vào Thiên đạo Linh đài.
Hoa Tín toan xuất chiêu chặn lại, hắn thét to một câu giữa lúc khẩn cấp, “Linh Vương không thể —”
Ô Hành Tuyết đanh mặt ngước mắt lên. “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Hễ Thiên đạo đã tận diệt một người thì tuyệt nhiên không một ai còn nhớ ra kẻ đó. Ngoại trừ trường hợp tận diệt chưa sạch bởi một nguyên cớ nào đó.
Người kia nhạy bén khôn cùng, gần như đoán ra được ngay lập tức. “Thần mộc…”
Phản ứng của Hoa Tín đã khẳng định hết thảy.
Hắn nghe Linh Vương cất giọng lạnh lùng, “Ngay từ lúc phát hiện ra dấu tích còn sót lại của một Linh Vương khác ta đã luôn tự hỏi rốt cuộc tại sao lại như vậy. Rốt cuộc dính líu đến vị thần tiên nào khiến cho dòng rối loạn xuất hiện cả Tiên Đô và có cả Linh Vương. Ấy thế mà là ngươi!”
Hắn còn nghe Linh Vương nói, “Ta từng chứng kiến biết bao người đời bị ám ảnh bởi thần mộc đến mức hại người hại mình. Thật không ngờ rằng ngươi cũng là một người trong số họ.”
Hoa Tín không có ý định thanh minh, chỉ đáp trả bằng cách tung chiêu.
Hai chiêu đâm vào nhau nổi cuồng phong sắc bén như như lưỡi đao xuyên trời xé đất, chúng chém thẳng một mạch đến mười hai đỉnh Linh đài. Vách núi treo cao bị bổ ra vết nứt khổng lồ, đá vụn bắn tứ tung!
Hắn nhận ra Ô Hành Tuyết định làm gì.
Cả hai đều hiểu rõ ý đồ của Thiên đạo, nhưng hắn ở đây để ngăn cản Linh Vương đến chém đứt dòng thời gian, còn Ô Hành Tuyết muốn thẳng tay huỷ diệt Thiên đạo Linh đài.
Nhưng sao có thể được!
Chiêu thức của đối phương khiến linh thần Hoa Tín chấn động dữ dội, nhưng hắn vẫn ghìm nét mặt bình tĩnh không lay chuyển và cất giọng khàn khàn, “Ngươi… chắc chắn sẽ thua.”
“Tại sao.”
“Đó là Thiên đạo,” Hoa Tín nói.
Hắn hiểu quá rõ.
Hắn là Tiên thủ Linh đài, thay mặt chúng tiên đón nhận thiên chiếu suốt mấy trăm năm. Hắn từng chứng kiến quá nhiều.
Thiên đạo vô hình vô trạng, nhưng nó luôn có cách đưa người ta bước đi trên con đường mà nó mong muốn. Nó luôn luôn có thể khiến người ta bỏ lỡ trong suýt soát, luôn luôn có cách để người ta chậm chân một bước, để người ta cảm thấy khổ sở và bất lực. Cuối cùng, người ta chỉ đành than thở “Ý trời trêu ngươi”.
Hắn từng trải chuyện đó nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Cũng vì thế mà suốt ngần ấy năm, hắn chưa từng vi phạm mà chỉ nương theo sự chấp thuận ngầm của Thiên đạo để tiến hành chuyện mình muốn làm.
Ngay cả thời điểm này, khi Thiên đạo muốn diệt trừ hiện thế, khiến cho tất cả những gì hắn làm trong những năm qua đều tan thành bọt nước, thì hắn cũng sẽ không đụng đến Thiên đạo Linh đài.
Vì hắn biết đó là điều không thể, biết cầm chắc thất bại.
Hắn chắn trước đỉnh Linh đài, nói với Ô Hành Tuyết giữa gió quật mãnh liệt, “Không ai có thể cản chuyện Thiên đạo muốn làm…”
“Nó có thể sắp đặt hết thảy mọi thứ một cách chuẩn xác để ngươi chạm trán đối thủ mạnh nhất ngay thời điểm bản thân tồi tệ nhất, và hoàn toàn cô độc.”
“Nó có cách để ngươi không thể cứu người ngươi muốn cứu, cũng có cách để ngăn cản những người muốn đến giúp đỡ ngươi.”
…
Lúc đấy, Hoa Tín không biết mình đang cảnh báo đối phương hay chỉ mượn những lời này để tự nhắn nhủ bản thân.
Hắn ngừng đoạn, rồi tiếp tục nói với Ô Hành Tuyết, “Linh Vương còn chưa nhận ra sao? Tại sao Tiên Đô rộng lớn bực này, mà khéo sao người duy nhất có khả năng đối đầu Thiên đạo chung với ngươi lại không có mặt.”
Hắn thấy Ô Hành Tuyết thốt nhiên ngước mắt lên.
“Linh Vương từ tiên nhập ma, đã hứng chịu rất nhiều việc, hẳn là hiểu rõ hơn ta chứ.”
“Thiên đạo chính là như vậy đấy.”
“Nó có thể khiến Thiên Túc quay về không kịp một lần, thì chắc chắn luôn có biện pháp để y quay về không kịp lần thứ hai.”
Ngay tích tắc câu nói này vang lên, dường như để khẳng định tất cả những lời Hoa Tín nói đều hoàn toàn chính xác —
Đúng lúc đó, sát chiêu của Linh Vương thình lình sấn tới, mang theo bên mình tiếng thở than. Gần như toàn bộ chúng tiên đều xoay mũi giáo, chuyển pháp khí hướng sang người đang toan huỷ diệt Linh đài. Còn Hoa Tín vuốt qua chiếc đèn trong tay, lửa dậy ngút trời trùm kín thanh trường kiếm.
Vận mệnh đã định, chỉ trong nháy mắt mà tất cả hỗn loạn và chấn động phân thành hai phe rạch ròi — mọi người và Ô Hành Tuyết.
Đó chính là mong muốn của Thiên đạo.
Dù cho mục đích của từng bên khác nhau, nhưng vào thời điểm nào đó vẫn thể theo những đòi hỏi của Thiên đạo.
Ngay khoảnh khắc tia sáng lạnh lẽo phóng đến —
Một luồng ánh vàng chém vụt qua!
Ánh vàng đâm xuyên ba vạn nấc thang bạch ngọc Tiên Đô và mười hai vách núi Linh đài, xé toạc gió lộng cuồn cuộn, đáp thẳng xuống trước mặt Ô Hành Tuyết.
Đó là một thanh kiếm lạnh lẽo. Khi nó cắm xuống đất, muôn vàn bóng kiếm đồng loạt trải ra và bao bọc quanh cơ thể Ô Hành Tuyết, che chắn chàng bên trong luồng kiếm ý.
Bởi vậy, khi vô số chiêu thức phóng đến đập vào màn kiếm ý, ánh kiếm sáng ngời loé rực gần như toàn bộ Tiên Đô.
Dưới ánh sáng trắng xoá không thể nhìn thấy gì, Hoa Tín nghe chất giọng lạnh lùng của Thiên Túc xé gió truyền sang, “Ai nói ta chắc chắn sẽ không quay trở lại kịp.”
Tích tắc đó, nhận thức đã bén rễ sâu sắc hằng mấy trăm năm đã bị lung lay.
Hoa Tín suýt ngỡ rằng đến cả Thiên đạo cũng có những lúc không ngáng đường được, cũng sẽ tính sót thời cơ.
Nhưng nó cũng chỉ tồn tại một tích tắc mà thôi.
Vì dù phen hỗn chiến chấn động Tiên Đô kia có chệch hướng đi chăng nữa rồi kết quả cũng hoàn là mong muốn của Thiên đạo.
Đấy là tình huống thê thảm nhất từ thuở khai sinh của Tiên Đô — Tiên Đô sụp đổ, chúng tiên gần như biến mất toàn bộ chỉ trong chớp mắt.
Hoa Tín chứng kiến khung cảnh chót cùng ấy — khung cảnh sen vua ánh vàng thuộc về chiêu mệnh của Thiên Túc trổ sắc vào thời điểm Tiên Đô sụp đổ. Chẳng qua không biết dưới bóng vàng sen vua ấy, ai còn sống và ai đã ra đi.
Đến tận mấy tháng sau khi hắn nhập xác Phong Tiết Lễ và tỉnh lại mới biết, hiện thế chưa bị diệt trừ toàn diện, có điều trên đời đã không còn Tiên Đô.
Người ta đồn rằng Thiên Túc Tiêu Phục Huyên đã bỏ mạng, còn ma đầu Ô Hành Tuyết bị đóng đinh trong Thương Lang Bắc Vực. Ngoài ra có vô số những tin đồn khác.
Nhưng Hoa Tín hoàn toàn không mờ mắt trước những tin đồn đó, hắn còn một phần linh phách đang trông coi bên dòng rối loạn. Nhờ nhìn được cả hai bên nên hắn biết được nhiều việc hơn những người khác.
Hắn biết Thiên đạo Linh đài đã dời sang dòng rối loạn, mà cứ như vậy rồi chắc chắn có một ngày, nó sẽ xuống tay diệt trừ tận gốc hiện thế này.
Nhưng không thể như thế…
Vì hắn biết mọi thứ ở loạn tuyến chỉ là ảo ảnh, cả hắn lẫn người mà hắn muốn cứu đều còn ở hiện thế. Nếu hiện thế bị chém đứt, tất cả mọi việc hắn làm đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn cần nghĩ cách để Thiên đạo xem hiện thế là dòng chính một lần nữa.
Thành thử, Hoa Tín quay trở về vấn đề cốt lõi trước đây chưa kịp suy xét: Tại sao Thiên đạo Linh đài không muốn hiện thế này?
Lúc đó, Hoa Tín chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất…
Ở hiện thế, sau khi Ô Hành Tuyết đoạ ma, không một ai còn tìm thấy thần mộc được nữa. Thế nhưng trong dòng rối loạn, thần mộc vẫn có thể bị người ta sử dụng dưới sự chấp thuận ngầm của Thiên đạo.
Hắn vẫn cảm thấy Thiên đạo là bất khả kháng cự, nhưng có lẽ còn có phương thức khác để khiến Thiên đạo “đổi ý định”.
Nếu lý do nó chối bỏ hiện thế là vì không có thần mộc, vậy chỉ cần làm cho thần mộc “sống” lại một lần nữa, để người ta có thể sử dụng một lần nữa.
Bởi vậy kể từ lúc đó, Hoa Tín mượn nhờ thân thể của Phong Tiết Lễ để tiến hành một chuyện — làm cho thần mộc tái hiện hậu thế.
Hắn bị cuốn sâu vào guồng ấy, chẳng mấy đã qua hai lăm năm.
Cho đến giờ phút này, bên dưới thung lũng Đại Bi, linh thức tản mác như bụi trần của Minh Vô Hoa Tín bị lãnh nhận thẩm vấn của Thiên Túc. Len qua kẽ hở bóng kiếm giữa cuộc thẩm vấn, chút ý thức cuối cùng của hắn nhìn về Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên mà bất giác cảm thấy… có lẽ hắn đã đoán sai một chuyện.
Lý do Thiên đạo chối bỏ hiện thế không phải bởi vì một gốc thần mộc, mà bởi vì ở hiện thế có người mà nó không thể khiển.
Có lẽ hắn đã hiểu ngược vấn đề…
Từ trước đến nay, không phải Linh Vương hay Thiên Túc chống đối Thiên đạo, mà Thiên đạo muốn chống đối người mà nó không thể khiển bằng cách luôn luôn ra tay trước.
Đó không phải là sự áp đảo toàn diện, mà đúng hơn phải là nỗi sợ hãi tiềm ẩn.
❄︎
Lời tác giả:
Tui phải sửa lại hai lần, đợi lâu ~
❄︎
Cá:
Chuẩn bị đi oánh boss ròy