Ô Hành Tuyết xoay kiếm, lại hỏi tiểu đồng tử một câu: "Vừa mới nói canh mấy rồi?"
Tiểu đồng tử nói: "Mới vừa canh hai.
"
Ô Hành Tuyết: "À.
"
Nhóm tiểu đồng tử hai mắt sáng lấp lánh, xoa xoa tay nóng lòng muốn thử sức: "Đại nhân, phải đánh nhau sao?"
Ô Hành Tuyết suy nghĩ, lại đặt ngón trỏ bên môi, "Suỵt" một tiếng.
Dù sao cũng còn cả một canh giờ.
Mà hắn lại đang lo không có việc gì làm!
Vậy dứt khoát tận dụng nó đi.
Hắn nhìn lướt qua nhóm tiểu đồng tử, nhéo nhéo mấy búi tóc gần nhất, khẽ hỏi: "Muốn diễn kịch không?"
Tiểu đồng tử: "! Hả???"
––––––
Có một vị công tử vô cùng cao quý mặc áo bào thuần trắng, đang chống đầu dựa vào ghế dài lật sách.
Trong nhà hay trong sân đều không có hộ vệ nào có thể đánh nhau, nhưng lại có vài thư đồng bận rộn trong ngoài lo rửa bút và nghiên mực.
Trong đó còn có hai đứa thường xuyên mở miệng ngáp một cái.
Vì thế tên thổ phỉ lấy mê hồn hương ra, ngón tay vê đầu nén hương một chút, khói hương lập tức lượn lờ bay vào trong sân nhà.
Mũi của mấy tiểu đồng kia ngược lại rất thính.
Chúng đang chen chúc cạnh ao mà tẩy rửa bút, đột nhiên ngẩng đầu hít hít mũi, rồi nói với người trong phòng: "Đại! Công tử ––––– ngươi có ngửi thấy không? Trong sân có một mùi hương, thơm quá.
"
Vị công tử đang dựa ghế dài lật sách nâng mắt, nhìn về phía mấy tiểu đồng kia.
Lập tức thấy mấy tiểu đồng dùng sức hít hít mũi, sau đó "Ai da" một tiếng, đỡ huyệt Thái Dương bắt đầu loạng choạng.
Công tử: "! "
Chúng lảo đảo vài cái.
Rồi lại nghe vài tiếng bịch bịch trầm nặng, chúng lấy đủ tư thế không trùng lặp nhau mà ngã một loạt bên cạnh hồ.
Công tử: "! ".
Danh Sách Chương: