Linh phách chưởng quầy r3n rỉ một cách yếu ớt, nghe vào nửa thảm thiết nửa thê lương, ông không ngừng lặp đi lặp lại, “Tôi khó chịu quá, khó chịu quá, tôi khó chịu quá…”
Ban đầu, giọng ông hét lên tru tréo, rồi mỗi lúc một yếu đi, cuối cùng chỉ còn là tiếng lẩm bẩm khe khẽ. Tựa như một người lâm bệnh nặng đã rơi vào hôn mê, thi thoảng mới khó khăn tỉnh táo lại đôi chút, nhưng rồi lại thiêm thiếp trong vô thức. Ông muốn gào thật to song vô vọng, chỉ đành nấc lên những âm thanh nghẹn ngào.
Những người bị treo ngược còn lại đều nhìn sang ông.
Ban đầu, họ còn rầm rì be bé, những khi có biến đổi gì sẽ hùa theo nhau nói liên miên không nghỉ. Mà lúc này đây, tất cả đều rơi vào tĩnh lặng dị thường.
Họ im thin thít nhìn chưởng quầy, thấy lớp da thịt bên khoé miệng ông đã chùng xuống đến gò má, nhưng vì bị treo ngược nên trông khốn khổ đến tột độ.
“Vì sao ông ta khóc…” có ai đó thỏ thẻ hỏi một câu.
Câu hỏi này tưởng chừng giọt nước đổ vào dầu sôi, khiến tất cả linh phách treo ngược kia đột ngột kinh hãi và đồng loạt bùng nổ.
Vô số tiếng khóc than dâng trào, hết thảy đều tràn vào tai Ô Hành Tuyết. Chàng bất giác cảm thấy khói sương nơi này sao nghẹt thở quá, cái ngột ngạt nặng nề chèn ép lục phủ ngũ tạng chàng đến tê lạnh, từ đó nhói lên cảm giác kinh tởm trong vô cớ.
Chìm trong cảm giác kinh tởm ấy, Ô Hành Tuyết nghĩ: Không có ký ức đã thấy lòng tê tái đến nhường này, thì khi có ký ức sẽ ra sao? Không biết năm xưa mình đã nghĩ gì khi biết được chuyện này…
Keng!!!
Tiếng kiếm vút ra đột ngột vang lên và chém bay màn khói!
Ô Hành Tuyết bỗng chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn sang. Liền đó, đã thấy thanh kiếm với danh tự Miễn trên chuôi mạnh mẽ quét ngang nóc đền, loé nên quầng sáng vàng rực rỡ. Dù không nhìn thấy nét mặt người vung kiếm thì vẫn có thể cảm giác được khí lạnh thấu xương từ kiếm ý băng giá cuồn cuộn sát khí.
Tương truyền Thiên Túc thượng tiên một tay chưởng hình một tay chưởng xá. Nếu những người ở phố núi Lạc Hoa là người vô tội, do vướng tai ương mà bị nhốt nơi này, thì một khi Tiêu Phục Huyên ra tay ắt có thể cứu giải cho họ.
Ô Hành Tuyết đinh ninh là vậy, Tiêu Phục Huyên nghiễm nhiên cũng tin là thế.
Ánh sáng vàng chói lọi đánh rung toàn bộ khu cấm địa, khói bụi tung mịt mù, nhuốm xám ảm đạm cả bầu trời trong xanh. Luồng sáng ấy lướt qua với sức lực khiếp đảm không cách nào ngăn trở, che phủ tất cả linh phách nơi đây trong ánh vàng. Muôn nghìn ấn khắc chữ vàng ùn ùn chảy xuôi dọc theo luồng sáng vàng hệt như đang tiêu trừ nghiệp trên thế gian.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả linh phách ngỡ ngàng há hốc miệng, lặng im mà quên đi than khóc. Trong một khoảnh khắc nhất thời, chút hy vọng như le lói bùng lên giữa tròng mắt lom lom của họ.
Nhưng chỉ trong tích tắc, tia sáng trong mắt đã tức thì vụt tắt…
Chỉ thấy lưỡi kiếm mang chữ Miễn lạnh lùng quét qua, mà bao sợi thừng trói linh phách chồng chất trên xà vẫn giữ nguyên trạng thái lắt lư trên không trung, chẳng mảy may biến đối.
Ô Hành Tuyết kinh ngạc quay đầu lại, và thấy Tiêu Phục Huyên cũng đang cau mày thật chặt.
Tiêu Phục Huyên vươn tay bắt lấy thanh kiếm, thoáng liếc nhìn những con chữ vàng đang ngùn ngụt chuyển động không ngừng. Ngay tiếp đó, y vung tay chém một đường kiếm mới.
Kết quả lần này vẫn hệt như lần trước — mũi kiếm nọ xuyên thẳng qua những sợi thừng kia cứ như thể tất cả chỉ là ảo ảnh, ngay cả sự miễn xá của Thiên Túc thượng tiên cũng không có tác dụng gì với chúng.
Những linh phách treo ngược kia im lặng không nói một tiếng nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn những sợi thừng treo trên người mình. Họ vừa khóc lóc một lúc lâu song đôi mắt chớ hề nhuốm đỏ, chỉ thuần dáng vẻ ám đục nay được đắp thêm một tầng sương. Rất lâu sau đó, tiếng nói chuyện lại xì xào cất lên —
“Đấy, ta nói rồi mà, giải không được.”
“Đúng vậy thật.”
“Thôi, chả trông chờ gì.”
“Nhưng ta khó chịu quá.”
…
Tiêu Phục Huyên bắt lấy kiếm một lần nữa, ngón tay siết chặt hơn, trên mặt hiện lên chút tức tối. Y âm thầm suy nghĩ, dường như đang xem xét tại sao mình không ban xá được cho những người này.
“Tiêu Phục Huyên.” Ô Hành Tuyết gọi người nọ.
Lạ kỳ làm sao, cảm giác lạnh thấu tim phổi giờ đã phai đi tương đối. Chàng đoán chừng bởi vì có người này ở cạnh bên. Bởi Tiêu Phục Huyên đã xuất kiếm trước mặt chàng, trước khi chàng có thời gian nhận ra bản thân không thể làm gì khác ngoài giết chóc, y đã muốn giải thoát cho những linh phách này.
Song tiếc thay, kết quả bất thành.
“Vì đây là ảo cảnh à?” Ô Hành Tuyết suy tư. “Vì chúng ta vào cấm địa bên trong ảo cảnh nên chỉ có thể nhìn chứ không làm được gì khác?”
Tiêu Phục Huyên nhướng mày. “Ngươi đang an ủi ta?”
Ô Hành Tuyết có muốn an ủi y, nhưng những lời chàng vừa nói không phải chỉ nói suông để an ủi, mà thật trong thâm tâm chàng vẫn chưa hiểu tường tận thế nào là “cảnh giới giả, cảnh trí thật”. Sau khi họ nhìn thấy phố núi Lạc Hoa trong quá khứ rồi sao nữa? Họ có thể thay đổi được gì không?
Nếu không thể thay đổi được gì, không thể can thiệp hay gây tác động nào, vậy tại sao chàng có thể nói chuyện với ông chủ và tiểu nhị của quán trọ, không chỉ thế còn có thể đe doạ người nhà họ Phong? Bởi những điều này tưởng chừng có nghĩa chàng đã thật sự quay về phố núi Lạc Hoa của nhiều trăm năm trước.
Còn nếu như có thể thay đổi…
Vậy ảo cảnh nơi đây có thật là ảo cảnh hay không?
“Khi vừa bước chân vào phố núi, ta những tưởng nơi đây chỉ là ảo cảnh, nhưng hiện tại có hơi nghi ngờ.” Tiêu Phục Huyên cau mày rồi ngừng đoạn, sau đó mới ngắn gọn nói ra một chút nghi vấn và suy đoán của mình, “Dù đây là ảo cảnh thì khi xuất kiếm cũng không nên có kết quả thế này.”
“Vậy nên có kết quả thế nào?” Ô Hành Tuyết thắc mắc.
“Nếu ảo cảnh không chịu nổi sẽ bị phá. Còn nếu ảo cảnh chịu được, chắc chắn phải có sự thay đổi. Nói chung không nên như vậy,” Tiêu Phục Huyên không nói tiếp nữa, song nét mặt sa sầm, nặng nề như đang suy tư.
Ô Hành Tuyết nhìn biểu cảm nọ trên gương mặt tuấn tú, liền thấy được hai chữ “trừ phi” lồ lộ.
Chàng há mồm hỏi ngay, “Trừ phi thế nào?”
“Trừ phi —” Tiêu Phục Huyên trả lời thành tiếng mới phát giác mình lại bị dụ mở miệng. “…”
Y mím môi, nhìn Ô Hành Tuyết với ánh mắt đen thăm thẳm.
Chẳng rõ nguyên do vì sao mà Ô Hành Tuyết trông thấy một cảm xúc loé lên trong ánh mắt kia, dường như người nọ nghĩ đến lý do song lại không muốn nói ra.
Sau một hồi lâu, Tiêu Phục Huyên quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Ô Hành Tuyết nữa. “Miễn xá không có tác dụng, chỉ có một lý do.”
Ô Hành Tuyết: “Lý do gì?”
Tiêu Phục Huyên cau mày, nói, “Bản thân ta nằm trong vòng nhân quả.”
Sự im lặng lần nữa bao trùm ngôi đền.
“Ta không hiểu.” Mãi một lúc sau, Ô Hành Tuyết mới hỏi, “Bản thân huynh nằm trong vòng nhân quả là ý gì?”
Tiêu Phục Huyên từ tốn mở miệng, “Lạc Hoa Đài có cây thần, cây thần bị phong ấn vì một nguyên nhân gì đó, từ đó nơi đây cũng thành cấm địa, dẫn đến việc những linh phách bị nhốt trong này hoá thành trói. Tất cả chuỗi sự việc này kết nối với nhau tạo thành nhân quả, mà ta…”
Giọng y lạc đi trong nháy mắt, hàng mày vẫn chau thật chặt, đoạn trầm giọng nói tiếp, “Ta nằm trong vòng nhân quả ấy, nên không xá được cho họ.”
Nói rồi, một lúc lâu sau, y mới giương mắt lên lần nữa.
Ô Hành Tuyết nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy mà không hề dời khỏi, thấy được trong đáy mắt y là chút ngập ngừng và bối rối, lòng chàng mới thả lỏng đôi chút.
Tận đến giây phút đó, chàng mới sực vỡ lẽ nãy giờ cơ thể căng thẳng đến tột độ. Vì chính chàng cũng biết, có liên quan đến mối quan hệ nhân quả trong câu chuyện này chẳng phải điều hay ho gì.
Những người có khả năng liên quan đến là ai?
Ngoại trừ chính bản thân thần mộc và người có mối gắn kết thân thiết nhất, e rằng chỉ còn người đã đặt phong ấn nơi này, hoặc người dã giam giữ những linh phách kia ở nơi này…
Ô Hành Tuyết bất giác hiểu được vì sao trước đây mình lại muốn thay đổi ký ức của Tiêu Phục Huyên, có lẽ là do mối liên hệ với cái gọi là nhân quả ở đây.
Tiêu Phục Huyên hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, y nhìn Ô Hành Tuyết rồi chỉ nói một chữ “Ta…”, sau đó hoàn toàn im lặng.
“Không phải nhân quả kia,” Ô Hành Tuyết bất ngờ mở miệng.
Tiêu Phục Huyên khẽ nhướng mi, y đứng ngược ánh sáng từ ngọn nến thắp trong đền nên trông đôi ngươi càng thêm tối đen càng thêm thăm thẳm. Y là người lạnh lùng, đôi khi trong dáng dấp còn lộ vẻ ngạo nghễ, gai góc trên người dường như đã có từ thuở mới chào đời, và dẫu y có nén dồn vào lớp vỏ bọc đến cỡ nào đi nữa thì vẫn luôn hiển hiện đôi phần sắc bén nơi khoé mắt đầu mi.
Thế mà trong chớp mắt ấy, ánh mắt y nhìn Ô Hành Tuyết lại chan chứa thật nhiều hàm ý, chỉ tuyệt nhiên chẳng có điểm bén nhọn cấn tay.
Ô Hành Tuyết nhỏ nhẹ nói, “Không phải nhân quả từ mấy thứ như oán chủ.”
“Vì sao?” Tiêu Phục Huyên nhìn chàng chăm chú.
Ô Hành Tuyết khẽ mấp máy môi.
“… Vì sao có thể đoan chắc như vậy,” Tiêu Phục Huyên lại hỏi.
Thiên Túc thượng tiên xưa nay không nói sai sự thật, không huyễn hoặc trong những điều suy đoán, cho dù nghi ngờ có rơi xuống đầu y đi chăng nữa thì y cũng sẽ không hướng suy nghĩ mình về bất kỳ một đáp án nào, và cũng không tự thanh minh cho bản thân mình bằng mọi giá.
Tất cả những người trên Tiên Đô đều biết, Thiên Túc thượng tiên không thiên vị bất kỳ việc gì hay bất kỳ ai, kể cả chính bản thân mình. Y có thể chịu đựng bất kỳ một sự nghi kỵ nào, thậm chí còn bình tĩnh đến độ tưởng chừng người bị ngờ vực không phải là mình.
Điều này tựa như là bẩm sinh, là trời sinh vốn dĩ, bằng không làm sao y có thể được triệu hoán thành người chưởng quản hình xá.
Nhưng vào những lúc như thế này, y mới phát giác ra bản thân rất để tâm đ ến niềm tin tuyệt đối không đòi hỏi từ người nào đó. Khác với những kết luận đưa ra từ phân tích tỉ mỉ như ai khác, cũng không giống với đáp án đã được kiểm chứng cụ thể, mà là niềm tin tuyệt đối không kèm tâm tư, không đòi giải thích chỉ riêng thuộc về người kia.
Y hỏi hai lần và nghe thấy Ô Hành Tuyết trả lời, “Không biết, ta cảm thấy như thế đấy. Không phải ta là ma đầu à, ma đầu xưa nay có nói lý bao giờ.”
Ngay khoảnh khắc đó, biết bao năm tháng xa cách không gặp lại nhau giữa hai người bỗng trỗi lên rồi lại chìm xuống. Nó khiến người nghẹn ngào giống như màn sương khói nơi cấm địa này, tuy vậy chỉ cần gió thổi qua đã liền tan biến, chẳng còn ngất ngưởng ngút trời.
***
“A!” bỗng có tiếng thảng thốt hô lên, kế đó hít sâu vào một hơi.
Kéo theo tiếng người xôn xao bàn tán.
“Sao có thể như vậy?”
“Tượng thần kia trước giờ chưa hề biến đổi.”
“Chuyện này…”
Tượng thần?
Ô Hành Tuyết nghi hoặc trong lòng, bèn ngoái đầu nhìn. Chàng thấy tượng thần với hai chữ “Bạch Tướng” trên bệ thờ quả thật bắt đầu biến đổi, người thiếu niên nọ vẫn tựa mình vào thân cây, thanh kiếm trên tay cậu vẫn giữ nguyên một vẻ. Thế nhưng, thứ thay đổi chính là gốc thần mộc chạm ngọc phía sau lưng cậu, nhánh thần mộc ban đầu vốn chỉ có chạc cây, giờ đây không rõ từ đâu mà bắt đầu trổ mầm ti tí.
Ô Hành Tuyết cúi người để nhìn rõ hơn thì thấy đó mà một nụ hoa được bao bọc bên trong khóm lá, nó lần lượt sinh sôi không ngừng, dường như chỉ trong một chớp mắt đã phủ trọn cành cây.
“Ai đã tạc bức tượng này, đây là một bức tượng sống ư?” Ô Hành Tuyết lẩm bẩm.
Chàng không mong đợi có thể nghe được câu trả lời, thế mà những linh phách bị giam giữ nơi này lại cất lời, “Bản thân thần mộc…”
Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng, ngoảnh sang mặt đối mặt với Tiêu Phục Huyên.
“Bản thân thần mộc sao?” Ô Hành Tuyết ngạc nhiên hỏi. “Thần mộc hoá thành hình người?”
Nhóm linh phách lắc đầu, đua nhau mà rằng, “Không biết.”
“Hình như không phải hoá thành hình người.”
“Chỉ từng nghe nói.”
“Truyền thuyết kể rằng.”
Ô Hành Tuyết lại chỉ vào cậu thiếu niên tạc bằng ngọc nọ và hỏi, “Đây có phải là thần mộc hoá thành hình người không?”
Nhóm linh phách lại lắc dầu. “Không phải.”
“Vậy đây là ai?” Ô Hành Tuyết hỏi.
Lời tác giả:
Chờ lâu rồi ~