“Vậy ngươi của dòng rối loạn đâu rồi?” Ô Hành Tuyết soi vào mắt Tiêu Phục Huyên, chàng khan giọng nghẹn ngào.
Tiêu Phục Huyên không trả lời ngay lập tức, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn đôi mắt Ô Hành Tuyết, rồi chạm tay vân vê khoé môi Ô Hành Tuyết. Đoạn, y khẽ cúi đầu ôn tồn trao hôn.
Y mang dáng vẻ lạnh lùng bẩm sinh, vậy mà hơi thở vô cùng nóng bỏng. Hơi thở y luôn nán giữa đôi môi Ô Hành Tuyết trong những nụ hôn hoặc những lần tỉ tê.
Trao hôn chốc lát, y mới thì thầm nhỏ giọng, “Không còn nữa.”
***
Trong giai đoạn đầu của cuộc hỗn chiến Tiên Đô hai lăm năm trước, họ không bị đẩy xuống thế hạ phong.
Tất cả bước ngoặt đều xảy ra ở phút cuối cuộc hỗn chiến. Vào thời điểm bọn họ muốn công phá Linh đài Thiên đạo, Tiêu Phục Huyên mới phát giác ra điều bất thường.
Y phát hiện khi Linh đài Thiên đạo bị thương, tình trạng của Ô Hành Tuyết cũng sa sút hẳn đi. Rõ ràng Thiên đạo đang trên bờ vực sụp đổ nhưng máu tươi lại tuôn trào từ cơ thể Ô Hành Tuyết.
Tiêu Phục Huyên không biết Thiên đạo Linh đài bắt đầu từ đâu, nên tất nhiên cũng không biết Thiên đạo và Ô Hành Tuyết có cùng nguồn cùng cội. Nhưng vào thời khắc cuối cùng của cuộc hỗn chiến, y mới nhận ra mối liên kết này.
Chỉ cần liên kết này còn tồn tại, y không thể xuống tay không chút lưu tình.
Ngay tích tắc đợt tấn công đình trệ thoáng chốc, Thiên đạo Linh đài đã lợi dụng sơ hở để rút sang dòng rối loạn. Tiếp đó, gần hết những chuyện được đồn đãi ở nhân thế sau này đều xảy ra chỉ trong chớp mắt mấu chốt ấy —
Ngay khi Thiên đạo rút sang dòng rối loạn, có một khoảnh khắc hiện thế và dòng rối loạn chồng chập vào nhau. Lúc Thiên đạo dời qua dòng rối loạn cũng là thời điểm Tiên Đô hiện thế bị nó truất bỏ và huỷ diệt.
Bởi vậy, tất cả các vị tiên đặt dưới sự cai quản của Linh đài trong hiện thế đều mất mạng ngay thời khắc đó. Tiên đô đè nặng bên trên chín tầng mây cũng theo đó đổ sụp, vách núi gãy nứt mang theo sức nặng kinh hoàng đánh thẳng xuống nhân gian.
Chuyển biến đó đã đẩy lòng căm ghét của Tiêu Phục Huyên với Thiên đạo Linh đài l3n đỉnh điểm — vì trong “quan điểm” của nó, chỉ cần nói bỏ là bỏ, dẫu có là chúng tiên Tiên Đô hay con người trên thế gian.
Nó nói cái bóng là thật tức là thật. Nó nói người sống là giả tức là giả. Đó không phải là bình đẳng cho chúng sinh thế gian, đó chỉ là thứ “công bằng” mà nó muốn.
Đã thế nó còn vô hình vô trạng, để nỗi ô nhục trút xuống đầu những người tận tình tận tâm.
Chính vì lẽ đó mà trong mắt những người không nắm rõ tình hình thực tế, mọi việc bị chuyển thành “Ma đầu công phá Tiên Đô, giết hại Linh đài Thập nhị tiên, dẫn đến việc Tiên Đô bị sụp đổ”.
Thông thường, Tiên Đô đặt dưới sự trấn giữ của Tiêu Phục Huyên, nên thời điểm Thiên đạo rời đi và huỷ diệt, cơn lốc sát khí phát tán khắp nơi khiến bản thân y cũng bị trọng thương.
Nhưng Ô Hành Tuyết bị thương còn nặng nề hơn. Vì lúc chuyển sang dòng rối loạn, Thiên đạo Linh đài đã dời hết toàn bộ những thứ nó phải gánh nhận lên người Ô Hành Tuyết có cùng nguồn cũng cội với nó.
Tiêu Phục Huyên vĩnh viễn nhớ mãi giây phút ấy —
Khi Thiên đạo chuyển đi, hiện thế và dòng rối loạn chập chồng lên nhau.
Một bên là hiện thế đang sụp đổ, những vách núi linh thiêng khổng lồ bọc trong lửa dữ đổ ập xuống núi Thái Nhân dưới nhân gian.
Bên kia là Tiên Đô dòng rối loạn sắp sửa khuất dạng. Và tấm áo của người y thương yêu thấm đẫm máu tươi, lay lắt sẽ sàng tựa mây khói trên đà tan biến.
Y không thể để cho dòng rối loạn kia ẩn mình để rồi mất tăm mất tích. Y cũng không sao đứng nhìn Ô Hành Tuyết gánh chịu nỗi đau xé toạc, tiêu tán linh thần.
Bởi vậy, ngay khoảnh khắc đó, Bổn mệnh vương liên của Thiên Túc thượng tiên bỗng nở tràn trên chín tầng mây phía cao đỉnh núi Thái Nhân. Sắc vàng sáng tỏ phủ rợp đất trời, gần như xuyên thấu mây mù trĩu nặng đặng sà xuống ngọn núi dưới nhân gian.
Người đời ai cũng nói Thiên Túc thượng tiên có hai chiêu đại mệnh. Một chiêu mang mọi vong hồn, một chiêu trao vạn sinh linh. Chiêu thứ nhất diệt trừ, chiêu thứ hai cứu vớt. Người ta đồn rằng ánh sáng chiếu rọi khắp Tiên Đô hai lăm năm trước chính là chiêu thứ nhất, được tung ra để trấn áp ma đầu.
Nhưng họ đều sai cả.
Thật ra, ngày hôm đó Tiêu Phục Huyên đồng thời tung cả hai chiêu.
Bên dưới ánh sen vàng rực toả, chiêu trao vạn sinh linh bao bọc lấy Ô Hành Tuyết đang ngã gục, còn chiêu mang vong hồn đặt vào Tiên Đô trên dòng rối loạn đang sắp biến mất, đặt trên người Thiên Túc của dòng rối loạn.
Ngay thời điểm trọng yếu nhất, y đã xuống tay giết bản thân trong dòng rối loạn và thay thế bằng chính bản thể mình.
Còn phần linh phách tách lìa thể xác tụ lại thành ảo ảnh, ôm lấy Ô Hành Tuyết cả người đẫm máu và suy nhược toàn bộ năm giác quan. Y hôn lên đuôi mắt đối phương và nói, “Chờ một chút, Ô Hành Tuyết.”
Chờ thêm chút nữa.
Nếu lần này không thành công thì còn lần sau, sẽ đến lúc mọi chuyện chấm dứt.
Ta đi cùng ngươi.
Y biết Thiên đạo Linh đài chỉ dời sang dòng rối loạn chứ không biến mất. Còn thời điểm hiện tại, cả y lẫn Ô Hành Tuyết đều cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Nơi tĩnh dưỡng nên là nơi Thiên đạo không dễ dàng truy đuổi, cũng không tà ma nào dám đến gần.
Trên thế gian này chỉ có một nơi duy nhất như vậy — nơi y cai quản. Nơi ấy không tiên ma lọt vào, và còn có một thân thể rối trước đây y để lại để trấn thủ hang trời.
Vì lẽ đó, vào ngày hôm ấy, đương lúc sắc vàng sen vua rọi xuống nhân gian, linh phách Tiêu Phục Huyên ôm trọn Ô Hành Tuyết hướng thẳng đến biển Vô Đoan, đi vào Thương Lang Bắc Vực.
Tất cả tà ma trên thế gian bước vào Thương Lang Bắc Vực đều mang lên mình khoá trời để nhận tra khảo ngày đêm.
Nhưng thật ra thứ trên người Ô Hành Tuyết thì không.
Những chiếc khoá tinh tế trên cơ thể Ô Hành Tuyết chưa từng tra khảo, cũng chưa từng khiến chàng đau đớn. Nguyên do là vì khoá trời thực sự đã bị người chắn lại và thay đổi khi đóng lên người chàng.
Thoạt nhìn, khoá trên cơ thể chàng trông không khác gì khoá trời, song thực chất chúng đang giữ lấy những huyệt quan trọng của sinh mệnh, ngăn ngừa linh hồn tan vỡ và biến mất.
Tác dụng tương tự như đinh tang trên xương tai Thiên Túc.
Khổ nỗi linh phách của chính Tiêu Phục Huyên đã tách lìa thân thể, không còn nhận được hỗ trợ từ đinh tang. Vốn dĩ linh phách y đã vỡ vụn, gắng gượng tụ thành hình đến Thương Lang Bắc Vực đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Sau khi chắn lại khoá trời, linh phách y hoàn toàn tan rã. Linh phách tan trong Thương Lang Bắc Vực quanh năm lãng đãng mù sương, chìm sâu vào cơn mê lặng lẽ suốt hai lăm năm. Không tồn tại, cũng chẳng tử vong, mà chỉ giống như khoảnh khắc khởi đầu cuộc đời này của y.
Vì vậy mà y không biết được rằng, sau khi linh phách mình tan ra, người “bị giam khoá” từng mở mắt một lần.
***
Giữa khi suy nhược toàn bộ năm giác quan, Ô Hành Tuyết vất vả gắng mở mắt ra một lần. Ấy nhưng đập vào mắt chàng là khung cảnh sương mù mênh mang khắp chốn. Mà phần ký ức sau chót của chàng là bên dưới bóng vàng sen vua thuộc về chiêu mệnh của Thiên Túc… và hình ảnh linh phách Tiêu Phục Huyên tiêu tán vào khói mây.
Không một ai có thể tưởng tượng nổi cảm giác của Ô Hành Tuyết vào thời điểm ấy, chỉ mỗi vách đá đen cheo leo trong Thương Lang Bắc Vực ghi khắc…
Từng tấc đá ba mươi ba tầng hang trời Thương Lang Bắc Vực đều bị linh huyết tìm người của chàng xuyên phá.
Sau này có nhiều người không rõ rằng bùa tìm người có thể xác định chính xác hơn nếu được bổ sung một chút linh huyết. Vào thời điểm đó, trên người Ô Hành Tuyết không có lấy một mảnh giấy bùa linh, mà chàng cũng không còn sức vung nét vẽ bùa.
Chàng trực tiếp dùng linh huyết để tìm người.
Mỗi một giọt máu được b ắn ra ngoài đều khắc tên “Tiêu Phục Huyên”, thế mà ròng rã đến cuối vẫn không tìm ra bóng người mang ấn danh tự “Miễn”, tay cầm trường kiếm ấy.
Bốn vạn ba ngàn giọt linh huyết men theo gió tuyết tàn đặng trải khắp nơi suốt cõi nhân gian.
Nương theo làn gió, chàng nghe người đời nói, “Thiên Túc thượng tiên đã qua đời cùng Tiên Đô.” Không khác gì hình ảnh linh phách tiêu tán trong ký ức chàng.
Thời điểm đó, Ô Hành Tuyết đang ngồi xếp bằng dưới vực thẳm. Toàn bộ huyệt đạo trên người chàng chấn động, đẩy máu nóng tuôn trào.
Hệt như đang bị người mổ sống quả tim.
Cũng từ đó, chút sức sống sau cùng chàng gắng gượng vực dậy đã hoàn toàn kiệt quệ. Cảnh tượng trước mắt mỗi lúc một u tối, âm thanh bên tai mỗi lúc một mơ hồ, hết thảy mọi thứ bao quanh như được bọc trong màn sương mù. Có lẽ chàng sắp vùi vào đợt tĩnh toạ lâu dài như năm xưa.
Nhưng vào lúc này, chàng cố chống cự lại bóng đêm vô biên thinh lặng đó.
Chàng chán chường không gian tịch mịch. Chàng ngán ngẩm màn đêm vô biên.
Chàng không muốn nghe câu “Thiên Túc thượng tiên qua đời”, chàng muốn nhìn thấy Tiêu Phục Huyên.
Thành thử, chàng dịch ngón tay, lần mò bên thắt lưng mình và bắt lấy chuông mộng bạch ngọc trong màn đêm.
Ô Hành Tuyết không còn nhìn thấy gì nữa nên không biết, bắt nguồn từ việc có một chuông mộng khác đồng tồn tại trong cùng một thế gian nên thân chuông bạch ngọc đã tràn đầy vết rạn, nếu dùng tạo mộng sẽ xuất hiện dị trạng.
Chàng siết chặt chuông mộng trong tay, nhớ về Thước Đô mình từng nói vui cùng Tiêu Phục Huyên, ấy là nơi hai người họ đều mong được nhìn thấy một lần…
Nơi đó không có Tiên Đô cũng không có Động Ma. Khói lửa nhân gian rực rỡ bốn bề, phố phường giàn trải, ngựa xe nô nức, khung cảnh thật nhộn nhịp rộn ràng. Không có sự cân bằng giữa thiện và ác mà chỉ có những lẽ thường sinh lão bệnh tử, người ta dấn bước nhờ mình không nhờ trời.
Chàng muốn sánh vai cùng Tiêu Phục Huyên dạo bước trên những con phố ấy, dưới ánh nắng soi toả ấm áp, lắng nghe tiếng chim ca dài lâu…
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời, chàng muốn lách mình trốn biệt vào mộng.
Thương thay, chuông mộng vỡ nát trong khoảnh khắc chót cùng, tan thành vụn bột trong tay chàng rồi tản mác phủ đầy lòng hồ băng giá khắp Thương Lang Bắc Vực.
Thế là lần trốn tránh độc nhất cuộc đời lại khiến chàng sa vào một giấc mộng không tròn vẹn. Trong mộng có tất cả những điều chàng miêu tả, duy chỉ không có Tiêu Phục Huyên.
Bởi vậy, dù đang sống trong mộng được gầy dựng, chàng mãi chẳng yên giấc hằng đêm dẫu bản thân không biết mình đánh mất điều gì.
Ròng rã hai lăm năm trời, cho đến ngày chàng khôi phục linh và thân, cho đến ngày Thương Lang Bắc Vực đang đà đổ sụp, chàng mới mơ màng mở mắt khỏi giấc mộng lệch lạc.
Từ đó, mọi sự khởi đầu.