Mảnh linh thức tản mác như bụi trần hội tụ lại thành bóng người bên dưới tầng sáng vàng nhạt, trông mờ ảo và lợt lạt.
Đó là Hoa Tín.
Hắn dùng thể xác của Phong Tiết Lễ suốt hai lăm năm, sống trong hình thù của Phong Tiết Lễ. Dù hắn dùng linh thức hoá hình trong dòng rối loạn này thì vẫn không thay đổi diện mạo.
Cho đến tận giờ khắc này, hắn mới xuất hiện với dáng vẻ nguyên bản của mình.
Ô Hành Tuyết nhìn người một thời là Tiên thủ Linh đài mà trong lòng dấy lên ngổn ngang khôn tả.
Chàng, Tiêu Phục Huyên, và vị Tiên thủ đây quả thực khó thể gọi nhau một tiếng “tiên hữu”, những điều ít ỏi họ biết về nhau đều thông qua Vân Hãi. Không thể ngờ mấy trăm năm sau, vào lúc này, giữa bọn họ còn hiện hữu những liên luỵ công khai hay mờ ám như vậy.
Vào thời điểm tàn ảnh cuối cùng của Hoa Tín xuất hiện trong hình hài nguyên bản, Ô Hành Tuyết chợt thấy như có âm thanh rất nhỏ vang lên không xa lắm ở phía sau. Thoạt nghe giống như tiếng cát đá trượt.
Là gió thôi hay còn có người?
Chàng đang định xem thử thế nào thì tàn ảnh Hoa Tín bỗng dưng cất giọng một cách mông lung, “Từng có người hàn huyên với ta, bảo rằng hắn rất tò mò không biết vì sao Thiên Túc lại giáng một đợt thẩm vấn vào thời khắc cuối cùng của tà ma…”
Ô Hành Tuyết ngẩn người quay đầu lại.
“Ngươi muốn tà ma thật tâm hối cải hay sao?” Đến tận lúc này rồi mà giọng Hoa Tín vẫn điềm nhiên như cũ. “Hắn nói khi còn là người đã từng gặp tà ma, và hắn không cảm thấy vào thời khắc cuối đời, những tà ma đó sẽ thật lòng cho rằng bản thân mình đã sai chỉ vì một đợt thẩm vấn.”
Ô Hành Tuyết nhìn sang Tiêu Phục Huyên, chàng trông thấy ngón tay đang giữ chuôi kiếm ngưng đoạn, y nhướn mắt lên.
“Trên thế gian không một ai cảm thấy mình sai chỉ vì phải nhận phạt, cho dù có thừa nhận mình sai cũng chỉ vì không muốn bị trừng phạt mà thôi. Trước đây ta nghĩ như vậy, hiện tại vẫn không thay đổi nhìn nhận,” ảo ảnh Hoa Tín rủ mắt, có vẻ như không phải hắn đang hỏi, mà chỉ thông qua câu hỏi ấy để tưởng nhớ về chuyện cũ.
Hắn tiếp tục nói giọng nhẹ nhàng và từ tốn, “Thật ta chưa từng thắc mắc việc này, nhưng năm xưa không thể cho hắn một câu trả lời nên có đôi phần vương vấn. Hiện giờ… ta cũng nhận phải một đợt thẩm vấn của Thiên Túc, bèn thay hắn hỏi một câu để có được đáp án.”
Dẫu cho không còn người chờ mong đáp án này nữa.
“Tại sao lại thẩm vấn, thật sự là để tà ma cảm thấy hối hận vào thời điểm cuối đời ư?” Hoa Tín nói.
Tiêu Phục Huyên nhấc kiếm, nhướn mắt nhìn hắn.
Một lúc sau, y cất giọng lạnh băng, “Ai quan tâm tà ma có hối hận không?”
Hoa Tín tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Hối hận đều là giả, ‘sợ hãi’ mới là thật,” Tiêu Phục Huyên thờ ơ nói. “Chỉ cần sợ là được.”
Y từng sát phạt, giáng hình hàng ngàn hàng vạn tà ma, mà số thật lòng hối cải chỉ ít càng thêm ít. Nhưng thế thì có sao? Đâu ai quan tâm tà ma có hối hận hay không. Những nạn nhân dưới tay chúng đã mất mạng từ lâu, dù chúng có hối hận cũng đâu để ai nhìn.
Trừ Tiêu Phục Huyên ra thì còn có ai thấy được đâu.
Bởi vậy, y vốn không để ý những chuyện đó mà chỉ muốn khiến cho lũ tà ma sợ hãi.
Khi gánh chịu thẩm vấn, dòng đời ngắn dài và đủ các thể loại hình ảnh sẽ làm tà ma nảy sinh nỗi sợ cái chết. Khi nhìn thấy cách bản thân đã dấn từng bước đến cuối con đường này, chúng luôn cảm thấy không cam lòng, luôn sẽ vật vã vùng vẫy.
Nhưng chúng biết mình có làm sao cũng không thoát được, chính bởi vậy mà chúng cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn, điên cuồng, và tuyệt vọng.
Phàm nhân bị chúng hãm hại phải trải qua những gì trước lúc lìa đời thì chúng cũng sẽ hứng chịu những điều tương tự.
Mà “hối hận” chỉ là một hạt cát không đáng kể và cũng không ai bận tâm đ ến trong tất cả những điều đó mà thôi.
Tiêu Phục Huyên chưa bao giờ để ý xem tà ma có thật lòng hối hận hay không mà chỉ muốn chúng bị “gậy ông đập lưng ông”.
Đây là thứ công bằng y mưu cầu.
“Bình sinh ta chưa từng gặp tiên nào không giống tiên như ngươi,” Hoa Tín nói.
Ngay đến biện pháp an ủi vong linh phàm nhân cũng thấm đậm sát khí sát phạt. Nào có bóng dáng những dịu dàng và từ bi thường thấy ở tiên nhân.
Giữa chúng tiên, đây quả thực là độc nhất xưa nay.
“Khó trách,” Hoa Tín hạ tầm mắt, nói, “khó trách các ngươi là hai người duy nhất mà Thiên đạo không thể thao túng…”
“Sai rồi,” Tiêu Phục Huyên nói.
Hoa Tín: “Sai ở đâu?”
Tiêu Phục Huyên nói, “Không phải chỉ hai người.”
Hoa Tín: “Còn ai nữa?”
“Còn rất nhiều.”
Tiêu Phục Huyên: “Trong túi gấm của ta cũng có có một vị, ta giúp hắn an táng thi cốt.”
“Là ai?”
“Y Ngô Sinh, hậu nhân nhà họ Hoa các ngươi.”
E rằng đến Thiên đạo Linh đài cũng không lường trước được khi đứng trước cơ hội “làm lại từ đâu” và “khởi tử hoàn sinh”, còn có người trên thế gian dám chắp tay xin miễn, phất tay áo mà ra đi.
Có lẽ chẳng có mấy người như vậy, nhưng tuyệt đối không thể tóm gọn chỉ trong vỏn vẹn “hai người”.
Hoa Tín lặng thinh không nói.
Đã lâu lắm rồi hắn không để ý đến nhà họ Hoa, về sau này gia tộc đầy danh vọng kia lại sản sinh ra hậu bối “sáng trong như vầng nguyệt” ư? Và những hậu bối ấy bây giờ ra sao?
Những tin đồn chốn nhân gian thoảng theo tiếng gió lọt vào tai hắn, nhưng chẳng đọng trong lòng. Hắn chôn sâu những lời ấy vào gạch đá bờ tường và không bao giờ ngoảnh nhìn lại.
Cho đến tận thời khắc này, Hoa Tín vẫn như vậy.
Bóng dáng hắn mỗi lúc một mờ nhạt, linh thức càng lúc càng yếu ớt, thế mà hắn hoàn toàn không mang nỗi sợ hãi, không cam tâm, sự oán hận hay vùng vẫy như những tà ma khác.
Cho đến phút chót cùng, Hoa Tín mới quay sang Ô Hành Tuyết, cất giọng nhạt nhoà đến độ không nghe rõ.
Hắn nói, “Ta còn một chuyện sau cuối… muốn hỏi Linh Vương.”
Ô Hành Tuyết không ngờ hắn lại hỏi đột ngột như vậy, chàng không khỏi ngạc nhiên. “Chuyện gì?”
Nét mặt Hoa Tín lúc này thoạt nhìn không khác gì muôn thuở, vẫn phẳng lặng như mặt hồ không dậy sóng, song thấp thoáng có nét căng thẳng. Dường như tất cả những chuyện lúc trước đều chỉ là màn dạo đầu, còn đây mới là chuyện hắn thật sự muốn hỏi.
Mà dường như điều này không phù hợp với tính của hắn nên hắn vốn không định hỏi, mà cuối cùng vẫn không kiềm lòng cho đặng.
Hoa Tín nhìn Ô Hành Tuyết chăm chú, nhấn giọng từng chữ, “Năm xưa khi Vân Hãi quay lại nhân gian lẽ ra không nên nhớ những chuyện đã xảy ra trên Tiên Đô. Thế mà khi ta mang kiếm chạy đến thung lũng Đại Bi thì thấy hắn nhớ hết tất cả mọi thứ.”
Ô Hành Tuyết khẽ nheo mày, nhận ra được ý hắn.
Thật vậy, ngay sau đó Hoa Tín liếc nhìn chuông mộng đeo bên thắt lưng Ô Hành Tuyết và hạ thấp giọng, “Chỉ e Linh Vương ít nhiều có liên quan đến việc tiên bị giáng xuống trần không còn nhớ về Tiên Đô. Một khi Linh Vương đã xuống tay thì không thể dễ dàng giải trừ được. Hắn không phải người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng. Trước và sau hắn còn rất nhiều tiên quên đi hết thảy và quay về nhân gian, nhưng theo ta được biết, không có một ai trở thành người phàm rồi lại chợt nhớ ra những chuyện xảy ra trên Tiên Đô…”
“Chỉ có Vân Hãi là ngoại lệ.” Hoa Tín ngưng đoạn, hỏi Ô Hành Tuyết, “Linh Vương có làm gì không?”
Ô Hành Tuyết lập tức nói, “Không.”
Hoa Tín lặng thinh, thoạt trông có vẻ không tin.
Ô Hành Tuyết: “Ta và Vân Hãi có giao tình, năm xưa ta tự tay rung chuông tiễn hắn xuống nhân gian. Hơn ai hết, ta mong hắn có thể quên đi tất cả, không cần phải nhớ kỹ việc gì.”
Hoa Tín: “Nếu Linh Vương đã đích thân rung chuông thì việc khôi phục lại ký ức vất vả đến bực nào có lẽ không cần ta lắm lời, tự Linh Vương có kinh nghiệm hơn cả.”
Ô Hành Tuyết cau mày thật chặt.
Hoa Tín lại bảo, “Việc mà bản thân Linh Vương không thể làm trong tích tắc thì sao Vân Hãi có thể?”
Lúc trước, sau khi dùng kiếm đóng chặt Vân Hãi xuống thung lũng Đại Bi, hắn vẫn thường nhớ về ánh mắt Vân Hãi nhìn mình khi đó, và cũng thường nghĩ tới những lời Vân Hãi nói không thôi. Ánh mắt và lời nói khi đó chứng tỏ người kia không quên những chuyện xảy ra trên Tiên Đô.
Đã từng, khi không còn một người để chuốc lỗi, Hoa Tín dấy lên lòng căm phẫn đối với Ô Hành Tuyết.
Hắn nghĩ, chuông mộng đã xoá sạch ký ức rồi sao có thể khôi phục dễ dàng như thế? Nhìn ma đầu Ô Hành Tuyết hiện tại là thấy ngay muốn khôi phục ký ức phải vất vả đến bực nào.
Bản thân Ô Hành Tuyết còn phải vất vả đến vậy thì nói gì đến những người khác?
Nếu không có sự trợ lực từ chuông mộng, làm sao Vân Hãi có thể nhớ lại hết tất cả mọi việc?!
Với tính cách của Vân Hãi, việc nhớ lại một thuở Tiên Đô là điều khổ đau đến nhường nào. Và rồi Vân Hãi đã phải sống qua mấy chục năm đó ra sao?
Hoa Tín hoàn toàn không dám tưởng tượng đến.
Có đôi lúc hắn tự hỏi giả như Vân Hãi thật sự không nhớ những chuyện xa xôi dĩ vãng ấy thì sẽ thế nào. Giả như không nhớ thời niên thiếu được ai cứu bên ngoài sơn dã, không nhớ từng tu luyện thuật pháp ở nhà họ Hoa, không nhớ mình từng phi thăng lên Tiên Đô, không nhớ hết thảy mọi chuyện từng xảy ra trên Tiên Đô ấy thì liệu Vân Hãi sẽ thế nào?
Liệu có dẫn đến những chuyện xảy ra về sau đó hay không?
Liệu còn có nhát kiếm ở thung lũng Đại Bi hay không?
Có lẽ là không đâu.
Mỗi lần nghĩ về điều ấy, Hoa Tín lại càng lún sâu hơn vào vũng bùn, lại càng không cách nào quay đầu được nữa.
Mấy trăm năm trôi qua, Hoa Tín không bao giờ nhắc đến và cũng chưa từng để lộ một chút cỏn con nào ra ngoài. Cho đến thời khắc này khi linh thức sắp tan biến, hắn mới thốt ra khúc mắc trong nỗi oán hận.
Hắn muốn có một đáp án, bằng không không tài nào nhắm mắt.
Hắn nhìn Ô Hành Tuyết, nói, “Ngoại trừ ngươi, ta không còn nghĩ ra một ai khác có thể cố ý hoặc vô tình hoá giải ký ức bị phong ấn của Vân Hãi.”
Hoa Tín dừng lời chốc lát, đè nặng giọng, “Chỉ có mình ngươi.”
Ô Hành Tuyết hơi lặng người.
Không phải vì chàng bị hắn hỏi cho cứng họng trả lời không được, mà vì lời Hoa Tín nói thực tình rất hợp lý…
Chàng đích thân rung chuông mộng cho Vân Hãi, vậy không thể nào hắn ta có thể khôi phục như cũ chỉ trong một sớm một chiều, trừ phi hắn vô tình nghe được tiếng chuông giải mộng.
Trong trường hợp đó, đúng là không một ai khác có thể làm được chuyện này.
Chỉ có một mình chàng.
Tiêu Phục Huyên đứng cạnh chàng lạnh tanh nét mặt, y toan mở miệng thì chợt nghe một giọng nói ấm êm như tiếng gió cất lên, “Không chỉ có một người, còn có ta đây.”
Giọng nói đó giống hệt giọng Ô Hành Tuyết, nhưng phát ra từ phía sau lưng!
Ô Hành Tuyết ngây người, lập tức quay sang trao đổi ánh mắt với Tiêu Phục Huyên. Ngay cả tàn ảnh của Hoa Tín cũng sững sờ rồi đột ngột ngước mắt.
Tất cả ngoái đầu lại nhìn —
Có hai bóng người lướt gió tiến đến, đáp xuống gần chỗ họ! Đôi ủng chạm vào nền đất thanh thoát như hạt nước, sỏi đá im lìm trong tích tắc. Đoạn, sức ép vạn trượng bủa ngang tứ phía khiến toàn bộ vách đá rung động kịch liệt.
Dường như thanh kiếm với danh tự “Miễn” dưới tay Tiêu Phục Huyên có cảm ứng. Lưỡi kiếm ngâm khẽ, một luồng ánh sáng mờ loé qua.
Ô Hành Tuyết lập tức nhìn sang thanh kiếm.
Chàng nghe Tiêu Phục Huyên trầm giọng, “Không có gì đâu.”
Ngón tay thon dài của y gõ trên chuôi kiếm, tiếng ngâm khẽ kia tức thì im bặt. Thoắt cái, thanh linh kiếm đã dịu hẳn xuống.
Bấy giờ, y mới điềm nhiên ngước mắt lên nhìn người đang bước tới.
Một trong hai người đó vận trang phục đen mạ vàng, thân hình dỏng cao và gương mặt lạnh lùng sắc sảo. Phía bên cổ có dấu ấn vàng chữ “Miễn” vừa thoáng loé lên đã lại nhoà xuống. Đến cả gió lộng qua thân cũng nặng nề kiếm ý bén lạnh.
Người còn lại khoác y phục trắng ủng bạc, trên đầu gắn phát quan bằng bạch ngọc. Người ấy đeo một chiếc mặt nạ nạm vân bạc, trên tay cầm linh kiếm cũng nạm vân bạc. Vỏ kiếm khỏ nhẹ vào trang phục đánh lên những tiếng leng keng.
Hiển nhiên họ không ai khác hơn ngoài Thiên Túc và Linh Vương của dòng rối loạn.
Và câu trả lời “Không chỉ có một người, còn có ta đây” cho Hoa Tín vừa nãy do chính miệng Linh Vương thốt ra.