Nói thế nhưng cuộc sống hắn không lấy gì làm vất vả cho lắm, bởi dân thường bá tánh sống trong nơm nớp sợ hãi, ngày ngày bươn chải cầu sống còn; tiên môn phải che chở tứ phương, dang tay trừ ma hiệp đạo.
Còn tà ma thì không cần như vậy. Tà ma chỉ cần lo cho bản thân nên dễ chiếm được ưu thế hơn.
Những tà ma còn chưa khai thông trí tuệ, sống trong hỗn độn, hoặc những kẻ vừa nhập đạo có lẽ sợ đụng phải đệ tử tiên môn, lo ngại bị giết ngược.
Nhưng Vân Hãi thì không.
Hắn tu luyện cực nhanh, đệ tử thông thường không có khả năng đương đầu hắn thì chớ, ngay đến hạng gia chủ tiên môn ắt còn phải kiêng dè vài phần.
Có lẽ hắn nên có cuộc sống sung sướng và hoành hành không sợ bất kỳ điều gì, nhưng hắn đã không làm như vậy.
Hắn luôn né các tiên môn, hạn chế hết thảy tin tức tủn mủn nhất về mình truyền đến Tiên Đô và lọt vào tai vị Tiên thủ Linh đài nọ.
Thậm chí, vì không còn dùng được tiên thuật phân thân nên hắn từng đến bồn địa Tây Nam một chuyến. Ở Tây Nam, hắn đã học được rất nhiều cấm thuật và tạp thuật, dành sự kiên nhẫn bậc nhất đời này để nặn ra một con rối mà thần tiên cũng khó lòng nhận ra.
Hắn nắn con rối nọ theo gương mặt mình và thả nó vào Xuân Phiên thành chỗ nhà họ Hoa cư trú.
Ở Xuân Phiên thành có mấy chục vạn dân thường, con rối kia vào đấy chẳng khác nào mưa hoà trong biển, lặn mình trong đám đông phố phường, xác suất đụng mặt người nhà họ Hoa cực kỳ cực kỳ nhỏ.
Nhưng hắn vẫn cho con rối kia sống những tháng ngày bình thường nơi đó, đóng giả thành Vân Hãi từ Tiên giới trở về nhân gian, bắt chước cuộc đời tầm thường của một bá tánh.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Vân Hãi rời khỏi Xuân Phiên thành và đến Côi Châu cách đó rất xa.
Nơi nọ đông tà ma tụ hội, thêm hắn nữa cũng chẳng vấn đề.
Đồn rằng nơi đấy có một đại thuật phong cấm, tu thuật này giúp giải thoát con người ta khỏi tất thảy, kể cả niềm vui và lòng căm phẫn. Song, rất ít ai chọn tu loại cấm thuật này bởi tà ma coi trọng dục vọng xác thịt, chúng tận hưởng cảm giác hưng phấn và khoái cảm tột đỉnh từ đấy.
Một khi chặn hết tất thảy, thứ nhất là tự tổn hại bản thân, tiếp nữa làm vậy có khác nào những tiên môn nhạt nhẽo nhập vô tình đạo đâu?
Song, Vân Hãi chọn tu đường này.
Phong bế toàn bộ hỉ nộ ái hận, những thứ nhấn chìm hắn trong khổ đau đã không còn dày vò suốt ngày đêm nữa. Hắn đã trở thành kẻ không sầu không vui, không có cảm giác sợ hay không sợ, dù là cỏ cây kiến mối hay tiên gia tà ma đi nữa cũng không khác biệt gì trong mắt hắn, nếu sinh hẳn sinh, nếu tử ắt tử.
Điều mà khi ở Tiên Đô hắn chưa bao giờ làm được, thành tà ma rồi đã thành công.
Ngẫm lại… vẫn thật bất công.
Đại thuật phong cấm thật tuyệt, sau mấy năm sống kiếp tà ma và tự do làm theo ý mình, hắn cũng chẳng kiêng dè sinh sát.
Thậm chí có một dịp khi hắn ghé ngang phố núi Bất Động thành, tình cờ nghe thấy tên “Minh Vô Hoa Tín” mà lòng chẳng chút gợn sóng. Hắn chỉ khẽ nhướn mi còn chân vẫn đều bước.
Thứ bất cập duy nhất của phong cấm thuật chính là tự hủy hoại bản thân.
Cứ qua vài tháng sẽ có tầm một hai ngày hắn chịu đau đớn khắp cả người đến mức không vận nổi chút tẹo thuật pháp khí kình nào, cơ thể trở nên yếu ớt và sợ lạnh.
Một hai ngày đó với hắn quả thật là tra tấn tột độ, giữa cơn đau vật vã gian nan, hắn thường thấy hồn mình như bị xé thành hai nửa. Khi thì khóc lúc thì cười, khi điên cuồng lúc bình tĩnh.
Những lúc tỉnh táo lại, hắn thấy trên thân mình đầy rẫy vết thương, bởi quá khốn khổ mà toát quỷ khí tràn trề che kín hết nửa gương mặt.
Song vào thời điểm ấy, hắn vẫn chẳng sầu chẳng vui, đến độ còn nghĩ rằng cũng không đến nỗi nào, bởi rằng nửa gương mặt giả làm người, nửa còn lại lồ lộ tính quỷ…
Đó chính là bản thân hắn còn gì, chẳng phù hợp quá đấy ư.
Những năm đó, tà ma khác đều tránh xa hắn. Cũng không rõ là vì gương mặt không ra người không ra quỷ hay vì hắn thật sự làm quá nhiều chuyện điên rồ.
***
Vân Hãi những tưởng có thể tiếp tục sống mãi như thế. Người trên Tiên Đô sống được bao lâu thì hắn có thể sống được bấy lâu.
Rủi rằng, có lẽ Thiên đạo thật sự không dung hắn, làm quá nhiều chuyện điên rồ tất phải nhận báo ứng.
Hắn cũng không rõ cơ sự đã bắt đầu ra sao, chỉ nhớ hôm đó nhận được tin đám tà ma bị hắn đuổi khỏi Côi Châu đang sinh sống ở thung lũng Đại Bi.
Nghe đến cụm “thung lũng Đại Bi”, hắn chỉ nhả một nụ cười nhạo báng mà thậm chí còn chẳng hề nhớ lại thứ chuyện nhàm chán như việc từng làm sơn thần ở thung lũng Đại Bi năm nào.
Rồi sau đó, hắn lại nghe kể có một đoàn xe ngựa thương gia vận chuyển hàng hoá qua thung lũng Đại Bi bị lũ tà ma chia rẽ, trong đó còn có một vài bá tánh bình thường chỉ nương nhờ đoàn xe để qua thung lũng.
Trong nhóm bá tánh có một người trông giống hệt hắn, bởi thế hù bọn tà ma kia một phen, suýt chút đã không dám ra tay. Sau đó chúng mới phát hiện chỉ giống vẻ ngoài mà thôi.
Nghe đến đây, Vân Hãi biết ngay đó là con rối hắn tạo thành để lại ở Xuân Phiên thành.
Ngày xưa hắn thả con rối ra với mong muốn đánh lừa vị nào đó trên Tiên Đô rằng hắn đang là một thường dân bá tánh thông thường thôi.
Sau đó hắn tu đại thuật phong cấm nên chẳng bận tâm đ ến những chuyện đó nữa, đâm ra cũng quên luôn con rối và chẳng để ý xem tung tích nó thế nào.
Khi hắn nghe được tin đồn nọ thì thoáng ngẩn ngờ, song vẫn không mảy may để tâm.
Chẳng qua là một con rối đã chết, trừ việc tiếc công ba ngày ba đêm nặn thành thì với hắn chẳng có thiệt hại gì cả.
Chính hắn còn không quan tâm thì còn ai khác quan tâm nữa chứ.
Thế mà hắn lại nghe nói tiếp rằng, có người đã báo tin bá tánh bị thiệt mạng cho nhà họ Hoa – tiên môn toạ trấn ở Xuân Phiên thành.
Nghe đâu nhà họ Hoa đã phái người đến thung lũng Đại Bi.
Không biết nên diễn tả chính xác cảm xúc của Vân Hãi khi đó là gì. Đại thuật phong cấm vẫn còn đây, thời kỳ phản phệ vài tháng một lần còn đây, lý ra hắn nên thờ ơ hết thảy.
Hắn trải qua một ngày, hai ngày như thường lệ…
Nhưng không bước qua nổi ngày thứ ba.
Vào đêm thứ hai, hắn đã đứng trên vách núi cao cao trong thung lũng Đại Bi.
Xưa kia hắn từng là sơn thần chở che nơi này, mà hết thảy đều vạn sự bình an, không một ai cầu sự che chở. Trái lại sau khi hắn xuống phàm rồi thì nơi đây chẳng còn cảnh thái bình, tà ma ra tay tàn sát hoành hành.
Những năm vừa qua, hắn từng đi nhiều nơi nhưng tuyệt nhiên không đến thung lũng Đại Bi. Giờ đến rồi, hắn nhận ra toà tiên miếu kia vẫn còn đấy song đã vắng bóng tượng thần.
Thế nhưng, trên bệ thờ quanh nắm vắng vẻ khi xưa còn cắm vài nén hương chỉ vừa cháy hết.
Hắn đứng bên ngoài cửa tiên miếu rỗng tuếch, nhìn bầu trời ảm màu xám tro một chốc rồi lần theo mùi tà ma và tiến sâu vào khe núi hẹp.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn hắn tưởng chừng bị tách làm đôi.
Một nửa hỏi rằng, “Tại sao mày tới đây, nơi này còn liên quan gì đến mày nữa đâu?”
Một nửa kia đáp, “Ta muốn xử lý lũ lâu la kia và nặn thêm một con rối mới.”
Hắn muốn giải quyết hết số tà ma tác quái trong thung lũng trước khi những người nhà họ Hoa tới, sau đó sẽ tạo ra một con rối mới ở gần đoàn xe ngựa.
Thậm chí hắn đã tính toán kỹ lưỡng nên cho cơ thể con rối kia bao nhiêu vết thương, mỗi vết thương nông sâu thế nào cho hợp lý, có cần phải nặn kèm vài ba bá tánh này nọ hay không.
Chuyện duy nhất là hắn chưa nghĩ kỹ là lý do vì sao hắn phải làm như vậy.
Tạo ra một con rối “Vân Hãi” giả vờ sống sót sau đại nạn, may mắn giữ được tính mạng mỏng manh rồi được người nhà họ Hoa dẫn về Xuân Phiên thành, tiếp tục đóng giả một bá tánh tầm thường…
Rồi sao nữa?
Làm bộ cho ai xem?
Ai quan tâm cơ chứ?
Khen cho một kẻ không sầu không vui, đoạn tình tuyệt ái.
Vân Hãi cười tự giễu, kéo lại áo choàng đen và quét sạch toàn bộ thung lũng Đại Bi bằng tà khí ngợp trời. Những tà ma kia thông thường đã sợ hắn, đến khi tâm trạng hắn đang kém thế này thì chúng càng không có cửa địch lại.
Một khi hắn đã nổi điên thì không thể kiềm chế chính bản thân mình, giết đến tên cuối cùng rồi mà ngón tay hắn hãy còn run rẩy trong phấn khích.
Tà ma hoàn toàn bị đồ sát, thi thể và hài cốt của đoàn xe ngựa cũng chẳng may mắn thoát nạn. Tất cả đều bị xé nát tươm dưới áp lực của tà khí ngợp trời, những cái xác rỗng kia bung lên rồi rớt xuống, tan tành như giẻ rách.
Núi đá tan hoang đổ sụp, cát bụi tung toé khắp trời, khi ấy Vân Hãi mới mơ màng tỉnh lại trong luồng tà khí cuồng loạn.
Hắn vừa tính rút về liền nghe kiếm khí xé gió giáng xuống từ một nơi không rõ trên trời cao. Nó chém xuyên tà khí đen mịt mùng trong thung lũng Đại Bi, hướng thẳng về phía hắn!
Vào khoảnh khắc đó, đồng tử hắn thít chặt lại, cả người cứng đờ như thể bị chìm sâu dưới biển Vô Đoan băng giá.
Hắn chẳng cần nhìn thấy chuôi kiếm mà chỉ qua luồng ánh kiếm đã biết người đến là ai.
Kiếm khí của Minh Vô Hoa Tín.
Vân Hãi đã nhiều lần mường tượng cảnh hai người họ gặp lại, dù thâm tâm hiểu rõ sẽ không có ngày ấy nhưng hắn vẫn không kiềm được lòng mà tơ tưởng.
Hắn từng nghĩ mình sẽ tránh né, rời khỏi và biệt tích trước khi Hoa Tín có cơ hội phát hiện ra.
Hắn cũng từng nghĩ lòng mình sẽ không gợn sóng như lần nghe danh tự “Minh Vô Hoa Tín” ở núi Bất Động năm nào, rồi vẫn vung kiếm đối mặt nhau.
Chỉ là hắn chưa một lần nghĩ tới, mình sẽ che đi nửa gương mặt thuộc về “Vân Hãi” mà chỉ để lộ nửa gương mặt bám đầy quỷ khí, tung tà khí đen ngòm quấn lấy vị tiên nhân giáng trần từ trên trời cao kia.
Hắn né luồng ánh kiếm, vừa tiếp chiêu vừa cất giọng chế nhạo một cách nghẹn ngào chẳng hề giống hắn, hỏi người kia, “Chốn thung lũng Đại Bi nhỏ bé này chẳng qua vừa chết ít người ít ngựa, dăm ba bá tánh, cớ gì khiến Thượng tiên phải vung kiếm xuống nhân gian?”
Hai người cách nhau giữa tà khí sâu dày, không ai nhìn thấy người kia, song hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí kinh hoàng xưa giờ chưa từng có từ thanh kiếm của Hoa Tín, sát khí ấy càng lúc càng nặng nề.
Sát khí nọ khiến tim hắn đánh dồn như nổi trống mà chẳng rõ nguyên cớ.
Tựa như đã qua rất nhiều năm rồi mà quanh đi quẩn lại, hắn vốn dĩ luôn chờ một ngày như thế.
Hắn tiếp từng chiêu từng chiêu, thúc Hoa Tín ra kiếm mỗi lúc một nhanh hơn, sát khí tràn ra bốn phía. Dưới kiếm ý người kia, cả dãy núi quanh thung lũng Đại Bi chấn động, tiếng vang rền kéo dài không ngơi.
Hắn thấy Hoa Tín tung chiêu mệnh, mũi kiếm chứa đầy lực lượng thiên binh vạn mã đâm thẳng về phía ngực hắn.
Và rồi… hắn thu hồi toàn bộ kháng cự.
Khi mũi kiếm xuyên qua tim, tiên khí bủa oà khắp chốn va chạm kịch liệt với tà khí dày đặc quanh người hắn. Dưới sức nặng của cú đánh, hắn bị thanh kiếm ghim chặt trên nền đất.
Hoa Tín theo kiếm hạ xuống, trong tay còn mang một đòn khác như tính chưởng thêm một nhát nặng nếu tà ma ra sức chống cự.
Một chưởng ấy đáp xuống chém toạc cả mảng núi.
Tà khí đen ngòm đặc quánh bị xé ra, để lộ một nửa gương mặt còn lại của Vân Hãi.
…
Không cách nào ngăn cản chiêu mệnh của Tiên thủ Linh đài dù tà ma có ra sức phản kháng, huống hồ hắn còn chẳng hề chống cự. Kết quả hẳn nhiên chỉ có một — hồn phi phách tán, cái chết là không thể nghi ngờ.
Đó là lần đầu tiên Vân Hãi trông thấy vẻ mặt Hoa Tín như thế, đôi mắt đen láy mở to và hơi run rẩy.
Hắn thấy gương mặt mình phản chiếu trong con ngươi người kia, gương mặt nửa người nửa quỷ, xung quanh là máu lượn thành sông.
Hắn cảm giác được linh hồn mình đang bị tách thành vô số mảnh nhỏ và tản ra khắp nơi. Hắn cũng cảm thấy tà khí ngút trời không còn bị ràng buộc vào cơ thể mà lùa xuống thung lũng như mây đen.
Và hắn cũng cảm giác được, trong tích tắc ấy, bàn tay hằng ấm áp của vị Tiên thủ Linh đài kia lạnh lẽo tựa băng.
“Vân Hãi?”
“Vân Hãi…”
Giọng Hoa Tín nghẹn ngào mà nhẹ bẫng. Không biết người gọi tên hắn với nét mặt ra sao. Liệu là trắc ẩn? Hay là đau khổ xốn xang?
Hắn tò mò thật lòng, song đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Năm giác quan thoái mòn, ý thức mù mịt, hắn sắp chết.
Thế mà tại loáng mắt ấy, lòng hắn trỗi lên khoái cảm khôn tả…
Người xem, nếu thế người sẽ không quên được ta nữa.
Hắn nhoẻn cười ngay thời khắc chót.
Và nghĩ thầm, ta vẫn là tên khốn nạn như thế.
***
Màu đen vô tận và tà khí nghi ngút trộn vào nhau đến khi ánh kiếm của Tiêu Phục Huyên vang lên ngăn lại, mọi người ngẩn ngơ một lúc lâu mới nhận ra thẩm vấn đã hoàn tất.
Ký ức con người chẳng qua chỉ là những hình ảnh thưa thớt, chúng đan xen vào nhau trong lúc thẩm vấn, ngoại trừ chính bản thân Thiên Túc thượng tiên chưởng quản hình xá thì người thường chỉ có thể lướt sơ qua chứ không cách nào thấu tỏ.
Họ chỉ ấn tượng những phút giây kinh hồng một thoáng, ấn tượng bậc thang bạch ngọc cao cao hôm đầu Vân Hãi lên Tiên Đô, ấn tượng núi đao biển lửa khi lãnh phạt quỳ ở mười hai Linh đài, và cả vị Linh Vương mang mặt nạ chưa từng xuất hiện trong bất kỳ sách tiên nào…
Khi Ninh Hoài Sam và Phương Trữ bước vào gian phòng tròn tiến hành thẩm vấn thì vừa khéo thấy được khung cảnh ấy.
Họ ấn tượng sâu sắc với cảnh nọ bởi bất giác cảm thấy phong cách tiếp kiếm của Linh Vương sao quen thuộc quá đỗi, cứ như họ đã từng gặp ở đâu rồi.
Nên khi thẩm vấn kết thúc, họ hãy còn thất thần nghĩ về cảnh tượng ấy hồi lâu mà chưa kịp hoàn hồn.
Cho đến khi họ nghe tiếng hít thở khẽ vọng lên từ huyệt sâu.
Bọn họ bất chợt hoảng hốt. Trong cơn tò mò trỗi dậy, họ bước đến bên cạnh Ô Hành Tuyết và vươn cổ nhìn xuống huyệt mộ. Bên dưới dây leo chằng chịt kia, người mặc áo đen bị trấn áp mấy trăm năm nay đột ngột mở mắt.
Con ngươi đen nhánh dần dà lấy lại tiêu cự, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Ô Hành Tuyết đang cúi người đứng bên cạnh huyệt mộ.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn chòng chọc Ô Hành Tuyết, đôi môi khô khốc run run và thốt lên một cái tên theo bản năng.
Giọng hắn khàn nghẹn, gần như không thành tiếng.
Nhưng nếu nhìn kỹ khẩu hình vẫn có thể nhận ra, hắn vừa thốt lên hai chữ…
Linh Vương.
Vị tiên được trời ban danh tự “Chiêu” xưa giờ chưa từng hiện diện.
Phương Trữ: “………”
Ninh Hoài Sam: “………”
Lời tác giả:
Phương Trữ, Ninh Hoài Sam: Trả một khoảng bộn để đổi lấy cặp mắt mù.