Lúc này, Phong Huy Minh kinh hãi thật sự.
“Sao có thể như vậy được?” hắn không tin nổi vào mắt mình, chau mày thật chặt. “Không thể nào, không đúng… chắc chắn không đúng.”
“Làm gì phải hốt hoảng vậy?” Ninh Hoài Sam vừa tính chạy theo tới chỗ Ô Hành Tuyết thì thấy nét mặt Phong Huy Minh, bèn quyết định đổi ý.
Cậu lùi chân trở về, nheo mắt nhìn biểu cảm trên mặt Phong Huy Minh và nói, “Không lẽ mật địa này của nhà các ngươi có chốt khoá gì à? Ồ không, không đúng, chắc chắn là phải có chốt khoá, bằng không sao có thể gọi là mật địa được. Nhưng cái điệu này của ngươi làm ta thấy giống như…”
Ninh Hoài Sam li3m láp một bên răng nanh nhọn và khoác tay lên vai Phong Huy Minh!
Tư thế này nhìn thì giống anh em đồng chí thân thiết bá vai bá cổ, có điều ngón tay cậu lại cấu vào trong, đặt kề sát cuống họng Phong Huy Minh.
Khí kình Ninh Hoài Sam không tạo cảm giác áp bức như thành chủ nhà cậu, song đầu ngón tay nhanh chóng chuyển đen kịt, chỉ cần am hiểu một chút chắc chắn nhận ra đấy là biểu hiện của độc tố cực mạnh đã được tu luyện đến mức thuần thục tột độ.
Nếu cậu muốn, độc tố cực mạnh này có thể lan rộng đến từng li trên thân thể lẫn tóc tai cậu.
“Ngươi!” Phong Huy Minh trở tay tính đâm cậu một kiếm, thế mà vừa lia mắt thấy ngón tay xanh đen của cậu thì sượng người dừng bặt.
Thật ra trong tình huống thông thường, Ninh Hoài Sam không cách nào ra chiêu với Phong Huy Minh dễ dàng như vậy, ngặt nỗi hắn ta đã thất hồn thất vía nên tạo sơ hở cho cậu tận dụng.
“Là ai?” Ninh Hoài Sam giữ nguyên tư thế và hỏi giọng đểu cáng. “Trưởng lão à, ngươi giải thích cái đã nào, tại sao ngươi lại sợ hãi như vậy? Ta cũng không đoán ra được nha. Ta còn tưởng sấm sét kia là cấm chế bảo vệ mật địa do gia tộc ngươi thiết lập ra đấy chứ, thế nhưng nhìn cái dáng vẻ này của ngươi… hình như không phải vậy.”
“Nếu đúng là gia tộc ngươi thiết lập nên và chỉ sơ suất nhất thời bị thành chủ nhà ta —” Ninh Hoài Sam dừng đoạn, dù cậu đúng là không thích tiên, nhưng để ra vẻ hùng hổ thì đành phải lật mặt, “và Thiên Túc thượng tiên phá vỡ, thì đâu có gì ghê gớm. Lại nói, cơn sấm sét đó là gì —”
Ninh Hoài Sam bẻ tay xuống làm đầu Phong Huy Minh cũng gập xuống theo. “— mà chạm vào chắc chắn phải chết?! Hả?!”
Hỏi xong, cậu giẫm mạnh chân xuống đất.
Mấy tiếng cạch cạch dội lên, nền đất xám tro của nhà họ Phong nứt ra một loạt vết.
Ngay tiếp đó, Ninh Hoài Sam giữ chặt Phong Huy Minh, phóng một bước đi mấy chục trượng giữa âm thanh đổ vỡ liên hồi, chỉ trong chớp mắt họ đã đến bên dưới toà tháp cao.
“Thành chủ!” Ninh Hoài Sam xô Phong Huy Minh đến trước mặt Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, đồng thời hùng hổ tố cáo, “Thằng ranh này có ý đồ giết người mà bị ta phát hiện!”
“Ồ,” Ô Hành Tuyết nhỏ nhẹ tiếp lời. “Ta cứ bảo sao bỗng dưng chịu phối hợp như vậy.”
Nói cho cùng, người này cũng là một vị trưởng lão nhà họ Phong, chỉ mới hỏi mấy câu đã giải thích ngọn nguồn rồi còn tự đề nghị mời người đến nhà, nếu không có mai phục thì mới dị thường.
Bấy giờ, nét mặt chàng vẫn thờ ơ không thay đổi, Ninh Hoài Sam trông thấy hẳn nhiên cho rằng tâm trạng không vui vẻ gì.
Phong Huy Minh cũng cảm giác ra được, dường như thấy run sợ bèn chống chế một câu, “Tôi không có, chẳng qua không ngờ nhị vị lại sốt sắng đến vậy, chưa chờ tôi mở đường đã tự ý bước thẳng tới đây.”
Ninh Hoài Sam cười khẩy, tỏ rõ không tin.
Phong Huy Minh vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ ban nãy, dù gì hắn cũng chưa từng chứng kiến hay thậm chí nghe nói tới cảnh cự lôi tự rút ngược trở về, chứ nói gì đến việc mật địa tự động mở cửa mời người…
Sau khi giải thích xong xuôi, hắn không dời mắt đi mà vẫn nhìn chằm chằm Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên. “Các người… người… rốt cuộc là vị Thượng tiên nào?”
Dĩ nhiên, hắn đã biết tên huý của Tiêu Phục Huyên từ trước, theo lý mà nói nếu đã đi cùng Thiên Túc tới đây thì không lẽ nào lại không đặc biệt. Mà vị duy nhất hắn không biết đến chỉ có vị còn lại kia.
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, còn chưa kịp ngẫm nghĩ kỹ càng, hắn đã nghe Ô Hành Tuyết nói, “Ta? Từ đầu tới giờ ta chưa từng nói ta là tiên đâu nhỉ?”
Phong Huy Minh thất kinh! Suy nghĩ vừa chớm hiện đã vụt tan thành mây khói, khi nghe thấy câu này, hắn đã bắt đầu cảm nhận được khí tà ma đang cuồn cuộn tuôn trào từ cơ thể đối phương.
Còn nồng nặc hơn bất cứ tà ma nào hắn từng đối đầu.
Phong Huy Minh: “…”
Ô Hành Tuyết chỉ thả lại một câu rồi không ngó ngàng gì đến Phong Huy Minh nữa.
Ánh mắt chàng rơi vào khung cảnh phía sau cánh cửa mở rộng của ngôi tháp, cảm giác bất nhất rối ren lại càng mạnh mẽ hơn, nhờ vậy mà chàng nhận ra cả sự quen thuộc lẫn lạ lẫm đan xen —
Ở đây có một thứ gì đó vô cùng thân thuộc với chàng, là liên kết khăng khít của máu thịt. Thế nhưng hiện giờ thứ đó đã trở nên vô cùng xa lạ…
Cánh cổng toà tháp đen kịt, vừa cao ngất vừa dày nặng như hai khối huyền thiết nguyên vẹn. Bài trí bên trong cánh cửa tương tự như những toà tháp thông thường khác, có bàn với đệm hương bồ để ngồi và thiền định. Ánh đèn lửa đỏ thẫm treo cao bên bốn góc phòng đang lung lay trong gió, soi nên khung cảnh lờ mờ phía trong ngôi tháp.
Ánh sáng kia không mấy dễ chịu, nhìn thoáng qua đã khiến lòng cồn cào.
Ninh Hoài Sam xụ hẳn mặt, kéo cao cổ áo và làu bàu trong miệng, “Cái chốn quái quỷ gì mà nhìn toát mồ hôi thế này.”
Ánh đèn kia đốt ra một mùi hương thoang thoảng không khó ngửi, thậm chí còn khá thơm. Thế nhưng hít vào mấy hơi lập tức khiến người ta choáng váng mị đầu.
Ninh Hoài Sam ngoái đầu lại và phe phẩy tay trước mũi, cảm thấy khá ngột ngạt trong người.
Cậu đá Phong Huy Minh mấy cái và hỏi, “Đây là giống đèn gì mà ngửi vào kinh tởm thế?!”
Phong Huy Minh mím chặt môi nhưng không nhìn lên.
Ninh Hoài Sam tiếp tục nói, “Ta hỏi ngươi đó!”
Bấy giờ, Phong Huy Minh mới nghiến răng lên tiếng, “Đuốc dược, không gây hại gì cả.”
Hắn đang cảm thấy lòng rối như tơ vò rồi.
Ban đầu, hắn định bày mưu cho ba kẻ này chết trước cửa tháp, bây giờ kế hoạch không chỉ tanh bành mà còn giúp họ mở cửa tháp không tốn chút công sức nào.
Nên đây không còn gọi là “có chừng mực” nữa mà hắn thật sự dẫn sói vào nhà. Chưa kể trong ba kẻ này còn có đến hai tà ma.
Những đệ tử phòng hộ kia chắc chắn sẽ bẩm báo lên gia chủ, cũng đồng nghĩa gia chủ sẽ sớm có mặt ở đây. Hắn thật lòng không muốn gây ra hậu quả gì đó quá tệ lậu khi gia chủ đến, bởi trông hắn như đang có hành vi phản bội nhà họ Phong vậy.
Bởi vậy, bây giờ buộc phải nghĩ ra cách nào đó để xử gọn cả ba người này ở đây.
“Đuốc dược à? Sáng hừng hực vầy là đang hun loại dược nào đấy?” Ninh Hoài Sam đá hắn phát nữa.
Nét mặt Phong Huy Minh như đang kiềm nén cơn giận dữ. “Dĩ nhiên là khi nào cần mới hun rồi.”
Ninh Hoài Sam nghe vậy chỉ “Hừ” một tiếng và lẩm bẩm, “Tốt nhất ngươi đừng có bày trò điêu ngoa gì đấy.”
Cậu chợt thấy hối hận chút đỉnh — nếu ban đầu không lừa Y Ngô Sinh đi có phải ổn rồi không. Y Ngô Sinh rành rẽ nhất các loại độc dược, và cũng thành danh từ y dược, nên vào những thời điểm như lúc này là tiện dụng nhất, có khi chỉ cần ngửi qua là biết ngay trong này bỏ loại thuốc gì.
Không như cậu… lần nào thử một loại thuốc cũng thấy muốn bệnh.
Ninh Hoài Sam đảo mắt trong im lặng, đành từ bỏ và tiếp tục bước sâu vào trong tháp, mũi hít sâu mấy hơi như một thằng hề ngu xuẩn, chỉ thiếu điều nhón cao chân để với tới ngọn đuốc nữa thôi.
Lần đầu tiên Ô Hành Tuyết thấy cậu hành xử như vậy nên hoàn toàn không hiểu gì. Còn chưa kịp mở miệng hỏi đã thấy Ninh Hoài Sam lùi chân lại, nhìn đầu ngón tay đang phai bớt màu xanh đen và nói, “Thưa thành chủ, hẳn không phải là độc, không gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Đối với những người ở Chiếu Dạ thành như họ thì độc dược phải tính là hàng thật giá thật, hễ không gây nguy hiểm đến tính mạng thì không tính là độc dược mà cùng lắm chỉ là thứ trò đùa gây tác động nhè nhẹ thôi.
Phong Huy Minh nói, “Dĩ nhiên là không có độc rồi. Tôi là người thuộc tiên môn, sao có thể bỏ độc vào trong đuốc được chứ. Số người biết đến cấm địa này có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ tôi lại chuốc độc chính người nhà mình sao?”
Hắn biết rõ rằng nếu bây giờ nói ánh đuốc này hoàn toàn vô hại thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ là dối trá. Nhưng nếu giải thích hết tất cả thì lại giống như hắn có chuẩn bị hậu chiêu lần nữa.
“Hở, nhà ngươi ăn gì ngu thế? Trong mật địa mà mở cửa ra không thiết lập cơ cấu phòng vệ nào luôn hả?” Ninh Hoài Sam tức tối nói.
Trông Phong Huy Minh hơi sượng mặt như thể miễn cưỡng bản thân lắm, một lúc sau hắn mới đáp qua loa, “Đúng là không phải độc, đuốc dược này chỉ làm cho người đột nhập bị mơ màng một chút thôi…”
“Chỉ mơ màng một chút? Dường như không phải như vậy,” Ô Hành Tuyết nói, đồng thời xoa đầu ngón tay.
Lúc trước, hễ chàng muốn tung sát chiêu có thể ngưng tụ khí kình quanh cơ thể gần như ngay lập tức, tựa như hình thành theo bản năng. Thế nhưng nãy giờ chàng đã thử vận khí hai phen mà không cách nào tụ khí kình trên đầu ngón tay được, cứ như một tấm cát vụn vo mãi không gom thành hình nổi.
Phong Huy Minh chú ý đến cử động ngón tay của Ô Hành Tuyết, rồi liếc mắt nhìn sang Tiêu Phục Huyên.
Bản thân hắn biết rõ hơn ai hết là ngoại trừ việc làm cho người đột nhập trở nên mơ màng thì vai trò chính của ánh đuốc này là để làm mềm khí kình. Có là tiên thì làm sao, sức ép nặng như biển cả thì sá gì? Một khi không ngưng tụ nổi khí kình thì chẳng hơn gì tu sĩ nhân gian như bọn hắn.
Không ngoài dự đoán, hắn thấy Thiên Túc thượng tiên cũng hơi nhướn mày.
Phong Huy Minh mừng rơn trong lòng: Được rồi!
Cho dù Thiên Túc không nói tiếng nào thì hắn cũng biết người nọ đã chịu ảnh hưởng của ánh đuốc và không ngưng tụ được khí kình nữa.
Thế nhưng, trong điều kiện khí kình bị ngoại lực tác động, sức ép không còn hung mãnh như lúc đầu thì cũng không giúp Phong Huy Minh lật ngược tình thế nổi. Đối phương có ba người còn hắn lẻ loi một mình, xét cho cùng vẫn là hắn ở thế hạ phong.
Đây là sự thật mà ai cũng biết.
Cái Phong Huy Minh cần chính là “ai cũng biết” đó.
Bởi trong trường hợp này, ba người kia sẽ không cảm thấy bị hắn đe doạ và tiếp tục dấn bước sâu hơn vào tháp.
Một khi bước vào sâu trong tháp là xem như ổn thoả.
Mỗi khi đến đây, hắn và gia chủ thường xuyên lên tầng một và tầng hai của toà tháp trong mật địa này. Hai tầng này có mượn sức lực còn sót lại của thần mộc, sinh ra từ kết cấu nửa phồn vinh nửa héo tàn và chu kỳ sinh tử của thần mộc —
Trên tầng một là “Vinh”, thuộc tính dương, khi người thường bước vào sẽ thấy người nóng hừng hực, tuôn mồ hôi dầm dề, cồn cào trong ruột gan. Nếu ở lâu trong đấy, sẽ vỡ kinh mạch, trường hợp xấu hơn còn có thể nổ tan xác cả người dẫn đến mất mạng.
Trên tầng hai là “Tàn”, thuộc tính âm, mang cái rét thấu xương, người bình thường ở lâu bên trong, kinh mạch sẽ co rút và đông cứng lại, sau đó không cách nào vận chuyển máu để cử động được nữa.
Là người tu hành thuộc tiên môn, thông thường rất dễ vì một phút sơ ý phạm sai lầm mà khiến dòng vận chuyển khí kình bị lệch, gây ra tẩu hoả nhập ma hoặc những hệ quả tương tự. Có khi là vì quá lạnh hoặc có khi vì quá nóng. Mà tu vi càng cao thì càng khó kiểm soát tình hình một khi có sự cố xảy ra.
Vào những lúc như vậy, hai tầng này là địa điểm lý tưởng để bế quan.
Trong các thế hệ nhà họ Phong, rất hiếm ai có nhu cầu dùng đến hai tầng này để tu luyện. Đời trước chỉ có mình gia chủ, đời này chỉ duy mỗi Phong Huy Minh.
Mỗi lần bước vào, họ bắt buộc phải ngậm một viên linh đan được bào chế đặc biệt ở dưới lưỡi để giảm một nửa thần lực bên trong hai tầng này mới có thể miễn cưỡng chịu nổi.
Phàm bất kỳ ai khác, ngay cả Phong Thù Lan chỉ xếp sau hắn, mà vào đây cũng sẽ nhận cái chết thê thảm.
Đó là ý đồ của Phong Huy Minh —-
Ba người này không thể ngưng tụ khí kình, sức ép hoàn toàn tan biến, về trình độ chỉ tương đương tu sĩ nhân gian. Cho dù bọn họ có ngang tầm với gia chủ hoặc mạnh hơn gia chủ một tí đi nữa, mà không có hộ linh đan thì vẫn không tránh được cái chết.
***
Hắn mưu tính trong lòng là thế, song ngoài miệng lại nói, “Hôm nay có dị tượng bên trong mật địa —”
Thế quái nào lại tự mở cửa cho tà ma vào.
“— bởi lẽ đó, tôi cũng không dám chắc một khi bước vào trong có thể xảy ra chuyện nguy hiểm khó lường nào hay không.”
Xem như đây là một lời cảnh báo đã được nguỵ trang.
“Nếu ba vị vẫn muốn vào trong xem, xin hãy ăn hộ linh đan do nhà họ Phong của tôi tự bào chế.”
Phong Huy Minh đã nói hết những gì cần nói, và hành động này trọn tình trọn nghĩa lắm rồi. Hắn lấy ba viên kim đan từ trong túi gấm treo bên hông và xoè lòng bàn tay ra trước mặt ba người nọ.
Dẫu thế, hắn biết chắc chắn ba người này sẽ không ăn một viên nào.
Ngược lại là hắn thì hắn cũng sẽ chọn không ăn. Dù sao, đâu ai chắc được viên thuốc một người “nói hai câu một thật một dối” đưa ra là loại thuốc tác dụng quái quỷ nào?
Thật vậy, Ninh Hoài Sam liếc mắt nhìn viên kim đan kia rồi nói, “Ta không ăn, ăn rồi đi gặp quỷ thì tìm ai để đòi công bằng.”
Thiên Túc thượng tiên cũng lạnh lùng nói, “Không cần.”
Về phần Ô Hành Tuyết…
Ma đầu nọ quẳng một câu “tự ngươi từ từ mà ăn” rồi bước qua ngưỡng cửa và tiến vào trong tháp.
Phong Huy Minh giấu viên hộ linh đan ra sau lưng, cười nhạo trong âm thầm và nhủ: Lời hay khó lòng thuyết phục quỷ chết giẫm, vi phạm lệnh cấm là không thể chấp nhận, có là tiên hay là ma cũng bằng thừa!
Nhân lúc không ai chú ý, hắn nhanh chóng đặt một viên hộ linh đan xuống dưới lưỡi rồi theo gót Tiêu Phục Huyên vào trong tháp.
Một tiếng vang rền đánh đùng —
Cánh cửa huyền thiết khổng lồ đóng lại đột ngột!
Ánh đuốc bên trong tháp lay lắt, sức lực tính dương còn sót lại của thần mộc lưu chuyển cuồn cuộn như lốc xoáy dưới đáy đại dương.
Ngay cả khi ngậm hộ linh đan trong miệng mà tim Phong Huy Minh vẫn đập loạn nhịp. Hắn đè mạnh lưỡi trên viên đan nhỏ như đang siết chặt lấy một khúc gỗ bảo mệnh.
Vì hắn hiểu rõ hơn hết thảy, nếu không có viên hộ linh đan này, hắn sẽ bị cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy tính dương kia, sau đó nổ tan xác và chết mà không cách nào chống cự.
Ninh Hoài Sam lau trán và nói, “Sao càng lúc càng nóng vậy, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn rồi.”
Phong Huy Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, lòng thầm nhủ nóng là tốt, bắt đầu đổ mồ hôi tức là bước gần đến cái chết rồi, chỉ cần mình kiên nhẫn đếm thêm một chút…
Một, hai, ba…
Phong Huy Minh vừa đếm đến bốn thì nín thinh.
Bởi hắn nghe thấy một thứ âm thanh kỳ lạ — âm thanh như tiếng thuỷ triều vô hình đang gầm rú từ một nơi nào đó ập thẳng về phía này.
Hắn cố gắng nghe kỹ một chút rồi bật phắt đầu ngẩng lên.
“Thuỷ triều” đó không bắt nguồn từ đâu khác mà từ… trên lầu?!
Tầng một mang tính dương, tương ứng với thể vinh của thần mộc, tầng hai mang tính âm, tương ứng với thể tàn của thần mộc, và dường như tiếng thuỷ triều kia cho thấy thần lực tính âm trên lầu đã bắt đầu dịch chuyển…
Sao thế được?
Bây giờ mọi người còn đang ở tầng một! Tầng hai dịch chuyển là thế nào???
Phong Huy Minh còn đang hoang mang chưa dứt đã nghe tiếng thần lực trên tầng hai áp dần từ trên xuống dưới —
Rầm rầm!!
Trần tầng một toà tháp vỡ nát theo tiếng rền, khoét ra một lỗ hổng khổng lồ.
Phong Huy Minh: “Ta…”
???
Toà tháp này đã sừng sững trong mật địa nhà họ Phong nhiều đời, tại sao vào ngày giờ phút này lại bỗng dưng tự sập thủng thành một lỗ hổng khổng lồ???
Bấy giờ, hắn bắt đầu cảm thấy quá mức hoang đường.
Nhưng đó vẫn chưa phải là cái kết…
Vì hắn nhìn thấy sức lực chí âm bọc trong sương mù xám bạc lạnh lẽo vốn dĩ kết nối với tầng hai giờ đang đổ ập xuống dưới và hoà quyện chung vào sức lực tính dương đang lưu chuyển ở tầng dưới.
Loáng cái mà núi gầm biển thét, long trời lở đất.
Phong Huy Minh chỉ có thể điếng mình thấy hộ linh đan bên dưới lưỡi kêu răng rắc rồi vỡ nát thành bột, vị đắng lan ra từ đầu lưỡi và bủa cơn lạnh tới tê tái cõi lòng.
Một tiếng “Bongg” dội lên trong đầu hắn, tưởng chừng hôm nay chính là ngày chấm dứt đời mình rồi, hắn sẽ chôn thân nơi đây với ba người này…
Thần lực càng lúc càng mạnh mẽ, sóng thần hung hãn tuôn về phía Ô Hành Tuyết.
Phong Huy Minh nghĩ trong lòng: Đây là kẻ đầu tiên phải chết đêm nay.
Hắn lùi hai bước ra sau vì sợ rằng khi đối phương nổ tan xác mà chết sẽ văng máu khắp người mình, để rồi nhìn thấy thần lực cuồn cuộn như thác bỗng dưng đổi tốc độ, mềm mại uốn lượn ngay thời điểm chạm đến ma đầu kia…
Tưởng như thác nước đổ ập từ đỉnh núi, chạm vào hồ đá rồi len qua khúc quanh của đường núi và hoá thành dòng suối róc rách.
Dòng thần lực hung tàn, không đúng, êm dịu kia xuyên vào huyết mạch của ma đầu một cách nhẹ nhàng, ma đầu kia không bị căng phồng và nổ gân, cũng không nứt vỡ mạch máu.
Khí sắc còn trở nên hồng hào hơn…
“…”
Phong Huy Minh cảm thấy bao kiến thức gần trăm năm qua của mình bất giác vỡ tan — một là hắn điên rồi, hai là toà tháp này điên rồi. Đến khi hắn kịp hoàn hồn lại thì thấy bản thân đang nép mình bên góc tường và há hốc mồm trong kinh hãi.
Ma đầu nhận tất cả thần lực vào người, cúi đầu nhìn tay xong còn quay sang hỏi Thiên Túc thượng tiên, “Còn ngươi có bị ảnh hưởng gì không? Ta cảm thấy có một phần đã men theo khí kình chảy về phía ngươi rồi.”
Phong Huy Minh: “???”
Hắn không biết làm sao có người có thể dùng sức của chính mình để hấp thụ sức lực sót lại của thần mộc, nhưng càng không biết làm sao còn có thể truyền sang người khác được chứ.
Cho dù ngươi có năng lực trời phú nên không bị nổ tan xác, nhưng sao người khác nhận vào cũng thế được???
Mà sự thật là người khác kia không bị nổ tan xác.
Không những không nổ, mà dường như còn khôi con mẹ nó phục lại khí kình bị đuốc dược hoà tan.
Ngay khi Thiên Túc thượng tiên thử rê ngón tay, sức ép nặng tựa Thái Sơn lại ầm ầm áp xuống.
Toàn bộ toà tháp đều chấn động, Phong Huy Minh lẳng lặng trượt người xuống. “…”
***
Trong khi Phong Huy Minh đang trên đà phát điên lên, thì Ô Hành Tuyết lại mang tâm trạng khác.
Chàng cảm nhận thần lực bên trong cơ thể và thấy kỳ lạ giống đang nhận về một thứ đã mất đi từ lâu, tựa như chàng đã từng tự mình trút bỏ những thứ này ở một nơi vô danh nào đó và hiện tại nhờ tình cờ mới tìm về được, song nó đưa đến chút cảm giác “cảnh còn mà người đã mất”.
Cho dù chàng không bị nổ mạch máu đến chết, nhưng cảm giác hoà hợp lại vào cơ thể cũng không suôn sẻ cho lắm. Thần lực đó khiến khí kình trong người chàng bị dư đến ngập tràn, và cũng khiến chàng lạnh hơn bao giờ hết.
Cứ như thể kiếp kỳ của tà ma càng thêm trầm trọng.
Vào lúc này, trên người Ô Hành Tuyết xuất hiện hai trạng thái đầy mâu thuẫn.
Khí sắc chàng không còn nhợt nhạt như trước, nhưng ngón tay chàng lại trắng bệch ngả xanh.
Trong thoáng chốc, chàng cảm giác như xương cốt mình bị ngâm trong nước đá, cái lạnh buốt giá làm tê liệt hoàn toàn các giác quan, chàng nghe không rõ tiếng, thấy không rõ hình, khung cảnh trước mắt tối sầm lại.
Ánh đuốc trong phòng chỉ còn là vài chấm sáng trong mắt chàng, chẳng khác nào ánh sao trời từ xa xăm giữa đêm lạnh.
Dù vậy, biểu cảm chàng chẳng mảy may thay đổi, thoạt nhìn vững chãi tựa Thái Sơn, và thậm chí trong mắt Phong Huy Minh và Ninh Hoài Sam chẳng khác gì đang trong trạng thái đỉnh cao.
Thế mà chàng lặng thinh một chốc, rồi dùng khí kình gọi, “Tiêu Phục Huyên.”
“Ừm?” đối phương trả lời, giọng nói ấy vang lên trong cơ thể chàng và trở thành âm thanh rõ ràng nhất trong thời điểm ấy.
Dẫu cho năm giác quan đã suy giảm đột ngột, chàng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Phục Huyên.
Ô Hành Tuyết không thể hiện ra mình bị suy giảm giác quan, chỉ nói, “Nhà họ Phong nói đây là tàn ảnh của thần mộc, nhưng ta cảm thấy chỉ tàn ảnh không thể có thần lực hùng mạnh đến vậy nên ắt là có gì đó khác hơn, ví như…”
Chàng chớp mắt đôi chút, nói ra suy nghĩ giữa bóng đêm mỗi lúc một sâu đậm và tĩnh lặng, “Ví như cành cây còn dư lại hoặc những thứ tương tự, ngươi có thể cảm nhận chúng được không?”
“Để ta thử.”
***
Tiêu Phục Huyên nghe chàng nói vậy bèn lướt nhìn xung quanh.
Sức mạnh của thần mộc đã tan một phần vào khí kình y. Theo lẽ thường, thần lực bên ngoài đưa vào cơ thể nên gây ra phản ứng đào thải, nhưng không rõ vì lý do gì mà thần lực này cực kỳ hoà hợp với y đến mức dịu dàng.
Tiêu Phục Huyên vừa thận trọng chú ý đến linh khí của thần mộc, đồng thời tìm quanh toà tháp, nhưng không bao lâu sau đã nhíu mày.
… Nếu có cành cây đang bị giấu ở đâu đó thì ắt hẳn nơi đó sẽ mang linh khí thần mộc nồng nhất và nổi trội hơn hẳn những vị trí khác. Vậy mà Tiêu Phục Huyên lại không tìm ra “chỗ nồng nhất” là ở đâu, mà trái lại, y thấy dường như nơi nào cũng đồng đều như nhau.
Tiêu Phục Huyên đăm chiêu, ngước mắt nhìn lên trên. Nhờ lỗ hổng khổng lồ bị khoét thủng trên trần, y có thể nhìn thấy trần tường tầng hai, bên trên nữa chính là tầng ba.
Tầng ba…
Tiêu Phục Huyên ngẫm nghĩ một chút, sau đó nâng tay lên và vung kiếm khí.
Ánh vàng bay vút xuyên qua lỗ hổng khổng lồ —
Một tiếng ầm ầm dội lên lần nữa, toàn bộ toà tháp lại rung chuyển.
Rất nhiều mảnh gỗ vụn rơi xuống lác đác, Phong Huy Minh lại trượt người xuống một khúc nữa. Hắn hãi hùng nhìn trần nhà bên trên, nuốt nước bọt vào rồi hô lên ngăn cản, “Không được!”
Ngón tay Tiêu Phục Huyên còn giữ trên cao, y liếc mắt sang nhìn hắn một cái. Vì hàng mày nhíu chặt nên trông y cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Phong Huy Minh vội nói, “Thật sự không được, không được chạm vào trần tầng hai! Tuyệt đối không thể lên tầng ba!”
Lúc này đây, tất cả lời hắn nói đều là lời thật lòng. Vì thâm tâm hắn đang hoảng loạn khôn cùng, làm gì còn hơi sức để bày kế nữa.
“Tại sao không được lên?” Tiêu Phục Huyên nói.
“Vì sẽ chết,” Phong Huy Minh nói. “Trên tầng ba là vùng cấm.”
Tầng ba của toà tháp này là vùng cấm, ngay bản thân hắn cũng không bao giờ dám bước chân lên tầng ấy. Nghe đâu phần tàn tướng của thần mộc bị phong cấm trên này.
Lần gần đây nhất Phong Huy Minh bước vào đây là hôm được gia chủ dẫn vào để hộ pháp cho người. Hôm đó, hắn nghe thấy trên kia có những tiếng người trò chuyện cực kỳ quái dị, trong lúc nhỡ tò mò cộng thêm tâm tính tự phụ của mình, hắn âm thầm bước lên cầu thang.
Hắn nhớ rõ mình đang đứng trên cầu thang và vươn tay mở cánh cửa trên tầng ba thì chợt thấy ngưa ngứa ở cổ.
Ban đầu, hắn tưởng do tóc mình vướng vào, nhưng sau đó phát giác thấy không đúng. Vì hôm đó hắn búi toàn bộ đuôi tóc lên cao để thuận tiện làm việc nên không thể có tóc vướng sau gáy được.
Hắn ngoái đầu lại nhìn liền thấy đó đúng là một lọn tóc… một lọn tóc dài buông thõng từ trên xuống.
Ngay khi đó, Phong Huy Minh giật bắn mình và ngước nhìn.
Nếu nhìn từ bên ngoài, toà tháp trong mật địa này không khác gì những toà tháp cao khác. Thế nhưng ở bên trong không như vậy, từ tầng ba trở lên nối liền nhau hoàn toàn chứ không phân tầng nữa.
Phong Huy Minh ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy toà tháp này cao ngất, phía trên mái chìm trong màu đen ngòm trải nghiêng theo dáng hình nóc tháp. Hắn căng thẳng cả người, cẩn thận thổi một đốm lửa trong lòng bàn tay và duỗi lên soi thử.
Trước mắt hắn hiện ra những nhánh cây trắng nhờn như xương người, treo thòng xuống từ những khe hở trên cánh cổng lớn, chúng đan xen chằng chịt từ tuốt trên đỉnh tháp xuống tới bên dưới.
Những nhánh cây đó bện vào nhau thành một tấm lưới dày đặc, dường như trong tấm lưới ấy là hằng hà những người đã chết.
Và lọn tóc dài khi nãy rũ xuống từ trong tấm lưới ấy…
Hắn sững sờ trong thoáng chốc nhưng nhanh chóng cảm thấy lạnh căm cả tim!
Hắn lập tức nhìn xuống thì thấy lồ ng ngực rung động một cách vô cớ, một lát sau, mảnh vải bị xuyên thủng, máu tuôn đầm đìa.
Tiếp theo đó, những nhánh cây trắng nhợt thò ra từ trong cơ thể như đang đâm chồi nảy lộc.
Để rồi sau này, mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó, Phong Huy Minh đều rợn mình cho rằng mình đã suýt chết một lần trong tháp.
Cái cảm giác máu đột ngột ngừng chảy khiến cả người hắn rét run, không bao giờ muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
Gia chủ nói rằng: Đó là cái giá phải trả khi nhìn trộm thần mộc.
Thế mà khi hắn kể lại chuyện này với Tiêu Phục Huyên, chỉ thấy Thiên Túc lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu rồi mới hững hờ cất giọng, “Toàn nói bậy.”
Phong Huy Minh: “…”
Hắn còn muốn nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng vỏ kiếm Thiên Túc vang lên, hàng mấy trăm luồng ánh kim bủa khắp căn tháp, thắp sáng như trời ban ngày.
Phong Huy Minh ngước đầu lên nhìn, suy nghĩ đầu tiên nảy lên là: Thôi rồi, toà tháp sắp sụp.
Ngay lúc suy nghĩ đó xuất hiện, hắn thoáng nghe thấy giọng nói mơ hồ vang lên giữa chấn động khủng khiếp và vụn gỗ đổ nát.
Giọng nói ấy truyền theo khí kình, trầm thấp nhưng rành mạch bao bọc bên tim Ô Hành Tuyết.
“Thần mộc vốn sinh ra trên đỉnh núi, hoa rơi phủ kín hơn mười hai dặm, có không ít người từng nhìn thấy. Không một ai phải trả giá chỉ vì nhìn thấy một lần cả.”
“Cái gọi là trả giá chẳng qua là lời áp đặt của người đời.”
Câu nói vang vọng trong lúc cả tầng hai hoá thành đống hoang tàn, không chỉ vậy mà toàn ngôi tháp cũng rung động như sắp đổ.
Theo bản năng, Phong Huy Minh liếc nhìn tầng ba nơi mình chưa bao giờ dám nhòm ngó và chỉ thấy nó giống hệt một cái hang sâu hút, ngoại trừ khói bụi và hơi ẩm thấp mang mùi mục rữa thì không còn bất kỳ một thứ gì.
Không có cái gọi là tàn tướng của thần mộc, không có bất kỳ món đồ nào có dính líu đến thần mộc.
Thoạt đầu, Phong Huy Minh sững sờ thảng thốt, kế đó trỗi dậy cảm xúc trớ trêu hoang đường trong lòng.
Một toà tháp rỗng đã đe doạ hắn cả trăm năm?
Thế nhưng không thể nào.
Nếu toà tháp này trống rỗng, vậy thần lực ở tầng một và tầng hai từ đâu ra?
Ngay khi những lời thắc mắc này hiện lên, hắn thấy Thiên Túc lướt nhìn căn tháp trống không rồi bất chợt sa sầm nét mặt như nhớ ra gì đó. Tiếp đó, ngón tay y khép lại —
Kiếm ý quét ra ngoài bay vút lên trong nháy mắt, âm thanh tách tách như thứ gì đó vỡ ra vang vọng liên hồi, vô vàn vết nứt lan tràn dọc theo cột và xà nhà rồi bao trùm toàn bộ toà toà tháp.
Từng thanh xà nhà điêu khắc tinh tế bằng gỗ lần lượt gãy nát bên dưới kiếm ý và đổ rầm rầm xuống dưới.
Đến khi những mảnh vụn xà gỗ chất chồng dưới sàn đất, Phong Huy Minh mới nhận ra những cây xà này rỗng và có khắc gì đó bên trong…
Dưới sức mạnh uy dũng của Thiên Túc, những thứ kia đã hiện ra ngoài, đó là một vài cành cây phủ tinh chất ngọc.
Thảo nào ban nãy tìm mãi mà chỉ cảm thấy linh khí của thần mộc ở khắp mọi nơi.
Thì ra nó được giấu bên trong toà tháp cao.
Nói một cách chuẩn xác thì có người đã dùng những cành cây còn sót lại này để xây nên toà tháp.
Ngay vào khoảnh khắc cành cây phủ tinh chất ngọc rơi xuống mặt đất và lấm lem cát bụi lên mình thì một ảo ảnh tràn ngập đất trời hiện lên.
Đấy là một thân đại thụ cao ngất đến độ ngước nhìn gần như không tới ngọn. Tán cây như mây khói, tựa ráng hồng soi rọi trời xanh, vô vàn cánh hoa lất phất lìa cành, lả lướt bạt ngàn như tuyết phủ ngàn dặm giữa trời đông giá rét.
Và Ô Hành Tuyết đang đứng bên dưới ảo ảnh ấy, giữa biển hoa rơi.
Vào lúc này, chàng không nhìn thấy, không nghe thấy, và cũng chẳng cảm giác được gì. Nhưng ngay khoảnh khắc ảo ảnh bao trùm cơ thể, chàng chợt nhớ về câu chuyện xưa quá vãng.
Lời tác giả:
Hai chương gộp một, cập nhật bù cho ngày hôm qua, chờ lâu rồi ~ mọi người ngủ ngon nha ~