Mục lục
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cũng không biết Thỏ Ngọc kia có phải biết nghe hiểu rồi hay chưa, ngược lại nó không thèm để ý đến Chu Văn, ở tại chỗ không ngừng dãy dụa.

Nhưng trên người nó khắp nơi dính nhựa trắng, giãy dụa thế nào cũng không được.

- Đây chính là nhược điểm của sinh vật thuần túy lực lượng hình, nếu bị khắc chế, cơ hồ không có khả năng chuyển bại thành thắng, Bạo Quân Bỉ Mông đồng dạng cũng có loại khuyết điểm này.

Chu Văn thấy Thỏ Ngọc không chịu đầu hàng, liền mệnh lệnh Thất Hải Long Vương chủ động công kích

Thất Hải Long Vương từng đầu xúc tu hướng về thân thể Thỏ Ngọc cuốn lấy, đáng tiếc hình thể Thỏ Ngọc sau khi Khủng Cụ hóa quá lớn, dùng hình thể Thất Hải Long Vương, xúc tu của nó vô phương nhốt chặt thân thể nó, chỉ có thể cắn xé da thịt nó.

Da thịt Thỏ Ngọc cứng cỏi đáng sợ, xúc tu mọc ra Long thủ răng đều sắp đứt đoạn, lại không thể cắn nát do thịt của nó, chỉ kéo xuống một chút lông tóc trên cơ thể.

- Thể phách thật mạnh!

Chu Văn âm thầm kinh hãi.

Dù sao Thất Hải Long Vương cũng là Khủng Cụ sinh vật, mà lực lượng bên trong Khủng Cụ cấp không tính yếu, lại không phá nối lực phòng ngự của Thỏ Ngọc, thể phách của tên này mạnh, đơn giản không cách nào tưởng tượng.

Nếu như không phải vừa vặn bị năng lực Thất Hải Long Vương khắc chế, đây thật sự là phiền toái lớn.


- Xem ra phải nhờ Ma Anh ra tay rồi.

Chu Văn triệu hoán Ma Anh ra.

- Thỏ Ngọc, ngươi lại không giao ra Bất Tử dược, ta cũng sẽ không khách khí.

Chu Văn hô một câu về phía Thỏ Ngọc, nhưng Thỏ Ngọc vẫn chỉ lo giãy dụa, căn bản không để ý tới hắn.

- Tiểu Anh, xin nó tí máu.

Chu Văn dùng ý niệm thông tri Ma Anh.

Ma Anh nhận lệnh, Ma kiếm ra khỏi vỏ, hướng về phía Thỏ Ngọc.

Ma kiếm thật sự quá nhỏ, trước mặt Thỏ Ngọc cự đại hóa về sau, nhỏ không bằng cái châm.

Có điều lực công kích của Ma kiếm rõ ràng mạnh hơn Thất Hải Long Vương nhiều, mạnh mẽ xé rách da thịt của Thỏ Ngọc, đâm vào.

Một giọt máu tươi theo chuôi kiếm chảy ra, Chu Văn đang muốn kêu Thỏ Ngọc đầu hàng, nhưng tầm mắt rơi trên mặt Thỏ Ngọc, lại hơi ngẩn ra.

Chỉ thấy trên mặt Thỏ Ngọc lại biến thành màu đen, sau đó da con mắt cong xuống, bên trong có nước mắt trong suốt đang lắc lư.

- Oa!

Thỏ Ngọc đột nhiên khóc, giọt nước mắt ào ào rơi xuống.

Theo tiếng khóc của nó, nguyên bản thân thể cự đại hóa chầm chậm thu nhỏ, khôi phục bộ dáng lúc vừa nhìn thấy nó, mà mảng lớn chất dính trắng bên trong nước mắt, lập tức ướt đẫm.

Chu Văn phiền muộn:

- Ngươi là Khủng Cụ sinh vật, tại sao giống tiểu hài tử, không đánh lại bèn khóc?

- Thỏ Ngọc, giao Bất Tử dược, ta sẽ thả ngươi.

Chu Văn nói với Thỏ Ngọc.

Lời hắn nói chưa dứt, Thỏ Ngọc càng khóc thảm hơn, nước mắt như dòng suối nhỏ chảy xuống.

Chu Văn còn muốn nói điều gì, lại đột nhiên phát hiện có chút không đúng, những giọt nước mắt làm ướt phần da lông Thỏ Ngọc bị dính trụ, lại tự động bong tróc ra ngoài, khó mà dính trên người nó nữa.


Thỏ Ngọc phát hiện chất dính trên người lại mở và trong bóc, lập tức vừa mừng vừa sợ, lập tức nhảy dựng lên, vọt tới phía trên núi vòng cung, tốc độ nhanh đáng sợ.

Chu Văn lập tức phiền muộn, ai cũng không nhìn ra, nước mặt của Thỏ Ngọc lại có thể phá keo thể của Thất Hải Long Vương, Bất Tử dược vẫn chưa cầm được mà Thỏ Ngọc đã trốn thoát.

Dùng tốc độ của Thỏ Ngọc coi như Thần thoại Phối sủng sở trường tốc độ cũng không đuổi kịp, thấy Ma Anh không đuổi theo, đã biết không đuổi kịp nổi.

- Xem ra mặt trăng nhất định tiêu vong, điều này không thể trách ta.

Chu Văn thấy chày ngọc của Thỏ Ngọc vẫn còn nơi này, thấy Thỏ Ngọc không cầm theo, liền đi qua định thu chày ngọc lại.

Thất Hải Long Vương thu hồi keo dính, Chu Văn duỗi tay nằm chặt chày ngọc, muốn cầm nó lên, nhưng dùng lực một thoáng, chày ngọc lại không cách nào nhúc nhích.

- Thật nặng!

Chu Văn dùng hai tay nắm chày ngọc giống như cử giật, muốn nâng chày ngọc lên.

Kết quả chày ngọc không động chút nào, khiến Chu Văn giật cả mình.

Chu Văn để Thất Hải Long Vương duỗi xúc tu, muốn cuốn chày ngọc lại, kết quả ngay cả Thất Hải Long Vương dùng hết toàn lực vẫn không thể cầm chày ngọc lên.

- Không thể nào! Thất Hải Long Vương là Khủng Cụ sinh vật, thậm chí ngay cả nó cũng không cầm được chày ngọc? Rốt cuộc cái chày ngọc này nặng bao nhiêu?

Chu Văn hơi giật mình, nghĩ đi nghĩ lại:

- Khả năng vấn đề không đơn thuần về lực lượng, bằng không coi như một tòa cao ốc, Thất Hải Long Vương vẫn có thể cuốn động, có lẽ có khả năng, chỉ có Thỏ Ngọc mới cầm động chiếc chày ngọc này.

Ma Anh đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng, Chu Văn quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Thỏ Ngọc đang lấm la lấm lét rụt đầu về, trốn đằng sau vách núi.

- Tại sao nó lại trở về?

Chu Văn hơi suy nghĩ một chút, đã biết chuyện gì xảy ra.

Khẳng định Thỏ Ngọc không nỡ bỏ chày ngọc, cho nên lại chạy trở về.

- Thỏ Ngọc muốn trở lại lấy chày ngọc, thì phải lấy Bất Tử dược đổi.

Chu Văn nhìn về phía Thỏ Ngọc trốn hô to.

Thỏ Ngọc tựa hồ biết Chu Văn cũng đuổi không kịp nó, cho nên lá gan lớn lên không ít, mặc dù không dám tới, có điều lại vươn đầu và móng vuốt, sau đó đem móng vuốt dựng thẳng lên, dùng thể quốc tế cà khịa thông dụng.


- Ta đi, con thỏ này lại hiểu cài này?

Chu Văn hơi kinh ngạc.

Thỏ Ngọc biết Chu Văn không cầm nổi chày ngọc của nó, cho nên tuyệt đối không sợ Chu Văn uy hiếp, Chu Văn cũng xác thực không có biện pháp gì, cái chày ngọc này nặng đáng sợ, căn bản bản không cầm được.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Chu Văn nhìn thoáng qua Quảng Hàn cung, thấy ánh lửa bên kia càng ngày càng loá mắt, rõ ràng Phạt Thụ nhân đang chiếm ưu thế lớn, cũng không biết Băng Nữ và Hằng Nga có thể bảo trụ bao lâu.

- Chẳng lẽ mặt trăng sẽ hủy diệt sao?

Chu Văn âm thầm suy tư, phải làm thế nào cầm Bất Tử dược chỗ Thỏ Ngọc.

- Tốc độ của Thỏ Ngọc quá nhanh, Ma Anh không đuổi nổi, nó rõ nàng biết đuổi không kịp, mà lực lượng và tốc độ của nó vô cùng kinh khủng, muốn bắt nó khó hơn lên trời. Nhưng nếu như ta không có cơ hội nhỏ nhoi nào, tại sao Nguyệt Thần lại để ta tới? Chẳng lẽ muốn mượn tay Thỏ Ngọc giết ta sao? Căn bản chuyện này không cần thiết như vậy, dùng thực lực của nàng, ngay cả Băng Nữ cũng có thể đông kết lại, muốn xuống tay với ta, tại Nguyệt Thần miếu là đủ.

- Nhưng nếu ta có cơ hội cầm tới Bất Tử dược, cơ hội rốt cuộc đến từ đâu? Thỏ Ngọc không phải thứ ta có thể đối đầu.. Thỏ Ngọc… Hình như ta trước kia gặp qua cái gì đó liên quan…

Chu Văn đột nhiên nghĩ đến cái gì, đem ý thức chìm bên trong Hỗn Độn châu, tìm kiếm một hồi lâu trong đó.

Một lát sau, Chu Văn lật ra một vật.

Đó là một hộp ngọc nhỏ, phía trên có vân văn thần bí, cái hộp này chính là thứ Chu Văn lấy được tại chỗ tảng đá Thỏ Ngọc bái nguyệt trên núi Bạch Vân sơn.

Lúc trước Đế đại nhân chỉ bảo hắn lấy được hộp ngọc kia, trong hộp ngọc chỉ có một chút Thứ nguyên kết tinh cấp thấp, không có tác dụng quá lớn, lúc ấy Chu Văn thất vọng một hồi lâu.

Chẳng qua cảm lai lịch hộp ngọc này không đơn giản, cho nên tiện tay giấu đi, hiện tại đột nhiên nhớ tới, Thỏ Ngọc bái nguyệt thạch kia trong truyền thuyết chính là Thỏ Ngọc hạ phàm biến thành, hộp ngọc cũng do Thỏ Ngọc cất giấu, không biết nó có liên quan gì đến Thỏ Ngọc trên mặt trăng này không?






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK