Mục lục
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vương Quốc Đào lo lắng Chu Văn có thể lý giải, hiện tại trong Liên bang, Vương Minh Uyên là một cái tên cấm kỵ, khả năng danh tiếng còn nổi hơn cả Đại Ma Đầu Tỉnh Đạo Tiên.

Trên thân đóng dấu mác học sinh Vương Minh Uyên, bất kỳ một phú hào vượng tộc nào, chỉ sợ không dám đi lại quá gần với hắn, để tránh bị người khác hiểu nhầm có liên quan đến Vương Minh Uyên.

Vương Quốc Đào chỉ nói một câu như vậy, sau đó không nói gì nữa, người hiểu chuyện nói mấy lời là đủ, còn với những người không hiểu chuyện, coi như nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cho nên hắn chỉ nói một câu trọng điểm.

Chu Văn và Vương Lộc rời khỏi nhà hàng, Vương Lộc rất cao hứng, không trực tiếp trở lại trường học, mà mang theo Chu Văn dạo một vòng quanh các cửa hàng, mua không ít thứ, còn thuận tiện mua cho Chu Văn chút quần áo, nói cảm ơn hắn hỗ trợ.

-Chu Văn, tại sao ngươi làm được? Ngươi đem lá trà đánh vào mặt bàn, ngay cả đại bá ta cũng thấy choáng, khẳng định hắn không làm được.

Vương Lộc nói.

Chu Văn vừa cười vừa nói:

-Kỳ thật đó không phải hoàn toàn là âm kình, mà là một loại kỹ xảo ta đang học tập gần đây, xem như mưu lợi đi.

Chu Văn thật sự nói thật, nếu chỉ dựa vào âm kình không thể làm được trình độ này, lá trà ngâm qua nước không chỉ mềm và dễ nát, hơn nữa còn bao quanh bởi chén trà, coi như Vương Quốc Đào là cao thủ âm kình, cũng không có khả năng đem lá trá hoàn toàn không hư hại khảm lên mặt bàn.

Chu Văn sử dụng một chút thủ đoạn lực lượng Không gian hệ, chẳng qua thoạt nhìn giống âm kình, nhưng thật sự tác dụng của âm kình quá nhỏ, cách này khác Lãnh Tông Chính dùng Ma Cầm Vương Tọa nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, đây là kết quả Chu Văn nghiên cứu mới nhất.

Mặc dù vẫn chưa thể đem Thất Lạc Quốc Độ tấn thăng lên Tiến Hóa Thể, có điều vẫn có chút hi vọng, hắn tiếp tục nghiên cứu sâu, cuối cùng sẽ có lĩnh ngộ.


-Ngươi thật thông minh, hôm nay thật cao hứng, ngày mai ngươi có rảnh không? Ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ học tập, làm người quay phim cho ta đi.

Vương Lộc nói.

-Được.

Chu Văn không cự tuyệt.

Hắn không bởi nguyên nhân Vương Quốc Đào mà tận lực trốn tránh Vương Lộc, hắn và Vương Lộc chỉ là bằng hữu bình thường, không cần phải né tránh, mà tính cách của Chu Văn không phải kẻ ba phải.

Hắn hiểu nếu Vương Lộc không ngại làm bằng hữu hắn, hắn cần gì phải đẩy Vương Lộc ra xa mình.

Dù danh hiệu học sinh Vương Minh Uyên có khả năng mang tới hiệu quả xấu, nhưng Chu Văn tin mình có thể tiêu trừ, không để nó ảnh hưởng đến bản thân và bằng hữu.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vương Lộc không ngại.

Sau khi trở về ký túc xá, Chu Văn lại đi Trạch thành, có điều Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật bên trong Trạch thành đã bị hắn giết quá nhiều, rất khó tìm tiếp, nên Chu Văn chỉ có thể thay đổi Phó bản khác.

Hiện tại Nhân vật tí hon không thể chết, Chu Văn không thể quét mới Phó bản, chỉ có thể chọn một chút Phó bản an toàn, cày không lâu, đã không còn cái gì để cày nữa.

-Hôm nay nên ngủ sớm chút, chờ ngày mai xem kết quả Hắc Long dưới biển thế nào, hãn tính tiếp.

Chu Văn khó có cơ hội ngủ sớm một lần, một mực ngủ tới sáu giờ sáng.

Còn chưa tới thời gian Thất Lạc Quốc Độ hồi xong chiêu, Chu Văn rửa mặt mũi, cầm quyển sách đọc, một bên đi quán cơm ăn sáng.

Lãnh Tông Chính giới thiệu hắn xem vài cuốn sách, có chút quá sâu, rất nhiều tri thức Chu Văn chưa từng thấy, có điều Chu Văn không cảm thấy buồn tẻ.

Có lẽ người khác xem những cuốn sách không hiểu, sẽ cảm giác hết sức buồn tẻ không thú vị, nhưng Chu Văn lại xem say xưa ngon lành, những tri thức hắn không hiểu, cho hắn không gian tưởng tượng rất lớn, nói hắn học tập, không bằng bảo hắn đọc chuyện.

Nhiều khi Chu Văn biết rõ ý nghĩa chân chính về sau, so sánh tưởng tượng lúc trước, mặc dù không đúng, tuy nhiên làm Chu Văn có phen cảm thụ.

Người giống Chu Văn, vô luận học cái gi, đều nhanh hơn người bình thường nhiều.

Đương nhiên, vẫn có khuyết điểm, Chu Văn trầm mê trong lý luận không gian, thời điểm đang tưởng tượng mình đang trong một thế giới kỳ diệu, lại không phát hiện Vương Lộc đang ngồi đối diện hắn hồi lâu.

Thời điểm Chu Văn muốn đi ra, mới phát hiện Vương Lộc lại đang ngồi đối diện hắn.

-Ngươi đến đây lúc nào?

Chu Văn hỏi.

-Thật không biết ngươi là ngươi thế nào, chơi đùa mê mẩn cũng thôi đi, mà đọc những loại sách khó hiểu như vậy lại có thể trầm mê như vậy, ta thật sự phục ngươi.


Vương Lộc lườm hắn một cái nói:

-Hôm qua ta bảo ngươi làm người quay phim cho ta, ngươi không phải mải mê đọc sách, mà quên đi chuyện này chứ?

-Chưa quên, nhiệm vụ học tập của ngươi là gị? Muốn đi đâu săn giết Dị thứ nguyên sinh vật?

Chu Văn thu hồi sách hỏi.

-Lần này không cần đi giết Dị thứ nguyên sinh vật, trước đó không phải chúng ta đã đi một cái miếu Thành Hoàng sao? Nhiệm vụ này của ta cũng là đi miếu Thành Hoàng, có điều không phải miếu nhỏ như lần trước, mà một cái miếu tương đối lớn trong thành phố.

Vương Lộc vừa đi vừa nói chuyện.

-Nhiệm vụ của ngươi là đi bái Thành Hoàng?

Chu Văn kinh ngạc nói, nhiệm vụ tốt như vậy, hắn chưa từng nghe qua.

-Đây là nhiệm vụ đặc chiêu sinh mới có, ít nhất phải đánh bại một vị thủ hộ tướng.

Vương Lộc nói.

Chu Văn đi theo Vương Lộc đến miếu Thành Hoàng, cùng lúc đó, có một người đi tới Lạc Dương, đi tới văn phòng An Thiên Tá.

-Tiên sinh, rất lâu không thấy ngài, ngài vẫn mạnh giỏi như xưa.

An Thiên Tá đứng dậy, mời người kia tiến vào phòng.

-Già rồi, thời điểm lần trước gặp ngươi, vẫn còn một số sợi tóc đen, bây giờ trắng hết rồi.

Phó Vũ thở dài nói.

-Tiên sinh trấn thủ Đông hải, chém giết vô số Dị thứ nguyên sinh vật ngoài biển, bảo hộ một phương Liên bang an toàn, là trụ cột vững vàng của Liên bang ta, nếu ngài nói mình già, sợ trong Liên bang, không người nào nói mình trẻ.

An Thiên Tá để người pha trà cho Phó Vũ.

-Ngươi nha…

Phó Vũ không thể nín cười.

-Tiên sinh, lần này ngài đột nhiên đến chỗ ta, có chuyện gì quan trọng sao?

Dạng người như Phó Vũ, nếu không có chuyện gấp gáp, không thể rời khỏi Đông hải, hắn không dùng điện thoại gọi đến đây, rõ ràng không phải chuyện bình thường.


Phó Vũ đặt chén trà xuống, nhìn An Thiên Tá hỏi:

-Thiên Tá, ta và ngươi cũng tính có chút tình cảm sư đồ, có mấy lời người khác không tiện nói thẳng, nhưng đối với ngươi, ta không muốn nói những lời vòng vo kia.

-Tiên sinh, mời nói.

An Thiên Tá nghiêm mặt nói.

-Vương Minh Uyên có một học sinh tên là Chu Văn, có quan hệ với ngươi, đúng không?

Phó Vũ nhìn An Thiên Tá nói.

-Nói chung không tính quan hệ, hắn là con của vợ trước kế phụ, không hề quan hệ trực tiếp đến An gia.

An Thiên Tá nói.

-Vậy ngươi quan hệ với hắn thế nào?

Phó Vũ hỏi.

-Ta với hắn càng không có quan hệ gì?

An Thiên Tá không do dự nói.

-Vậy thì tốt, như vậy người cục giám sát dẫn hắn đi, ngươi chớ để ý.

Phó Vũ nói.

-Tiên sinh, lời của ngài có ý gì?

An Thiên Tá cau mày nói.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK