Người mắc bệnh sạch sẽ sợ nhất cái gì? Dĩ nhiên không phải mấy thứ bẩn thỉu có thể thấy được, coi như thấy mấy thứ bẩn thỉu kia, cũng đơn giản tẩy sạch đi là được, đối với người thích bệnh sạch sẽ mà nói, chỉ cần có thể tẩy sạch, kỳ thật nó không phải vấn đề to tát gì, bọn hắn vẫn có đại lượng thời gian đi thanh tẩy mấy thứ bẩn thỉu kia.
Chân chính để bọn hắn không thể chịu đựng được, tới từ tâm lý ám chỉ.
Tựa như một kẻ thích sạch sẽ, sau khi đi tiểu tiện rửa tay, lấy tay mở vòi nước, sẽ cảm thấy vòi nước sẽ lây vi khuẩn, tẩy xong tay về sau, tay sạch sẽ, nhưng hắn lại dính vi khuẩn trên vòi nước sau khi khóa vòi lại, cứ như thế lặp đi lặp lại, trên tâm lý làm sao cũng không thể triệt để sạch sẽ được.
Trừ phi nó là vòi nước cảm ứng, bằng không người mắc bệnh sạch nặng, sẽ mất thời gian rất lâu tại bồn nước.
Hiện tại hai tên bẩn thỉu là nguyên nhân truyền nhiễm bệnh khuẩn, đang nhấp nhô trên đỉnh núi, chỗ bọn hắn lăn qua, rất nhiều nơi bị lây nhiễm vi khuẩn.
Nếu hiện tại Bạch Trạch nói một chữ Lăn, như vậy hai mầm mống truyền bệnh sẽ một mực từ trên núi lăn xuống dưới núi, đem cả tòa núi này biến thành một nơi ô nhiễm.
Nếu trước đó Chu Văn không nói lời nào, Bạch Trạch không nghĩ nhiều như vậy, nhưng những lời tâm lý ám chỉ của Chu Văn, khiến Bạch Trạch cảm thấy vô luận xử lý hai gia hỏa bẩn thỉu này thế nào, tựa hồ không thỏa đáng lắm.
Muốn định trụ hai tên gia hỏa này, nhưng không biết tại sao, lại đối với bọn hắn vô dụng.
Giết bọn hắn? Bạch Trạch chỉ cảm thấy sẽ ô nhiễm toàn bộ đỉnh núi, huống hồ nó không phải là sinh vật hiếu sát.
Hiện tại Bạch Trạch thậm chí không nguyện ý nhìn hai tên kia, sợ tầm mắt nhìn đến bọn hắn, sẽ bị bệnh khuẩn lây nhiễm vậy.
Lui lại! Từ từ lui lại!
Tồn tại cường đại như Bạch Trạch, lại lui lại.
-Sắp thành công…
Mắt thấy Chu Văn và Khương Nghiên sắp lăn về phía Cổ thụ đang xiêu xẹo kia, trong lòng rất đỗi vui vẻ.
Mặc dù cái kế sách này thực sự có chút hèn hạ vô sỉ, nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được, nơi này không có ai khác, nên không cần quá lo lắng.
Duy nhất khiến hắn cay cú là, rõ ràng Khương Nghiên tự mình có thể dùng kế này, lại kéo hắn tới.
Nói thì chậm, nhưng trên thực thế, Chu Văn và Khương Nghiên lao đi, thời gian hai người bọn họ đụng đến Cổ thụ xiêu xẹo chỉ trong tích tắc, Bạch Trạch bị hù dọa, trong thời gian ngắn như vậy căn bản chưa kịp phản ứng, mặt mũi hoảng sợ, thối lui ra khỏi đỉnh núi, tựa như sợ bọn Chu Văn sắp lây nhiễm đến nơi vậy.
Thời điểm đến tàng cây, Chu Văn đã triệu hoán Ngọc Tinh Linh áo giáp mặc lên người, đồng thời đối Khương Nghiên hô:
-Khương sư huynh, ngươi tuyệt đối đừng mặc quần áo, bằng không Bạch Trạch thấy ngươi mặc quần áo, khẳng định sẽ trở lại, đến lúc đó ngươi không còn cơ hội khế ước với Thủ Hộ giả đâu, vạn lần đừng để thất bại trong gang tấc.
Khương Nghiên nơi nào chịu nghe hắn, động tác còn nhanh hơn Chu Văn, đã triệu hồi áo giáp mặc lên người, phản ứng đầu tiên không phải nhào về phía kén xanh, mà muốn phủi sạch mấy thứ bẩn thỉu trên người.
-Cái tên này lại mắc bệnh sạch sẽ nặng…
Chu Văn thấy hành động của Khương Nghiên, lập tức tiến lên, lại dùng một chân đem hắn đạp bay ra ngoài, khiến hắn trực tiếp bay về phía kén xanh.
-Sư huynh, để ta giúp ngươi.
Chu Văn hô to.
Khương Nghiên giống như đạn pháp, lao về phía kén xanh, cố nén khó chịu trong lòng, muốn làm sạch sẽ thân thể, cắn nát đầu lưỡi, một ngụm máu phun phía trên kén xanh.
Chu Văn một bên nhìn huyết dịch của Khương Nghiên chậm rãi thẩm thấu vào trong kén, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có ngươi khế ước với Thủ Hộ giả, không biết phương pháp của Khương Nghiên có thành công không?
Bạch Trạch lấp ló trên mây, thấy huyết dịch Khương Nghiên đã dung nhập vào bên trong kén xanh, trên mặt biểu lộ dị thường phức tạp, lại không làm gì cả, cứ như vậy đứng trên mây, nhìn kén xanh.
Kén xanh hấp thu huyết dịch của Khương Nghiên, huyết dịch không nhiều, tuy nhiên nhanh chóng nhuộm đỏ hoàn toàn kén xanh, phía trên bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, từng mảnh từng mảnh vỏ kén rớt xuống.
Sau khi từng mảnh rơi xuống, lộ ra ánh sáng xanh, thoạt nhìn tinh khiết vô cùng.
Kén xanh không ngừng phá toái, Chu Văn xuyên thấu qua khe hở, thấy bên trong kén, có một thân thể đang cuộn lại, có điều không giống tưởng tượng của Chu Văn lắm.
Đó là Thanh Y tiên tử, trên người nàng hoàn toàn không chút đặc thù nào liên quan đến Bạch Trạch.
Chu Văn vốn tưởng rằng, sinh vật trong kén hản có chút quan hệ gì đó với Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật thủ hộ, tựa như sinh vật trong kiến thành kia, trên thân có chút đặc thù của Kiến tộc.
Còn Lục dực Thiên sứ của Ước Hàn, nghe hắn nói, Thần thoại sinh vật thủ hộ tại Cổ giáo đường kia, cũng là một bị Thiên sứ.
Có điều Ước Hàn dùng phương pháp mưu lợi, cùng Lục dực Thiên sứ kết thành khế ước, không cần chiến đấu với Thiên sứ thủ hộ.
Dưới tình huống như vậy, Ước Hàn không hoàn toàn khế ước với Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, hiện tại Khương Nghiên cũng dùng phương pháp mưu lợi, Chu Văn lo lắng hắn vô phương được Thủ Hộ giả chân chính tán thành, đến lúc đó nếu phải đánh đổi thứ gì để khế ước, vậy thật đáng sợ.
-Hi vọng Thủ Hộ giả, không thuộc Hiệp hội Thái giám đi?
Trong đầu Chu Văn lóe lên hình ảnh không thể miêu ta, vẻ mặt nhìn về phía Khương Nghiên, trở nên cổ quái.
Thời điểm Chu Văn đang suy tư, kén xanh đã hoàn toàn phá toái, chỉ thấy từng đạo dây leo màu xanh, lăng không sinh ra, bay lượn xung quanh Thanh Y Tiên tử kia.
Nhưng đạo dây leo màu xanh bay lượn trên bầu trời về sau, thời điểm phá toái hạ xuống, đã biến thành cánh hoa đầy trời.
Nguyên bản Thanh Y Tiên tử, lại biến thành màu hồng phấn, cánh hoa bay lượn đầy trời, theo Tiên tử mà động.
Tầm mắt Tiên tử kia ôn hòa, giẫm lên cánh hoa đi tới trước mặt Khương Nghiên, đưa một tay, nói với hắn:
-Tên ta Táng Tiên, ngươi có nguyện để cho ta trở thành Thủ Hộ giả, cùng ngươi chiến đấu không?
-Ta nguyện ý.
Khương Nghiên nghiêm túc trả lời.
-Như ngươi mong muốn.
Bàn tay Táng Tiên đặt trên trán Khương Nghiên, chỗ ngón tay tiếp xúc với trán Khương Nghiên, một mảnh phấn hồng ánh sáng khuếch tán tới.
Trong một sát na, thân thể Táng Tiên biến thành vô số cánh hoa tiến về thân thể Khương Nghiên, ngưng tụ thành một kiện Hoa giáp, hoàn toàn che phủ thân thể Khương Nghiên.
Theo đó càng nhiều cánh hoa ngưng tụ phía trên áo giáp, nguyên bản màu hồng phấn biến thành màu đỏ, màu đỏ dần dần biến thành đỏ thẫm, sau đó lại dần dần biến thành màu tím, thời điểm tất cả cánh hoa dung nhập vào trong Hoa giáp, áo giáp kia đã biến thành màu tím sậm, thoạt nhìn quỷ dị mà hoa lệ.
Hoa giáp thoạt nhìn hoa lệ cực điểm, tựa hồ là một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng không biết tại sao, bên trong kiện áo giáp hoa lệ kia, Chu Văn lại phảng phất ngửi được khí tức của núi thây biển máu, khiến hắn cảm thấy có chút kinh dị.
Theo Hoa giáp và thân thể Khương Nghiên dung hợp, thân thể Khương Nghiên cũng bộc phát lực lượng không tưởng, loại lực lượng này đã vượt qua phạm trù Sử thi, khiến tâm linh người ta rung động.
-Đế đại nhân nói không sai, lực lượng Thủ Hộ giả có thể khiến nhân loại tiếp vào cấp độ Thần thoại, có điều dạng tấn thăng này, chủ thể lại là áo giáp Thủ Hộ giả, mà không phải bản thân nhân loại.
Chu Văn thầm nghĩ.
Danh Sách Chương: