Lý Huyền nghe xong không khỏi thích thú, nhìn Chu Văn bên cạnh liếc mắt một cái:
- Bản Ức, hóa ra một ước mơ còn lại của ngươi là gặp Thái Tuế?
- Đúng vậy, Bạo Quân Bỉ Mông chính là anh hùng Liên bang chúng ta, Thái Tuế cũng như vậy, hơn nữa nó từng là No1, ta cũng muốn tận mắt trông thấy nó, nhưng không biết chủ nhân của nó rốt cuộc là ai? Ta nhờ lão ba ta tra xét thật lâu, nhưng vẫn chưa điều tra ra chủ nhân Thái Tuế rốt cuộc là ai?
Lý Bản Ức hơi bất đắc dĩ nói:
- Cũng đúng, Thần thoại Phối sủng thần bí như Thái Tuế, chủ nhân của nó nhất định phi thường cường đại, hắn giống như Lục đại anh hùng trước đây, mà ngay cả ta biết chủ nhân của nó là ai, cũng khó nhìn thấy mặt nó đi?
- Ngươi muốn gặp Thái Tuế kỳ thật không khó, ngươi cầu hắn là được.
Lý Huyền chỉ chỉ Chu Văn nói.
- Tại sao?
Lý Bản Ức không hiểu.
- Bởi Thái Tuế cũng là Phối sủng của hắn, nếu hắn cao hứng, đừng nói xem thôi, ngươi muốn ôm Thái Tuế ngủ cũng được.
Lý Huyền nói.
Lý Bản Ức không thể tin tưởng há to miệng, nhìn Chu Văn lại có chút nói không ra lời, tựa hồ hạnh phúc đột nhiên tới cực điểm.
Thái Tuế là Phối sủng của Chu Văn, kỳ thật đây không phải chuyện bí mật gì nữa, bên cạnh hắn không ít người biết, Chu Văn đơn giản triệu hoán Thái Tuế ra ngoài.
- Thật sự là Thái Tuế… Ngươi lại có đồng thời cả Thái Tuế và Bạo Quân Bỉ Mông… Ngươi thật sự quá hạnh phúc…
Lý Bản Ức kích động đến đỏ mắt.
- Thường thôi…
Chu Văn cười nói.
- Ta có thể ôm nó một cái được không?
Lý Bản Ức tự động nhìn Chu Văn hỏi, đôi mắt sáng loáng nhìn về phía Thái Tuế phì phì nồn nộn trên mặt đất.
Đôi tay Lý Bản Ức run rẩy bế Thái Tuế lên, cảm giác bản thân là người hạnh phúc nhất trên thế giới, trong một ngày ngắn ngủ, hai giấc mộng của hắn đã hoàn thành.
- Chu Văn…… Không không không…… Thần tượng…… Ngươi sẽ cho Bạo Quân Bỉ Mông và Thái Tuế tham chiến đúng không? Ngươi sẽ đánh bại những Thủ Hộ giả đó, đúng không?
Lý Bản Ức đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Chu Văn kích động hỏi.
- Gần đây ta có một chút việc bận cần phải đi làm, không biết đến lúc đó có hoàn thành được sự việc không, nếu trước thời gian đếm ngược một tháng hoàn thành công việc kia, ta nhất định sẽ tham chiến.
Chu Văn nói.
- Hóa ra như vậy, hi vọng ngươi mau hoàn thành công việc, ta thật sự muốn thấy Bạo Quân Bỉ Mông và Thái Tuế đánh bại những Thủ Hộ giả kia.
Tuy Lý Bản Ức hơi thất vọng, có điều phi thương tin tưởng Chu Văn, chỉ hi vọng trước khi bảng xếp hạng chi chiến kết thúc, Chu Văn làm xong việc kia.
Nếu người lớn nghe Chu Văn giải thích, đều cho rằng đây chỉ là cái cớ mà thôi, nhưng Lý Bản Ức lại hết sức tin tưởng.
- Ừm.
Chu Văn khẽ gật đầu, trả lời nói.
Nếu trước Thủ Hộ giả chi chiến, hắn có thể tấn thăng Thần thoại, hắn xác thực có tính toán tham chiến, ngay cả không lấy được đệ nhất, cũng vừa vặn trừ bỏ vài Thủ Hộ giả.
Thủ Hộ giả chỉ biết càng ngày càng mạnh, tựa như Thủ Hộ giả của Dạ Đế, đã đạt Khủng Cụ cấp, hiện tại những Thủ Hộ giả mới khế ước, đa số hẳn chưa đạt tới Khủng Cụ cấp, hiện tại diệt trừ bọn chúng tương đối dễ, chờ về sau tình huống càng thêm phức tạp.
Có điều muốn xử lý Thủ Hộ giả như của Dạ Đế, chỉ sợ quá khó khăn, tuy trên tay Chu Văn có đồ vật Khủng Cụ hóa của Băng Long Vương, nhưng dưới tình huống Dạ Đế có phòng bị, muốn làm bị thương hắn thật sự không dễ dàng gì.
- Tiểu Ức, hắn nói thế ngươi cũng tin sao? Ngươi thật sự quá ngây thơ rồi.
Một thanh âm từ cồng truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kẻ tuổi tác tương tự Chu Văn, đi vào trong tiệm.
- Ước Sắt, ngươi tới đây làm gì?
Lý Bản Dụ thấy người trẻ tuổi kia, hơi mất hứng nói.
- Đương nhiên đến thăm đệ đệ và thúc thúc.
Ước Sắt lạnh nhạt nói.
- Ai là đệ đệ ngươi, chúng ta không quan hệ gì.
Lý Bản Ức nói.
- Ngươi tuổi tác còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta không trách ngươi.
Ước Sắt khẽ nhíu mày, sau đó chuyển hướng Lý Bản Dụ nói ra:
- Thúc thúc, sự tình lần trước thương lượng với ngươi, ngươi suy tính thế nào?
Ước Sắt trầm ngâm nói:
- Ước Sắt, người hắn biết, Phối sủng kia chuyên môn chuẩn bị cho Tiểu Ức…
- Thúc thúc, Tiểu Ức tuổi của hắn còn nhỏ, muốn ấp trứng Thần thoại Phối sủng, ít nhất phải chờ gần chục năm nữa. Ngươi cũng biết thế giới này biến hóa nhanh thế nào, chờ thêm chục năm nữa, đến lúc đó trứng Thần thoại Phối sủng chưa chắc đáng giá nữa. Ngươi hiện tại đem trứng Thần thoại Phối sủng cho ta mượn, ngươi cũng biết ta đã khế ước Thủ Hộ giả, lại có Thần thoại Phối sủng tương trợ, như hổ thêm cánh, giết Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật dễ như trở bàn tay. Về sau muốn bao nhiêu trứng Thần thoại Phối sủng chẳng được? Chờ Tiểu Ức lớn lên, ta trả lại hắn mười khỏa trứng Thần thoại Phối sủng…
Chu Văn cùng Lý Huyền nghe trong chốc lát, đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, có điều đây là chuyện nhà người ta, hai người bọn họ không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện thế nào, cho nên không nói thêm gì.
- Ước Sắt, thật sự xin lỗi, viên trứng Thần thoại Phối sủng này đã cho Lý Bản Ức, trên thực tế nó là đồ cưới gia chủ cho dì ngươi, ý nghĩa đặc biệt, ta không thể đem nó cho ngươi mượn.
Lý Bản Dụ nói.
- Thúc thúc, ngươi làm sao đầu óc chậm chạp như vậy? Ngài và dì nuôi ta lớn từ nhỏ, tựa như cha mẹ ruột ta, hiện tại ta khế ước Thủ Hộ giả, trong gia tộc cũng có quyền nói chuyện, về sau quyền lợi của ta sẽ càng lúc càng lớn, cha mẹ của ta đã sớm chết, các ngươi chính là thân nhân duy nhất của ta, về sau ta không chỉ chiếu cố ngươi và dì, Tiểu Ức hắn về sau có ta trong gia tộc chiếu ứng, tài nguyên gì trong gia tộc tốt nhất ta đều dành cho hắn? Hiện tại ta có năng lực, về sau ta sẽ báo đáp ngươi. Ngươi cũng biết hiện tại ta vừa khế ước Thủ Hộ giả, còn chưa có thời gian đi kiếm Thần thoại Phối sủng, người bây giờ giúp ta một tay….
Ước Sắt tiếp tục thuyết phục.
- Chuyện này, ta thật sự không giúp được ngươi. Hơn nữa lúc trước chúng ta thu dưỡng ngươi, chỉ bởi mẫu thân ngươi là muội muội thê tử ta, cũng không hi vọng ngươi báo đáp chúng ta cái gì, chỉ cần ngươi sống tốt là được.
Lý Bản Dụ nói.
Vẻ mặt Ước Sắt có chút khó coi nói:
- Thúc thúc, chuyện này chúng ta nói sau đi, ngươi và dì ta cần phải thương lượng một chút, dì ta hắn biết rõ, đây là sự tình tốt đẹp với chúng ta.
- Vậy ngươi chờ nàng về rồi nói đi, hiện tại ta đang có khách, không thể lưu ngươi.
Lý Bản Dụ nói.
Ước Sắt nhìn thoáng qua Chu Văn, khinh thường bĩu môi một cái nói:
- Chu Văn đúng không? Nghe nói Phối sủng của ngươi rất mạnh? Đáng tiếc, thời đại của Phối sủng đã qua, về sau chính là thiên hạ của Thủ Hộ giả, có nhiều Phối sủng cũng không tác dụng gì.
- Không có tác dụng gì, không phải ngươi vẫn mặt dày đòi bằng được?
Lý Huyền không nhịn được, chế nhạo nói.
Vẻ mặt Ước Sắt hơi khó coi, Lý Bản Dụ không chờ hắn nói, bèn nói:
- Hai vị, gia chủ đang chờ đợi các ngươi, ta mang các ngươi đi qua.
Dứt lời, Lý Bản Dụ lôi kéo Lý Bản Ức, cùng Chu Văn, Lý Huyền cùng rời khỏi cửa hàng.
Danh Sách Chương: