Mục lục
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lữ Vân Tiên thấy Chu Văn cầm chuôi đao, tưởng Chu Văn phát hiện kẻ địch, vội vàng vận chuyển Nguyên Khí quyết, cảnh giác nhìn bốn phía.

Phía ngoài ba người Triệu Tân cũng hơi khẩn trương lên, mặc dù Chu Văn và Lữ Vân Tiên muốn đi, cho dù bọn họ chết cũng chẳng liên quan đến họ.

Nhưng ở địa phương quỷ dị này, không muốn nhìn đồng loại ngay trước mặt mình bị chém đầu.

Đột nhiên, thân hình Chu Văn biến mất, giống như quỷ mị xuất hiện trước đoạn cột đá gãy, hai tay cầm đao, toàn lực chém về phía trước mặt cột đá, một đạo huyết quang trên đao chém, bay ra ngoài.

Răng rắc!

Cột đá bị Chu Văn một đao nghiêng chém thành hai đoạn, bổ khẩu bình trượt như gương, nhưng vết cắt có máu tươi bắn tung tóe ra, mà Lữ Vân Tiên và ba người phía ngoài đều khẽ giật mình.

-Văn thiếu gia, đây là căn nguyên gây Không gian chi phong quỷ dị bên trong di tích sao?

Lữ Vân Tiên đi tới, nhìn thi thể Phong Giới trùng trong hốc cột đá nói.


Chu Văn đứng một bên cạnh thi thể Phong Giới trùng tìm kiếm, một bên gật đầu:

-Không sai, không phải chỉ một đầu này, ngươi không nên cách ta quá xa, miễn xảy ra chuyện.

Đáng tiếc, con Phong Giới trùng này không tuôn ra kết tinh, cũng không tuôn ra trứng Phối sủng.

Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên tiếp tục đi về phía trước, phía ngoài vẻ mặt ba người Triệu Tân hết sức cổ quái.

-Triệu Tân, tiểu tử Chu Văn xác thực có khả năng, ngay cả An phó quan đều không tìm được chỗ nấp của Dị thứ nguyên sinh vật bên trong di tích, hắn có thể tìm được, xem ra thật sự có bản lĩnh, chúng ta có vào chung hay không?

Một người trong nhóm nhìn Triệu Tân nói.

-Đi vào làm gì? Chịu chết sao? Hắn có thể tìm ra một đầu, ai biết bên trong còn có bao nhiêu con nữa, vạn nhất sai lầm, không phải chết bên trong sao. Hơn nữa An phó quan giao phó chúng ta thủ tại đây, chúng ta cứ an ôn chờ bọn hắn trở về, hà tất phải lấy mạng đi liều?

Triệu Tân nói xong đi trở về, nhưng nhìn một đao kia của Chu Văn, trong đầu hắn thỉnh thoảng hiển hiện không nhịn được, nhỏ giọng lầm bầm một câu:

-Tiểu tử kia, thật có điểm tà môn.

Chu Văn không tới trong hiện thực vị trí Phong Giới trùng, lại giống như trong trò chơi, hắn một đường giết qua, căn bản không cho Phong Giới trùng cơ hội sử dụng Giới Phong, nhanh chóng chém giết chúng nó bên trong thạch huyệt.

Lữ Vân Tiên đi theo Chu Văn, mắt thấy Chu Văn phảng phất như thần linh biết trước, vừa đi vừa giết, Trúc đao xuất vỏ nhất định nhuốm máu, giết chết từng con Phong Giới trùng trong hốc đá, ánh mắt hắn nhìn Chu Văn càng ngày càng cổ quái.

Hắn nghiêm túc quan sát qua, tuy nhiên không thể nhìn ra điểm nào dị thường, càng không biết chỗ nào giấu Phong Giới trùng, mà Chu Văn xuất đao lại kiên định không chút do dự, đem từng con Phong Giới trùng trốn trong hốc đá chém giết.

Vốn di tích bị một lực lượng khủng bố bao phủ, nhưng trước mặt thiếu niên này, lại khiến người ta cảm giác an toàn, ở trong mắt Lữ Vân Tiên bây giờ, cả người Chu Văn tựa hồ tản ra hào quang cùng nhiệt độ, chiếu sáng không gian khủng bố này.

-Loại cảm giác này. . . Rất quen thuộc. . . Trước kia đã từng có. .

Lữ Vân Tiên nhớ tới trước kia, hắn đi theo An Thiên Tá đi vào Dị thứ nguyên lĩnh vực.

Thời điểm đó An Thiên Tá lớn hơn Chu Văn hiện tại một chút, khoảng hai mươi tuổi không khác lắm, khi đó An Thiên Tá trở thành người cầm lái An gia mấy năm, mà người Lạc Dương đều biết đến thiếu niên Đốc quân.


Có điều khi đó An Thiên Tá không được nhiều người tin phục như bây giờ, bên trong An gia, nhiều người bằng mặt không bằng lòng đối vời người thiếu niên Đốc quân này.

Lúc đó Nam khu Lạc Dương xuất hiện Dị thứ nguyên lĩnh vực mới, không biết bao nhiêu dân chúng gặp tai họa, An Thiên Tá muốn điều phái nhân thủ đên trấn áp Nam khu Dị thứ nguyên lĩnh vực, nhưng bên trong gia tộc cản trở, nên chỉ có thể huy động một bộ phận nhỏ của quân đội.

An Thiên Tá không thể không tự mình mang theo quân đội tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, khi đo Lữ Vân Tiên không phải doanh trưởng, chẳng qua là một lớp trưởng nho nhỏ, tất cả bọn hắn bốn ban đi theo An Thiên Tá xông vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, gặp rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật quỷ dị.

Kết quả viện quân không đến đúng hạn, đợi mãi không đến.

Lúc đó rất nhiều binh sĩ đều đã tuyệt vọng, nghĩ rằng mình sẽ chết trận, ngay cả Lữ Vân Tiên lúc ấy cũng nghĩ như vậy.

Nhưng nam nhân trẻ tuổi kia, một tay cầm súng lục ổ quay một tay nắm đại kiếm, mạnh mẽ mang theo bọn hắn giết lật ra Dị thứ nguyên lĩnh vực, mở một con đường máu vọt ra khỏi Dị thứ nguyên thú triều, mang theo bọn hắn vọt ra ngoài.

Thời điểm đó An Thiên Tá giống như thanh niên trước mặt, như Thái Dương tỏa ra hào hào quang chói lói, nhiệt huyết.

Sau trận chiến ấy, Lữ Vân Tiên và binh sĩ, sĩ quan cấp thấp còn sống sót, bây giờ rất nhiều người trở thành trụ cột vững vàng của Lạc Nhật quân, càng là phái tử trung của An Thiên Tá.

An Thiên Tá về tới Lạc Dương, chuyện thứ nhất hắn làm, vọt vào trong nhà trưởng lão An gia An Hoài Thiện chống lại quân lệnh, tự tay chém đầu toàn bộ nam nhân trên mười sáu tuổi.

Đêm hôm ấy, An gia máu chảy thành sông, nam nhân như Thái Dương nhiệt huyết ấy, toàn thân quân trang nhuốm máu, như ma quỷ khiến người ta không dám đến gần, chỉ có một thanh niên đeo túi đứng phía sau lưng hắn, đi theo An Thiên Tá một đường đên nghĩa trang liệt sĩ.

Bọn hắn đi một đường, máu nhỏ trong bao vải cũng nhuộm một đường, đi đến mộ chiến sĩ chết trận trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, thiếu niên mở túi ra, từng cái đầu đẫm máu lăn xuống dưới, đem người xem đều sợ đến choáng váng.

Một nhà An Hoài Thiện, từ An Hoài Thiện, cho đến cháu trai mười sáu tuổi của hắn, phàm người nào có quân tịch, đều không thiếu một đầu nơi này, toàn bộ treo trước mộ chiến sĩ đã chết.

Từ đó về sau, An Thiên Tá từng bước một tiếp chưởng quyền hành An gia, Lạc Nhật quân cũng dần dần đánh dấu tên An Thiên Tá.

-Rất nhiều năm. . . Không còn gặp qua người như vậy. .

Ánh mắt Lữ Vân Tiên phức tạp nhìn Chu Văn đi phía trước.


Có lẽ bởi liên quan đến hoàn cảnh, tính cách thiếu niên này hoàn toàn khác biệt với An Thiên Tá, thời điểm bọn hắn làm một chuyện, lại tương tự lạ thường, giống như bọn hắn muốn làm cái gì, nhất định có thể làm được, trên thân phảng phất ra một loại hào quang lóa mắt, để người ta không kìm nén được nhìn vào ngưỡng mộ.

Răng rắc!

Chu Văn chém một đao lên cột đá, một đầu Phong Giới trùng bị chém làm đôi, bên trong thân thể tuôn ra một viên kết tinh hình thoi.

Chu Văn thấy viên kết tinh kia, lập tức thầm vui vẻ, viên kết tinh trong xuất hoàn mĩ, bên trong hình như có gió đang lưu động, xem xét một chút, thấy nó hơi khác kết tinh bình thường một chút.

-Đừng bảo là Phong thuộc tính kết tinh chứ?

Chu Văn vội vàng nhặt kết tinh lên, sau đó dùng điện thoại thần bí kiểm tra một chút.

-Phong kết tinh: 11 điểm.

Tư liệu trên điện thoại khiến Chu Văn vui mừng quá đỗi, đồng thời âm thầm thở dài một hơi.

Nếu hiện thực cũng chỉ có mười bảy con Phong Giới trùng, mà hắn giết được mười ba con, không tuôn ra Phong thuộc tính kết tinh, chỉ sợ hắn phải từ bỏ Phong Giới trùng kết tinh bên trong trò chơi.

Ngay sau đó không do dự nữa, Chu Văn đem Phong thuộc tính kết tinh hấp thu luyện hóa, chỉ cảm thấy một cỗ gió lạnh rót vào thân thể, bên trong cơ thể thêm một thuộc tính Phong nữa, trị số 11 điểm.

Đạt yêu cầu hấp thu Phong Giới trùng kết tinh, Chu Văn trực tiếp vào game, lựa chọn hấp thu Phong Giới trùng kết tinh, viên kết tinh lập tức hóa thành từng tia từng tia gió trong suốt thẩm thấu vào thân thể Nhân vật tí hon, khiến thân thể Nhân vật tí hon tạo thành một Nguyên Khí kỹ mới hoàn toàn.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK