Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Vô Nhai ngừng một chút, sau đó cười lạnh nói thêm: "Những hành vi này của ngươi đều là hành động theo bản năng, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tò mò sao? Một người nếu hoàn toàn không có quan hệ gì với người khác thì có thể như vậy sao? Ngươi vẫn nên tự mình ngẫm lại đi, về phần trí nhớ hiện tại trong đầu ngươi rất có thể là bị người khác dùng thủ pháp gây nên, nếu như ngươi không tin, ngươi có thể phái người đi thăm dò theo trí nhớ trong đầu ngươi, ta nghĩ nhất định sẽ điều tra ra."

Một người có cẩn thận đến mức nào, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chỉ cần tra, nhất định sẽ tra ra dấu vết.

Dưới bóng đêm, Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm, đôi mắt u ám, những lời nói của Phượng Vô Nhai trái lại khiến hắn phải suy nghĩ. 

Hắn có thể không tin lời nói của hai người bọn họ, nhưng không thể phớt lờ hành vi của mình. Lúc bản thân nhìn thấy nữ nhân này, sẽ theo bản năng làm ra một vài hành động kì lạ.

Ví dụ như lúc nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ theo bản năng che chở cho nàng, nhìn thấy nàng buồn, hắn cũng sẽ buồn, nhìn thấy nàng đến gần nam nhân khác, hắn sẽ tức giận.

Giống như Phượng Vô Nhai nói, nếu như một người cùng một người khác chưa từng có bất kì quan hệ gì, sao có thể có hành động kì lạ như vậy. 

Chẳng lẽ hắn thật là vị hôn phu của nữ nhân này? Hơn nữa trí nhớ của hắn bị ai xóa bỏ rồi?

Gần như là trong nháy mắt, quanh thân Tiêu Cửu Uyên đầy lệ khí, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Được, ta sẽ tra, ta nhất định sẽ tra rõ ràng, nếu như điều tra ra là các ngươi gạt ta, ta nhất định sẽ không để yên."

Vân Thiên Vũ không nói gì, chỉ là ánh mắt u ám nhìn Tiêu Cửu Uyên. 

Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy, đột nhiên một câu cũng không nói ra được.

Hắn không dám đối diện với ánh mắt như vậy, cho nên hắn quay đầu nhìn về phía núi rừng tối đen.

Lúc này đêm đã khuya. 

Tiêu Cửu Uyên đột nhiên nghĩ đến sau khi trời sáng, nữ nhân bên cạnh sẽ quyết đấu với Hồng Thù, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Ngươi xác định quyết đấu với Hồng Thù sao? Phải biết rằng lên sân quyết đấu là có thể sinh tử thuận theo tự nhiên đấy."

Vân Thiên Vũ thản nhiên cười nói: "Ngươi đã quên chuyện lúc trước ta đánh bại Hắc Yêu sao? Hồng Thù kém hơn tên Hắc Yêu kia nhiều." 

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, rốt cục không nói gì nữa.

Hắn biết nữ nhân bên cạnh tuy rằng linh lực không mạnh, nhưng trái lại có rất nhiều mưu kế, một khi nàng đã nói như vậy thì không thể nào không đối phó được Hồng Thù.

Vừa nghĩ như thế, hắn liền cảm thấy yên tâm. 

Lúc này, trời đã hừng sáng, Vân Thiên Vũ nhanh chóng đứng lên nói: "Đi thôi, xuống núi, bằng không đến trễ, nói không chừng người ta còn tưởng rằng ta sợ nàng ta."

Vân Thiên Vũ nói xong liền đứng dậy đi thẳng xuống núi.

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai ở phía sau liền đứng dậy, đi theo nàng xuống núi. 

Sân quyết đấu chỗ tân sinh ở học viện Thiên Kình đã sớm chật kín người, hôm nay chính là thời gian quyết đấu giữa Hồng Thù và Bùi Khê.

Nghe nói Bùi Khê kia vậy mà lại thuận lợi gia nhập Viêm Minh, đây là chuyện ngứa mắt đối với rất nhiều nữ sinh, cho nên đối với chuyện hôm nay hai người quyết chiến, mọi người đều ôm thái độ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Nghe nói Hồng Thù ở trong Tu Linh tháp lại đột phá, lúc này nàng ta đã là cấp bậc thất tinh linh sĩ rồi, mà Bùi Khê kia nghe nói không lâu mới đột phá thành tam tinh linh sĩ, sau này xem nàng làm thế nào để quyết đấu với Hồng Thù. 

Ha ha, lần này nàng nhất định sẽ thua rất thảm, nói không chừng còn có thể vì vậy mà mất một mạng.

Xung quanh sân quyết đấu không ít người đang bàn tán chuyện này, nói gì cũng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK