Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: LaOngDao142

Điêu Gia liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, Điêu Gia cũng muốn đánh, Điêu Gia cũng muốn đánh."

Tiểu Anh ghen tỵ quơ múa móng vuốt: "Ta muốn cào nát mặt của hắn, Tiểu Anh mới là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân."

Vân Thiên Vũ nghe những lời nói của người bên cạnh, lành lạnh nói: "Không thấy hắn đã muốn tỉnh lại sao, nếu như hắn tỉnh lại, không phải là các ngươi đánh hắn, mà là hắn đánh các ngươi, hay là liều chết để đánh."

Vừa nói xong, Tiểu Linh Đang cùng Điêu Gia không lên tiếng.

Vân Thiên Vũ là nghĩ đến một chuyện khác, mặt kỳ quái nhìn Tiểu Linh Đang: "Tiểu Linh Đang, không nghĩ tới trên người ngươi vậy mà có Thanh Giao Linh Khí, vừa ra tay liền đem cường giả Lục Linh chém giết, như vậy lần trước lúc ngươi cứu ta, tại sao không lấy ra a, còn làm hại mình bị thương nặng như vậy."

Vừa nhắc đến chuyện này, Tiểu Linh Đang xin lỗi gãi đầu.

"Vân tỷ tỷ, thật ra thì ta quên."

Được rồi, Vân Thiên Vũ im lặng, vốn cho rằng cô nương này đơn thuần, hiện tại lại tăng thêm hạng nhất, mơ hồ, cũng thiếu chút nữa bị đánh chết, còn không biết đem Linh Khí lợi hại của mình ra, cứ để bị người đánh cho thành trọng thương.

Trong xe ngựa an tĩnh lại, xe ngựa một đường cấp tốc rời đi.

Sau lưng trên đường phố, Tiêu Cửu Uyên rất nhanh liền tỉnh, đồng thời thủ hạ của hắn Bạch Diệu cùng Hắc Diệu cũng mang người chạy tới.

Vừa nhìn thấy vương gia ngồi dưới đất, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, cả người giống như sấm sét cuồng bạo.

Bạch Diệu cùng Hắc Diệu bị dọa cho sợ đến gần chết, phịch một tiếng quỳ xuống: "Thuộc hạ tới chậm, tội đáng chết vạn lần, xin vương gia giáng tội."

Tối nay bọn họ theo vương gia truy xét tung tích người Bắc Địch quốc, không nghĩ đám người đó chó cùng rứt giậu, liều chết phản kích, vốn dĩ bọn họ nhất định sẽ giết những người đó, ai biết vương gia sắc mặt có chút không đúng lắm, chợt tung người bỏ đi, bọn họ nghĩ sẽ đuổi theo kịp, nhưng bởi vì cùng những cường giả linh lực của Bắc Địch quốc chém giết đến cùng, nhất thời không thoát thân được.

Tình huống sau đó bọn họ cũng không rõ ràng lắm, bất quá nhìn dáng vẻ của vương gia tựa hồ không tốt lắm.

Bạch Diệu và Hắc Diệu không dám hỏi nhiều.

Tiêu Cửu Uyên tự nhiên sẽ không nói cho Bạch Diệu cùng Hắc Diệu, hắn đường đường Ly thân vương gia bị người đánh một trận, sau đó bị đá xuống xe ngựa.

Không sai, thời điểm Vân Thiên Vũ đánh Tiêu Cửu Uyên, đá hắn xuống xe ngựa, hắn đã có ý thức, chẳng qua là ý thức có chút mơ hồ, cho nên vẫn biết bị Vân Thiên Vũ đánh và đá xuống xe ngựa.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến mình đường đường Ly thân vương gia bị người đánh lại bị đá bay ra xe ngựa, hắn cơ hồ không có đánh lại dù chỉ một xíu.

Trong đầu rất nhanh hiện ra gương mặt linh động thanh tươi xinh đẹp, nhất định là nữ nhân kia đá hắn xuống xe ngựa.

Đúng vậy, nhất định là nàng.

Hắn muốn cho người bắt được nàng, sau đó đem nàng chặt thành tám khối, dám can đảm đánh hắn, còn đem hắn từ trên xe ngựa đá xuống.

Tiêu Cửu Uyên ở trong lòng hung hăng phát thề, hơn nữa cũng không tính đem chuyện hắn bị người đánh còn bị người từ trên xe ngựa đá nói cho thủ hạ, thật mất thể diện.

Tiêu Cửu Uyên trong lòng suy nghĩ, từ từ đứng dậy, bên người Bạch Diệu vội vàng tiến lên từng bước đở hắn.

Tiêu Cửu Uyên sau khi đứng dậy, chợt thấy trên người có cái gì không đúng, một bên tựa hồ có chút nhẹ, sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi, thật nhanh đưa tay tới thắt lưng, sau đó phát hiện binh phù của Long Lân quân binh phù vậy mà không thấy, lần này sắc mặt Tiêu Cửu Uyên cực kỳ khó coi, cả người giống như sư tử cuồng bạo.

Bạch Diệu cẩn thận hỏi: "Vương gia, ngươi làm sao vậy?"

"Có người trộm đi binh phù của bổn vương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK