Tiêu Thiên Dịch quay đầu nhìn Vân Thiên Tuyết, suy nghĩ hôm nay phát sinh đủ chuyện, hết thảy tất cả cũng là bởi vì Vân Thiên Tuyết bị thổ phỉ bắt cóc gây lên.
Nếu như không có chuyện thổ phỉ bắt cóc, hôm nay cái gì cũng sẽ không phát sinh, hắn đã sớm cưới Vân Thiên Vũ trở về Tuyên vương phủ đi.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ tới lời nói Vân Thiên Vũ lúc trước, nàng hoài nghi chuyện thổ phỉ bắt cóc cùng với chuyện nàng bị hủy dung, đều là hắn làm.
Nhưng là Tiêu Thiên Dịch không có làm, chuyện như vậy làm sao sẽ trùng hợp như thế đây.
Hai mắt Tiêu Thiên Dịch hiện lên tia hoài nghi, bình tĩnh nhìn Vân Thiên Tuyết, thấy nàng mặc trên người một bộ giá y đỏ thẫm, trên mặt trang điểm tinh tế, tựa như một nữ tử đợi xuất giá.
Thường ngày nàng ở trước mặt hắn vẫn nói, cam nguyện làm trắc phi bên cạnh hắn.
Hắn cũng cho là nàng thật tâm thật ý, bởi vì ý định áy náy này, cho nên đối với nàng đặc biệt tốt.
Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này nhưng thật ra là giả, Vân Thiên Tuyết vẫn muốn gả cho hắn làm vương phi, hôm nay tất cả mọi chuyện thật ra thì đều do nàng làm ra.
Nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Thiên Dịch chỉ cảm thấy không khỏi thất vọng, ánh mắt thâm trầm rõ ràng rơi trên người Vân Thiên Tuyết
Vân Thiên Tuyết vốn vô cùng thông minh, lúc này vừa nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thiên Dịch, tự nhiên đoán được tâm tư của hắn, hắn hoài nghi mọi chuyện hôm nay tất cả đều do nàng làm.
Vân Thiên Tuyết nhẹ giọng khóc, nhìn Tiêu Thiên Dịch nói: “Thiện Dịch, ngươi có phải hay không cho là tất cả mọi chuyện đều do ta làm, nếu như ta nói ta không có làm, ngươi có phải hay không không tin, trên thực tế ta mặc giá y tới đây, là bởi vì phụ thân hắn không đành lòng để cho ngươi cưới một nữ nhân thân tàn ma dại, cho nên mới phải để cho ta thay mặt gả.”
”Phụ thân trước đó đi hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ nàng đã đồng ý, không nghĩ tới cuối cùng nàng lại trả đũa, thật ra thì trong lòng ta rất khó chịu.”
Vân Thiên Tuyết nhẹ nhàng khóc thút thít, vốn là dáng vẻ đẹp mắt, không tiếng động chảy nước mắt, vẻ mặt hoa lê đẫm mưa kia, lập tức làm cho người ta không khỏi thương tiếc.
Tiêu Thiên Dịch cấp bách đi vài bước tới trước mặt Vân Thiên Tuyết, đưa tay kéo qua nàng, lấy khăn thay nàng lau nước mắt trên mặt.
”Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, bổn vương không có trách ngươi, thực tế ngươi cùng bổn vương từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn cứu mạng bổn vương, bổn vương hoài nghi bất luận kẻ nào, cũng sẽ không hoài nghi ngươi.”
Tiêu Thiên Dịch vừa dứt lời, Vân Lôi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, đi vài bước thật nhanh tới trước mặt Tiêu Thiên Dịch, cung kính xin tội nói.
”Vương gia, lần này là ta tự chủ trương, xin vương gia giáng tội. Ta vốn là cho là mặt Vũ nhi bị hủy, bây giờ không xứng gả cho vương gia, cho nên lúc trước đi hỏi qua nàng, để cho muội muội thay mặt gả có được hay không, nàng là đồng ý, không nghĩ tới cuối cùng nàng lại làm như vậy.”
Tiêu Thiên Dịch nghe lời nói của Vân Lôi, sắc mặt trong nháy mắt u ám, hai mắt sáng tối khó chịu nhìn về Vân Lôi: “Vĩnh Ninh Hậu gia, lần này bổn vương nể mặt Tuyết Nhi cũng không so đo, nếu như có lần sau, đừng trách bổn vương trở mặt vô tình.”
Tâm tình Tiêu Thiên Dịch không tốt buông Vân Thiên Tuyết ra, hắn nghĩ tới phụ hoàng hạ chỉ ý kia, có lẽ hắn nên vào cung cùng phụ hoàng giải thích một chút đi, tóm lại chuyện lần này, đối với hắn mà nói, ảnh hưởng hết sức không tốt.
Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ nhìn về Vân Thiên Tuyết nói: “Tuyết Nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đã như vậy, bổn vương vào cung cùng phụ hoàng giải thích một chút.”
”Hảo, Vương gia ngươi đi đi.”
Vân Thiên Tuyết hiền lành gật đầu, Tiêu Thiên Dịch buông ra nàng, dẫn người một đường ra khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Đợi đến Tiêu Thiên Dịch rời đi, không nhìn thấy nữa, khuôn mặt Vân Thiên Tuyết xinh đẹp tuyệt trần động lòng người lập tức vặn vẹo đứng lên, nàng cắn răng nghiến lợi, khắp nơi lửa giận mắng to: “Vân Thiên Vũ, tiện nhân này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
P/s: Mấy nay bận thi nên ta chưa đọc cv, edit đến đâu đọc đến đó, nên ta cũng như các nàng vậy, nhưng ta sẽ trả lời sớm nhất có thể nha, cảm ơn các nàng nhiều nà