Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Phượng Vô Nhai lắc mình vào phủ Vĩnh Ninh hầu.

Khuôn mặt mấy tên thủ hạ đằng sau đầy vẻ bất lực, chúng muốn hỏi thử quân thượng đại nhân nhà mình rằng muội muội mà người nói là người nào thế? Song đám thủ hạ cũng chỉ dám nghĩ thầm chứ chẳng dám tự tìm đường chết.

Trong đêm tối, một đoàn người hừng hực khí thế tiến thẳng đến phủ An thân vương.

Trước cửa phủ, Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Dạ Thần, nở nụ cười như có như không bên môi, sau đó quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ: "Sau này ngươi cứ yên tâm ở lại phủ An thân vương đi, sẽ không còn ai tùy tiện ức hiếp ngươi được nữa đâu."

Nói rồi hắn xoay người rời khỏi, Vân Thiên Vũ đứng đằng sau cũng không lên tiếng cảm ơn, bởi lẽ những lời ơn nghĩa rõ ràng quá sáo rỗng. Những gì Tiêu Cửu Uyên làm cho nàng, sau này nàng nhất định sẽ hoàn trả cho hắn.

Lão vương gia Tiêu Lăng Phong phủ An thân vương đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, cười tít mắt mà rằng: "Nữ nhi ngoan, chúng ta về nhà thôi."

Tiêu Dạ Thần cũng hoàn hồn lại, gương mặt sáng láng gợn nét cười ôn hòa: "Đúng vậy, chúng ta về nhà thôi."

Vân Thiên Vũ nhìn lão vương gia phủ An thân vương rồi lại nhìn Tiêu Dạ Thần, bỗng thấy lòng ấm áp, nàng khẽ cười gật đầu: "Ừ."

Đoàn người kéo nhau vào phủ An thân vương.

Phủ An thân vương không giống những nhà khác, số người được tinh giản hết mức, vương phủ rộng lớn như thế mà chỉ có hai người lão vương gia Tiêu Lăng Phong và thế tử Tiêu Dạ Thần.

Trước khi đến phủ Vĩnh Ninh hầu, Tiêu Lăng Phong đã sai người dọn dẹp một viện tốt nhất trong vương phủ nên bây giờ Vân Thiên Vũ vừa đến đã được đưa vào viện này để thu xếp. Lão vương gia Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần dẫn Vân Thiên Vũ đến thẳng cửa viện, sau đó lệnh cho tỳ nữ phủ An thân vương hầu hạ Vân Thiên Vũ thật tốt.

Đợi Vân Thiên Vũ dẫn người vào viện hết, Tiêu Lăng Phong xoay người dẫn Tiêu Dạ Thần đi vào thư phòng.

Trong thư phòng, Tiêu Lăng Phong đăm chiêu nhìn tôn tử của mình. Mới đây mà tôn tử của mình bất giác đã trưởng thành rồi, lão vừa vui mừng vừa thấy lo: "Thần Nhi, cháu thích Vân nha đầu phải không?"

Ban đầu Tiêu lão vương gia chẳng hề biết cháu mình thích Vân Thiên Vũ, nhưng tối nay khi cùng đến phủ Vĩnh Ninh hầu với Tiêu Dạ Thần, lão đã thấy rõ đứa cháu này thích Vân nha đầu.

"Tổ phụ." Tiêu Dạ Thần khẽ gọi một tiếng, không ngờ lại bị tổ phụ nhìn thấu tâm tư của mình.

Tiêu Lăng Phong nhìn gã, từ tốn nói: "Thần Nhi, cháu muốn ta nhận Vân nha đầu làm nữ nhi thật sao? Cháu phải biết rằng nếu ta nhận con bé làm nghĩa nữ, sau này trên danh nghĩa nó sẽ là cô cô của cháu, cả đời này cháu sẽ không được nảy sinh bất kỳ ý nghĩ không chính đáng nào, nếu cháu thích nó, ta có thể nhận con bé làm tôn nữ, chứ không phải là nữ nhi."

Tuy rằng Tiêu Cửu Uyên bảo lão nhận Vân Thiên Vũ làm nghĩa nữ, nhưng tôn tử của mình vẫn quan trọng hơn, nếu nó không muốn lão nhận Vân Thiên Vũ làm nghĩa nữ thì lão có thể nhận Vân Thiên Vũ làm tôn nữ.

An thân vương gia nhìn Tiêu Dạ Thần, vừa trông đã thấy được nỗi lòng đau đớn của Tiêu Dạ Thần. Nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Dạ Thần đã nhoẻn miệng cười tươi tắn, nhìn Tiêu lão vương gia nói: "Tổ phụ, người đừng lo lắng cho cháu, từ nay về sau Vũ Mao chính là người thân của cháu, chẳng còn gì khác nữa."

Gã biết Vân Thiên Vũ nói một là một, nàng đã nói xem gã là bạn thì sẽ chỉ xem gã như một người bạn thôi, không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào.

Đời này họ đã không thể trở thành phu thê, vậy thì trở thành người thân cũng tốt chứ sao?

Tiêu Dạ Thần khẽ cười, dẫu tim đau nhức nhối nhưng nụ cười trên mặt lại rất thật lòng. Gã nhìn Tiêu Lăng Phong, nói với giọng nghiêm túc: "Gia gia, người yên tâm đi, sau này cháu sẽ xem nàng ấy là người thân của mình chứ không phải người nữ nhi cháu thích."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK