Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai, hừ lạnh nói: “Trái lại ngươi lại biết hưởng thụ, nói xem ngươi định giúp ta cứu Tiểu Báo Tử ra như thế nào.”

Phượng Vô Nhai thả chén trà trong tay xuống, tự nhiên nói: “Việc này ngươi đừng nhúng tay vào, vẫn nên giao cho ta đi, tất nhiên ta sẽ giúp ngươi thỏa đáng, cam đoan sẽ không để cho đám người Tiểu Báo Tử bị làm hại.”

Sau khi Phượng Vô Nhai nói xong, Vân Thiên Vũ hơi hơi nheo mắt lại nhìn y: “Ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao? Nói cho cùng ngươi muốn có được gì từ ta?”

Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ khuyên giải, ánh không khỏi tối sầm, nếu nói bản thân không muốn nhìn thấy nàng khó xử, thấy nàng khó xử, y liền nghĩ cách giúp nàng.

Nếu y nói như vậy, chỉ sợ nữ nhân này sẽ không tin tưởng. Cho nên Phượng Vô Nhai mị hoặc cười nói.

“Ngươi quên ta phó thác muội muội cho ngươi sao? Nếu ta giao muội muội cho ngươi chăm sóc, ta nào dám không tốt với ngươi, còn nữa cảm ơn ngươi không nói với Tiểu Linh Đang lời nói xằng bậy của ta, bằng không muội ấy nhất định sẽ hận chết ta.”

Phượng Vô Nhai nghĩ đến muội muội ruột, không biết nói gì.

Thiên hạ này chưa từng gặp qua muội muội như vậy, người ngoài cũng không có, còn động một tí là uy hiếp y, nếu như dám ức hiếp Vân Thiên Vũ, nàng và y đều không để yên, y muốn hỏi nàng một chút, hắn là ca ca của nàng, hay Vân Thiên Vũ là tỷ tỷ của nàng.

Vân Thiên Vũ nghĩ thầm rồi nói: “Thật ra cứu Tiểu Báo Tử không chỉ là tâm nguyện của ta, còn là tấm lòng của Tiểu Linh Đang, cho nên chúng ta liên thủ hợp tác.”

Vân Thiên Vũ thể hiện sự tin tưởng Phượng Vô Nhai, y cười khẽ.

“Đêm nay, Tiêu Cửu Uyên biểu hiện rõ ràng muốn bắt ngươi, cho nên ngươi vẫn nên đừng xuất hiện.”

Vân Thiên Vũ lắc đầu, rất nghiêm túc nhìn Phượng Vô Nhai nói.

“Không, ta sẽ không đứng nhìn thờ ơ, ta và ngươi cùng đi cứu Tiểu Báo Tử, sau đó ta đi tìm Tiêu Cửu Uyên, nói rõ ràng với hắn nữ nhân áo tím kia chính là ta, tất cả đều là ta làm được, hắn muốn trừng phạt ta như thế nào đều được, nhưng đừng liên lụy tới người vô tội khác, ngoài ra ngươi mang người âm thầm vào Ly thân vương phủ bảo vệ Tiểu Sư Tử bọn họ, để tránh Tiêu Cửu Uyên bởi vì giận cá chém thớt mà động thủ làm hại bọn họ.”

Đây cũng không phải là Vân Thiên Vũ quá lương thiện, nhưng nàng tuyệt sẽ không để những người không liên quan, bởi vì nàng mà bị liên lụy, từ trước đến nay nàng làm việc quang minh lỗi lạc, thẳng thắn chính trực, lỗi sai của nàng, nàng sẽ thừa nhận, là chuyện của mình, sẽ không liên lụy đến những người khác.

Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, sắc mắt Phượng Vô Nhai rõ ràng không đồng ý, ánh mắt u ám nói.

“Trước mắt Tiêu Cửu Uyên đang tức giận, nếu ngươi đi nói chuyện này, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho nên ta cho rằng ngươi vẫn nên đừng nói bây giờ thì tốt hơn.”

Lúc Phượng Vô Nhai nói lời này, hoàn toàn không có chút tâm tư riêng nào, y thật sự cho rằng hiện tại không phải thời cơ tốt để Vân Thiên Vũ nói với Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên đang vô cùng giận dữ, nếu bây giờ nói, hắn nhất định sẽ xử lý Vân Thiên Vũ, chi bằng chờ hắn bình tĩnh lại một chút rồi nói.

Vân Thiên Vũ lại kiên định lắc đầu.

“Thật ra ta đã sớm muốn nói chuyện này với hắn nhưng bởi vì người này rất dễ dàng nổi giận, cho nên cứ đợi hết lần này đến lần khác, ngược lại hiện tại càng ngày càng làm cho hắn giận, việc này không thể kéo dài được nữa, quyết định như vậy đi, chúng ta chạy tới cổng thành cứu người trước, đợi cứu người xong, ta đi Ly thân vương phủ gặp Tiêu Cửu Uyên, nói cho hắn biết chuyện, như vậy sẽ không liên lụy đến người khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK