Vân Thiên Vũ cầm những thứ hoa hoa thảo thảo này vào gian phòng của mình, dựa vào trí nhớ tìm kiếm ra đồ đánh lửa đốt nến.
Nàng ở dưới đèn nghiền nát những thứ đồ này, có ăn có thoa ngoài da, rất nhanh nghiền tốt lắm. Đợi đến làm xong những thứ này, nàng cảm thấy khí lực của mình cũng nhanh cạn sạch, hơi thở lại yếu đi rất nhiều.
Nhưng Họa Mi không thể không cứu, cho nên nàng cứng rắn chống lại từ trong phòng tìm kiếm ra mấy cây kim may tới, ở trên ánh nến đốt nóng tiến hành trừ độc.
Khử hết độc sau, bắt đầu thay Họa Mi trị liệu.
Trước kiểm tra vị trí bị thương cho Họa Mi, sau đó dùng ngân châm loại bỏ máu bầm cho nàng, thoa thuốc lúc trước đã chuẩn bị xong lên ngang hông Họa Mi, dùng vải băng bó kỹ, cuối cùng lại đút cho Họa Mi một chút thuốc.
Đợi đến làm xong những thứ này, Vân Thiên Vũ cảm giác mình cả người cũng mệt lả, một chút cũng không muốn nhúc nhích, lúc này trên ngón tay chợt lóe, mơ hồ có thể thấy được giá trị con số chớp động, thập.
Vân Thiên Vũ thấy mấy chữ này, nghĩ tới lúc trước Phượng Hoàng đại nhân nói, yêu cầu để mở viêm hoàng thần y truyền thừa, liền phải tích góp từng tí một các loại giá trị phân, một ngàn các loại giá trị phân, mới có thể mở ra viêm hoàng thần y truyền thừa.
Hiện tại cứu một người được mười, đây là nói nàng nếu muốn mở cái gì viêm hoàng thần y truyền thừa kia, phải cứu một trăm người sao?
Thật may là nàng đối với viêm hoàng thần y truyền thừa không có nửa điểm mong đợi, nếu không chẳng phải là thất vọng chết.
Nàng cũng không nghĩ ra mình có nhiều lòng tốt đi cứu một trăm người như vậy, tích góp từng tí một các loại giá trị phân này.
Hôm nay sở dĩ cứu Họa Mi, là bởi vì Họa Mi trung thành, nàng mới sẽ xuất thủ cứu giúp.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, trong cơ thể Phượng Hoàng đại nhân đã cảm nhận được cảm xúc của Vân Thiên Vũ, lập tức nhỏ giọng nói nói.
”Chủ nhân, ngươi không phải thất vọng, lần này sở dĩ các loại giá trị phân thấp, là vì nguyên nhân bệnh nhân thương thế tương đối, nếu là bệnh nhân thương thế nặng, các loại giá trị phân sẽ cao, nếu như chủ nhân cứu chính là người bị trọng thương, chỉ cần vài người là có thể mở ra viêm hoàng thần y truyền thừa.”
Vân Thiên Vũ mặt không nhúc nhích nói: “Không có hứng thú.”
Phượng Hoàng đại nhân muốn khóc, người ta hảo muốn đi ra ngoài, chủ nhân ngươi không thể như vậy.
Phượng Hoàng đại nhân đang muốn khuyên Vân Thiên Vũ thay đổi tâm ý, đột nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, lập tức nhắc nhở Vân Thiên Vũ nói.
”Chủ nhân, có người tới.”
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhỏ bé, đồng mâu thoáng qua tia lạnh lẽo sắc bén, cẩn thận ngưng thần nghe qua, quả nhiên nghe được bên ngoài viện có tiếng bước chân đi tới.
Không nghĩ tới mình luôn luôn cảnh giác vậy mà không có phát hiện, Phượng Hoàng trong cơ thể thế nhưng phát hiện. Xem ra người nầy cũng không phải là tệ.
Trong lòng Vân Thiên Vũ suy nghĩ, trên mặt từ từ gợi lên máu tanh mà lãnh khốc vui vẻ.
Lúc này trên người nàng mang danh Ly thân vương phi, cho nên làm việc căn bản không cần có điều cố kỵ, nàng cũng muốn nhìn một chút là ai đến tìm chết.
Nàng ý niệm vừa dứt, bên ngoài tiếng bước chân đến gần, giọng nói cũng vang lên.
”Hôm nay chúng ta nhất định phải hảo hảo chỉnh tiện nhan kia một chút, thế nhưng dám can đảm phá hủy hôn sự của nhị tỷ, tiện nhân kia rõ ràng là muốn chết, cho dù hoàng thượng chỉ hôn nàng làm Ly thân vương phi, nàng liền không sao sao? Ta cũng muốn nhìn một chút buổi tối người nào sẽ che chở nàng.”
Giọng nói lộ ra một cỗ âm ngoan.
Người nói chuyện dứt lời, lại có âm thanh khác phụ họa nàng.
”Là, vốn nhị tiểu thư có thể gả cho Tuyên vương làm Tuyên vương phi, nếu như nói như vậy, tiểu thư người đã có thể là muội muội Tuyên vương phi, ngày sau lập gia đình tất nhiên cũng sẽ không kém, nhưng bây giờ thì sao, lại bị đại tiểu thư sinh kế phá hủy.”
”A a, ghê tởm, tiện nhân ghê tởm, ta tất nhiên muốn đánh chết nàng.”