Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế nói như vậy, sắc mặt thái hậu trở nên hòa hoãn, nhìn hoàng đế nói: “Hóa ra con thực sự có lòng.”

“Chỉ là trước khi ai gia hồi kinh, thì nghe được có người nói vương đệ của con bị trúng độc, chuyện này là sao?”

Lòng mày của thái hậu nhíu chặt, vô cùng lo lắng cho đứa con út.

Hoàng đế vội vàng nói: “Hồi mẫu hậu, trẫm cũng vừa nhận được tin, chuyện này trẫm sẽ tra rõ ràng, nếu tra được ra ai dám to gan làm chuyện đó, trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ.”

“Được, nếu điều tra ra ai làm chuyện này, thì phải phạt nặng cho ai gia.”

Thái hậu nói xong nhìn hoàng hậu và các phi tần phía dưới. Hoàng hậu và các phi tần nhanh chóng cúi đầu, làm như không nghe thấy gì.

Đúng lúc này, thái giám bên ngoài điện vội vàng tiến vào bẩm váo: “Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, thái tử điện hạ bà Hoài vương Tuyên vương cầu kiến.”

Thái hậu hồi kinh, đương nhiên thái tử và Hoài vương Tuyên vương một lòng hiếu thuận, muốn nhận được sự yêu thương của thái hậu, nói đỡ cho họ vài câu trước mặt hoàng thượng thì còn gì bằng.

Cho tới bây giờ, thái tử, Hoài vương, Tuyên vương vẫn vô cùng thân thiết trước mặt thái hậu. Thái hậu cũng đối xử rất bình đẳng với mấy đứa cháu trai này, không hề thiên vị. Tuy vẫn còn tức giận nhưng khi thấy các cháu tiến cung để thăm mình, sắc mắt thái hậu tốt hơn nhiều. Hoàng đế lập tức bảo thái giám truyền mấy đứa con trai vào điện, để mẫu hậu đỡ day dứt chuyện của Cửu Uyên.

Thái giám nhanh chóng truyền thái tử cùng Hoài vương và Tuyên vương vào điện.

Trong điện trở nên náo nhiệt, thái tử cùng mấy vị hoàng tử vào điện nói chuyện phiếm làm cho sự không thoải mái trong lòng thái hậu cũng vơi dần đi.

Sắc mặt hoàng đế tốt hơn, nhìn mấy người con trai vô cùng tán đồng. Thái tử và Hoài vương Tuyên vương nhìn thấy sắc mặt của phụ hoàng tốt hơn, lại càng muốn tiếp cận thái hậu, nói rất nhiều chuyện cười, để làm cho thái hậu vui vẻ. Đại điện trở nên vô cùng náo nhiệt.

Ngoài điện, hai chiếc xe ngựa từ từ chạy tới cửa cung của thái hậu. Xe ngựa dừng lại, có một vài người bước xuống xe ngựa, một bên do Tiêu Cửu Uyên dẫn theo ba người. Một bên là Vân Thiên Vũ dẫn theo hai người.

Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy Vân Thiên Vũ xuất hiện ở đây, không khỏi tò mò, trên đường đi nhìn ngắm Vân Thiên Vũ, hắn vừa nhìn đã thấy vết sẹo trên mặt của Vân Thiên Vũ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo đó là giả.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ ra trước đây bản thân chưa từng phát hiện ra trong lòng không khỏi buồn phiền, rốt cuộc là do nữ nhân này quá thông minh hay là hắn đã trở nên ngốc nghếch.

Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa trầm giọng mở miệng: “Vết sẹo trên mặt ngươi có thể bỏ ra được rồi đó.”

Hắn vừa mở miệng, Vân Thiên Vũ đã lạnh lùng mỉa mai:” Vương gia quá từ bi rồi, lại đồng ý để ta bỏ vết sẹo ra, trước đây không phải luôn muốn ta để vết sẹo này sao? Nhưng vương gia phải thất vọng rồi, bây giờ ta đã quen với gương mặt này.”

Vốn dĩ Vân Thiên Vũ không hề để ý tới việc mặt của nàng có sẹo hay không. Nhưng giờ Tiêu Cửu Uyên nói, nàng lại vô cùng để ý, dựa vào đâu mà người đàn ông này có thể quyết định việc của nàng, dựa vào đâu nàng phải nghe lời hắn. Từ giờ trở đi nàng không còn nợ gì Tiêu Cửu Uyên nữa. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu Uyên, quay người bước vào cửa cung của thái hậu.

Nhưng nàng vừa bước được vài bước, đã bị Tiêu Cửu Uyên ở phía sau đuổi kịp, cánh tay của Tiêu Cửu Uyên ngăn cản đường đi của Vân Thiên Vũ.

Dưới ánh mắt trời, gương mặt tuyệt mỹ sán lạn như lụa của hắn, đôi mắt đen hơn cả màn đêm, khí phách không còn sắc sảo như trước, thái độ tuyệt tình nghiêm nghị, người như hắn không khỏi khiến người khác bị mê hoặc, đáng tiếc Vân Thiên Vũ đã gây thù chuốc oán với hắn nên không hề thấy hắn hấp dẫn, chỉ lạnh lùng ngước lên trừng mắt nhìn hắn.

“Vương gia có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Tiêu Cửu Uyên trầm ấm vang lên: “Ngươi vẫn giận bổn vương sao, giận bổn vương đã không tin tưởng ngươi, bổn vương có thể xin lỗi ngươi.”

Vân Thiên Vũ cười chế diễu hắn, lạnh lùng nói:” Tiêu Cửu Uyên, bây giờ nói chuyện này còn có nghĩa lý gì nữa?”

Khi nàng cần, hắn không tin nàng, bây giờ tin cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK