Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười, kích động đến Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi.

Nhìn thấy dáng vẻ hai người thân thiết như vậy, hắn chỉ cảm thấy bực mình trong lòng.

Nhưng đầu hắn không có một chút ký ức. 

Chỉ là bây giờ hắn cực kỳ hoài nghi nữ tử Vân Thiên Vũ này, nói không chừng thật sự là vị hôn thê của hắn. bởi vì nhất cử nhất động của nàng luôn khiến hắn chú ý.

Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa giơ tay lên thẳng thừng đẩy Phượng Vô Nhai ra, sau đó quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói:

“Sau này cách xa hắn một chút, không phải ngươi nói ngươi là vị hôn thê của ta sao? Nếu là vị hôn thê của ta vậy nên tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức.” 

Vân Thiên Vũ xạm mặt nhìn người này: “Vậy cũng chờ chàng nhớ ra rồi hãy nói.”

Lúc này hắn còn không nhớ ra nàng, còn muốn bắt nàng thủ phụ đức.

Phụ đức cái đầu ngươi á. 

Huống chi hắn đào hoa như vậy, nàng chỉ có mỗi người bạn là Phượng Vô Nhai.

Nếu như không có Phượng Vô Nhai nàng nhất định sẽ vô cùng cô độc.

Chỉ là những điều này nàng không có cách nào nói với Tiêu Cửu Uyên, cũng không có ý định nói với hắn. 

Vân Thiên Vũ ngước nhìn Tiêu Cửu Uyên buồn bã nói: “Đợi khi chàng nhớ ra chuyện của chúng ta, quay lại nói chuyện phụ đức sau.”

“Lúc này hai người chúng ta chẳng qua là người xa lạ thôi.”

Tiêu Cửu Uyên mở miệng, muốn nói gì đó nhưng chần chừ, lại không biết nói gì. 

Tuy là hắn có cảm giác với nàng, nhưng trong đầu hắn trống rỗng, nàng nói với hắn quả thật là người xa lạ.

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, đôi mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ta đã phái người đi thăm dò, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.”

Hắn vừa nói như vậy trong lòng Vân Thiên Vũ vui hơn một chút, điều này cho thấy hắn tin lời nàng nói, nàng tin chỉ cần hắn điều tra nhất định hắn sẽ phát hiện sợi tơ nhện, dấu chân ngựa. 

Ba người đang nói chuyện nơi đây, trên đài cao, mảnh đầu tiên của bản đồ kho báu Bạch Vân đã bắt đầu đấu giá.

Giá khởi điểm: “Mười vạn lượng tử kim tệ.”

Mười vạn lượng tử kim tệ? 

Vân Thiên Vũ biết ở vùng đất này tử kim tệ là đáng giá nhất, mười vạn lượng tử kim tệ cũng không phải số lượng nhỏ,hơn nữa sau đó sẽ đấu giá càng ngày càng kịch liệt.

Xem ra thứ này thật sự bọn họ không mua được, nếu như thế, vậy thì sau cùng bọn họ phải cướp được.

Vân Thiên Vũ nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nói: “Chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm vào người đấu giá bản đồ, để xem bên nào năng lực yếu hơn, người yếu kém nhất định sẽ bị cướp, chúng ta sẽ làm hoàng tước núp sau chim sẻ.” 

Hai nam nhân không nói gì, chỉ nhìn thẳng lên đài đấu giá.

Đấu giá sư vừa mới nói giá khởi điểm, liền có người bắt đầu đấu giá, cao thủ bên trong bốn đại học viện, cùng với người của mỗi đại thế lực tham gia đấu giá.

Giá quy định mười vạn lượng tử kim tệ, nhưng rất nhanh đã lên tới hai mươi hai vạn tử kim tệ, số tiền này cũng khiến người ta toát mồ hôi. 

Nhưng trong mỗi đại học viện đều có tiền của đệ tử, cùng với người mỗi bên đại thế lực không thiếu tiền.

Chớp mắt vẫn không ngừng đấu giá.

Vân Thiên Vũ nhìn người khác đấu giá, có hơi buồn chán. 

Nàng nghĩ đến một việc, quay đầu nhỏ giọng hỏi Phượng Vô Nhai:

“Được rồi, ngươi đã đến tây đại lục, Tiểu Linh Đang đâu? Muội ấy thế nào? Một mình muội ấy ở đông đại lục có thể không tốt lắm đâu.”

Gần đây bận rộn nhiều việc, dĩ nhiên nàng quên hỏi chuyện của Tiểu Linh Đang. 

Phượng Vô Nhai hơi nhướn lông mày, nhẹ giọng nói: “Muội ấy cũng tới tây đại lục, lúc đầu muội ấy cũng muốn đến học viện Thiên Kình, chỉ là người trong gia tộc không cho phép, nên muội ấy chỉ có thể ở nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK