Anh bỗng nhiên đưa tay che trán.
Muốn, muốn hôn mê!
Hai chân anh mềm nhũn, té cái rầm trên mặt đất.
Bên tai ngoài tiếng hít thở nặng nề ra thì chính là tiếng tim đập thình thịch.
Tiếng tim đập như sấm vang, trong đầu Vinh Tình tràn ngập dòng chữ trên tờ giấy.
Anh hít một hơi thật nhanh rồi che kín miệng mình lại!
A a a a a a a a a a!
Đây là chó săn nhỏ thần tiên gì vậy?
Em ấy cũng quá ngầu rồi!
Là em ấy sắp xếp sao? Em ấy đã tính toán hết rồi sao?
Chó săn nhỏ tâm cơ này! Em ấy vậy mà dám ám chỉ papa lấy bao lì xì đó!
Vinh Tình vừa nhớ lại hình ảnh lúc nãy thì nhiệt độ lập tức bùng cháy từ ngón chân lên tới đỉnh đầu!
Chẳng, chẳng trách lúc nãy chó săn nhỏ lại đi tới nhét bao lì xì vào trong túi áo khoác của anh!
Đầu óc Vinh Tình kêu lên vù vù.
Anh chỉ muốn không quan tâm đến hình tượng mà rít gào!
Anh muốn xuống lầu chạy vài vòng!
Anh, anh muốn!
Không xong rồi! Anh thật sự muốn lập tức gọi chó săn nhỏ quay lại!
Một chó săn nhỏ tốt như vậy sợ là không thể tìm được người thứ hai đâu!
Trói chặt! Yes! Khóa kín lại a a a a a a!
Vinh Tình chỉ cảm thấy trong ngực như có thứ gì muốn nhảy ra, nhưng mà lập tức bị dội một chậu nước đá ngay xương cụt.
…. Fuck, suýt nữa anh quên mất còn có một cái phong ấn đang tồn tại.
Động tác đang định gọi điện thoại của anh dừng lại, vẻ mặt từ từ trở nên dữ tợn.
Anh muốn phong ấn ngu ngốc đi chết đi a a a a a!
Anh vốn có thể được vui vẻ từ tối đến sáng rồi lại từ sáng đến tối!
Nhân lúc chó săn nhỏ vẫn chưa giảm cân! Rõ ràng anh đã có thể rất vui vẻ!
Đều tại phong ấn hại anh!
Vinh Tình vừa cười vừa giận trong lòng, ngồi trên đất rất lâu giống như bị thần kinh, sau đó mới cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên đặt trong lòng bàn tay.
Đôi mắt anh nhịn không được liếc nhìn tờ giấy, tim đập như trống đánh.
Không, không được, chó săn nhỏ biết trêu chọc quá, papa muốn chết a a a a a a a a a!
Lâm Kích dừng xe bên ngoài, bất chấp gió tuyết mà đứng nhìn ánh đèn phát ra từ trong phòng Vinh Tình, vẻ mặt tràn đầy sự dịu dàng.
Hẳn là Vinh Tình thấy rồi nhỉ?
Cậu đứng một lúc lâu, mãi đến khi thấy ánh đèn huyền quan của Vinh Tình tắt thì mới từ từ lê bước chân lạnh cóng rời đi.
Ngày hôm sau.
Vinh Tình kêu người làm một cái chuồng gà bằng vàng.
(*Cảnh báo những người ăn nói quá ngạo mạn sẽ bị nhốt vào chuồng gà và khuyên họ đừng kiêu ngạo nữa.)
Cũng không vì cái gì khác.
Mà là để cho bản thân vào ở.
…. Cũng không phải.
Chuồng gà là do anh ra giá cao mời người tới cấp tốc chế tạo ra nên đêm đó đã nhận được thành phẩm.
Rất đáng yêu, chỉ to bằng nửa lòng bàn tay nhưng lại vô cùng tinh xảo, cảm giác thiết kế rất chắc chắn, trên đỉnh chuồng gà còn có hai trái tim được chạm khắc từ hồng ngọc nằm sát nhau.
Cực kỳ giống dáng vẻ của tình yêu.
Anh hít sâu một hơi, mở chuồng gà bằng vàng tí hon ra.
Sau đó đặt chiếc nhẫn vào trong.
Rồi lại khóa một chiếc khóa nhỏ bên ngoài.
Sau khi làm xong anh mới hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra!
Tách tách tách tách!
Chụp!
Chụp tiếp!
Chụp không góc chết!
Vinh Tình điên cuồng chụp ảnh bằng chiếc điện thoại mới sạc pin được một nửa!
Lúc này anh mới lưu luyến nhìn cái lồng nhỏ rồi thổn thức trong lòng.
Ai, đều do anh không chịu học kỹ thuật chụp ảnh, chụp nhiều như vậy mà có hơi xấu.
Nhưng mà!
Tốt xấu gì cũng chụp nhiều tấm như vậy!
Nhất định có một tấm có thể làm anh hài lòng!
Sau đó anh bắt đầu lựa ảnh.
Lúc chọn lượng pin vẫn còn một nửa nhưng sao đó mức pin trên điện thoại anh đã bắt đầu đưa ra cảnh báo.
Vinh Tình vừa thổn thức vừa sạc pin cho điện thoại, sau đó anh cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm được một tấm hình có góc độ hoàn hảo gửi vào trong nhóm chat.
Phân đội máy kiếm tiền vô tình.
Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Hình ảnh hình ảnh, hôm nay có người tặng quà cho tôi, mấy cậu nhìn đi rồi nói thử cảm giác thế nào?]
Nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con mắt lại hận không thể dán chặt vào điện thoại, chờ những người trả lời.
Cao Gia Hiên đã chịu đủ đả kích từ Vinh Tình nên chỉ liếc nhìn điện thoại sáng lên, hoàn toàn không có hứng thú mở lên.
Dù sao Vinh Tình ngoài khoe khoang ra thì chỉ có khoe khoang tiếp, có cái gì hay mà xem?
Hắn tiếp tục vùi đầu chơi game.
Đánh được một lát, hắn vẫn không nhịn được tò mò mở điện thoại lên.
…., chậc, lỡ như thì sao?
Lỡ như là Vinh Tình muốn dẫn bọn họ làm giàu thì sao!!!
Hắn không kìm được suy đoán trong lòng, yên lặng mở tin nhắn ra.
Sau đó bị ánh sáng vàng làm lóa mắt.
Đợi hắn nhìn rõ Vinh Tình gửi cái gì thì đã lập tức ném điện thoại đi!
Điện thoại lăn mấy vòng trên thảm trải sàn rồi yên lặng nằm một góc.
…. Fuck!
Đm!
Hắn mà còn cầm điện thoại lên nữa thì hắn chính là đồ ngu!
Nhưng mà hắn không làm đồ ngu thì cũng có một đồng đội heo làm đồ ngốc.
Tống Hiền xem đi xem lại, rất nhanh đã trả lời.
Tống thái tử thê thảm: [Ồ? Ai tặng cậu cái lồng chim sắt này vậy? Hình như cái lồng này hơi nhỏ, thứ trắng trắng bên trong là gì vậy? Vòng chân cho chim sao? Con chim chạy rồi à? Là chim gì vậy?]
Vinh Tình….
Cậu mới là chim! Cậu mới lồng chim sắt! Đây là chuồng gà! Chuồng gà được không! Xin hãy cộng thêm chữ vào bên cạnh!
Cái đó vốn là nhẫn! Là nhẫn! Vòng chân là cái méo gì, nhà ai lại xài vòng chân mắc như vậy!
Cao Gia Hiên nhịn không được cầm điện thoại lên, sau đó để lộ một nụ cười dữ tợn khó có thể kìm chế được.
Ha ha ha! Đúng là hả hê lòng người!
Tống Hiền không hổ là cậu! Lần này Vinh Tình còn không tức giận nữa thì thôi!
Hắn vừa cười hả hê trong lòng vừa từ từ đánh một hàng chữ.
Cao tổng nhỏ thổn thức: [Đây là nhẫn đó, Tống Hiền, nếu cậu không biết thì cũng đừng nói mò, đây là một cái lồng vàng bên trên còn có hồng ngọc, đáng giá rất nhiều tiền đó, nhưng mà điều làm tôi tò mò hơn chính là ai đã tặng cái nhẫn đó cho anh vậy Vinh tổng?]
Sau khi gửi tin nhắn, hắn chỉ cảm thấy linh hồn mình đã đen đến mức không thể đen hơn.
Đúng vậy, hắn đang nịnh bợ.
Nhưng mà hắn có thể làm gì được chứ?
Vinh Tình chính là ba hắn!
Là chủ nợ của hắn!
Là cổ đông lớn chiếm cứ 25% cổ phần của Cao thị trong tương lai!
Chỉ cần thổi chút rắm cầu vồng là đã có thể đổi lấy được quyền hô mưa gọi gió cùng tự do hoàn toàn trong Cao thị, thì việc làm một giao dịch ma quỷ với Vinh Tình sẽ được cho thêm cái gì nữa đây!
Tinh thần Cao Gia Hiên uể oải nhưng vẻ mặt lại có chút kỳ lạ.
Không sai, chỉ cần hắn đạt được mục đích thì cho dù là bán đứng linh hồn cho tên ác ma Vinh Tình thì có tính là gì đâu!
Tống Hiền nghe hắn nói như thế mới chú ý tới điểm quan trọng.
Hắn lập tức chua.
Dựa vào cái gì Vinh Tình có thể được người khác tặng nhẫn? Mà hắn thì ngay cả nhẫn cũng không tặng được?
Thế giới này quá không công bằng!
Vinh Tình thấy Cao Gia Hiên nhắn như thế thì tâm trạng lập tức tốt đẹp.
Anh cười hì hì, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Đương nhiên là người theo đuổi tặng, hoa hồng lần trước cũng là do em ấy tặng. Nhưng mà tôi thấy cái lồng vàng này thích hợp để chứa cái nhẫn này hơn, bên trên là đá quý tôi mua được vào lần trước đến buổi đấu giá cùng mấy cậu, tôi không biết dùng vào chỗ nào nên kêu người ta sửa lại một chút, thấy sao, thích hợp không?]
Lồng vàng thích hợp dùng để chứa nhẫn sao?
Viên hồng ngọc mua được từ buổi đấu giá lần trước đã bị sửa lại?
Cao Gia Hiên giơ tay che ngực.
Hắn, hắn hơi hận nhà giàu.
Như vậy là không tốt, như vậy là không được, đây chính là kim chủ papa, là kim chủ papa của hắn!
Chỉ có nịnh bợ kim chủ papa thì mới có tương lai!
Cao Gia Hiên! Mày phải cố gắng! Mày có thể! Mày có còn nhớ làm sao từ Cao tổng nhỏ biến thành Cao tổng không?
Cố gắng!
Hắn che lương tâm mình lại, gõ một tin nhắn.
Cao tổng nhỏ thổn thức: [Không hổ là Vinh tổng, mắt nhìn rất tốt, hình dáng của cái lồng vàng này tuy đơn giản và cổ điển nhưng viên hồng ngọc lại vừa vặn giúp tô điểm bớt sự đơn điệu này, dùng để chứa cái nhẫn này lại càng thích hợp hơn, ánh mắt của người tặng nhẫn cũng rất tốt, vừa nhìn là biết chiếc nhẫn này có kích thước phù hợp với ngón tay đeo nhẫn của Vinh tổng, đúng là rất biết quan tâm.]
Hắn nhấn gửi xong thì giơ tay che ngực, chỉ cảm thấy lương tâm có hơi đau.
A, đây chính là một thế giới bẩn thỉu, không che lương tâm lại thì làm sao hắn có thể sinh tồn được?
Cố gắng lên Cao Gia Hiên!
Tống Hiền thấy Cao Gia Hiên nhắn như thế thì cũng nhìn thêm vài lần, tin nhắn hắn gửi đi lại có vẻ chân thành hơn nhiều.
Tống thái tử thê thảm: [Cái lồng vàng này rất tinh xảo nhưng mà theo tôi nhớ hình như viên đá này rất quý thì phải, dùng để làm lồng có phải hơi lãng phí không? Tại sao người kia lại tặng cậu một cái nhẫn trơn? Không phải nói mua nhẫn đều phải mua nhẫn kim cương sao? Một cái nhẫn trơn có phải quá bèo rồi không?]
Hắn vừa nói vừa thổn thức mở một ngăn kéo ra.
Bên trong có một cái hộp nhung yên lặng nằm đó.
Hắn mở ra nhìn, tiếng thở dài càng nặng nề hơn.
Mười carat đó, sớm biết vậy hắn đã giữ lại tiền để tiết kiệm rồi cầm đi mua Black Beauty rồi.
Vinh Tình mới vừa được Cao Gia Hiên nịnh nọt lên trời liếc nhìn Tống ngu ngốc, yên lặng lấy sổ nhỏ ra đánh một nét.
Là nhẫn trơn thì làm sao!
Chẳng lẽ cái nhẫn trơn này không đẹp sao!
Trọng điểm là tôi có, mấy cậu có không?
Dưới cơn nóng giận Vinh Tình chụp lại tờ giấy rồi gửi vào.
Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Cũng có loại nhẫn trơn không rẻ mà, hơn nữa thân phận của chúng ta như vậy thì tiền bạc quan trọng sao? Quan trọng là tâm ý! Mấy cậu xem đi, đây là tờ giấy em ấy viết, mấy cậu có từng được người khác theo đuổi như vậy không?!]
Cao Gia Hiên nhìn tờ giấy chằm chằm, từ từ đánh ra một dấu hỏi.
Cao tổng nhỏ thổn thức: [….? Vinh tổng, không bôi đen tên lại cũng được sao?]
Tuy rằng hắn đã sớm biết Vinh Tình và Lâm Kích có một chân, nhưng mà quang minh chính đại để lộ như thế hình như không ổn lắm?
Hơn nữa.
Hắn thật sự không có, hắn rất chua, thật sự quá cảm ơn cậu, tết còn chưa ăn được mà cậu đã để tôi ăn nhiều quả chanh như thế, cậu thật sự rất giỏi!
Tống Hiền cũng run rẩy gõ một dấu hỏi.
Tống thái tử thê thảm: [Có phải chúng ta đã biết quá nhiều rồi không?]
Sẽ bị diệt khẩu sao? Không muốn đâu! Hắn còn chưa tích góp được nhiều tiền tiêu vặt, cũng chưa học được cách tiêu tiền mà!
Mục Thịnh mới vừa được hủy cấm nói cũng ngoi lên.
Ông chủ Mục làm người đi: [Ồ, cái tên này nghe quen quen, có phải là người đàn ông đi cùng cậu trong cuộc họp hàng năm lần trước không? Tôi đã nói hai người các cậu rất có tướng phu thê mà, cho nên lúc nào mới làm tiệc rượu đây? Hỏi thật, chỗ Vinh tổng đi lì xì thế nào vậy? Tôi phải chuẩn bị sẵn sàng trước, đưa theo đầu người hay là theo thiệp mời thế?]
Mục Thịnh ngoi lên làm trọng tâm câu chuyện lập tức đổi hướng.
Vinh Tình nhìn hắn rồi lại nhìn tay của mình.
Cho nên lúc nãy cái tay này của anh đã làm gì để bỏ cấm nói Mục Thịnh vậy?
Đi vào đi!
Chờ papa kết hôn rồi lại thả cậu ra!
Ông chủ Mục làm người đi đã bị quản trị viên cấm nói hai năm.
Cao tổng nhỏ thổn thức: [….]
Tống thái tử thê thảm: [….]
Trong đầu bọn họ đồng loạt lóe lên một suy nghĩ đúng là người đàn ông đáng thương! Không biết lúc còn sống còn có thể đi ra không?