Mục lục
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Cao còn muốn nói điều gì nhưng Cao Gia Hiên đã cười lạnh búng tay.

Một vài vệ sĩ cơ bắp căng đầy trong bộ âu phục giống như phù rể đã sớm đứng bên cạnh, lập tức nhảy lên sân khấu.

Ông Cao giật mình.

"Đứa con bất hiếu này, mày muốn làm cái gì?"

Cao Gia Hiên nở nụ cười tao nhã.

"Không có gì, đây đã là khách sạn của tôi, có một vài vị khách tôi không hoan nghênh nên tất nhiên là tôi không muốn gặp lại."

Hắn nháy mắt về phía mấy vệ sĩ, bọn họ nhanh chóng nhảy lên khiêng MC cùng cô dâu ra ngoài.

Trên sân khấu lập tức trống không, trò cười này tạm thời kết thúc tại đây.

Cao Gia Hiên hít sâu một hơi, bình tĩnh đi xuống sân khấu.

"Vinh tổng, cảm ơn mấy cậu đã tới đây."

Cao Gia Hiên xuống sân khấu rồi đi thẳng đến bàn Vinh Tình.

Cái gì?

Cậu nói ông già này vẫn đang mắng con bất hiếu?

Liên quan gì tới hắn, chờ hắn quay về đăng báo thì ông già này sẽ không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Nếu không phải mẹ hắn chết sớm, hắn nhất định phải để cho mẹ đi tố cáo ông già này tội vi phạm chế độ một vợ một chồng.

Vinh Tình đứng thẳng dậy.

Anh chậc chậc vài tiếng.

Nhìn Cao Gia Hiên mặc dù có chút tiều tụy nhưng mà vẫn hăng hái.

Tốt lắm người anh em, tuy rằng papa có ra tay giúp cậu một chút nhưng mà cậu cũng coi như làm việc vất vả rồi.

Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể lôi ông già này xuống ngựa, đúng là không dễ dàng.

Vinh Tình giơ tay vỗ vai Cao Gia Hiên, tán thưởng.

"Tốt lắm, Vinh thị tôi có vài hạng mục muốn thảo luận cùng Cao thị nhà cậu, lát nữa nói chuyện."

Papa nâng đỡ cậu chính là vì ngày này.

Lát nữa anh phải xem thử kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ số tiền này.

Papa đầu tư tất nhiên không thể thất bại!

Cao Gia Hiên....

Bây giờ hắn cuối cùng cũng biết tại sao nhóm kia của bọn họ lại có một cái tên như vậy.

Thì ra Vinh Tình vẫn luôn chân thật và sống động như vậy sao?

Hắn còn tưởng cái tên nhóm kia hoàn toàn là để lừa tiền từ bọn họ.

"Không thành vấn đề, lúc nào cũng hoan nghênh."

Cao Gia Hiên mạnh mẽ nặn ra vài chữ, hắn vừa dứt lời Vinh Tình đã lập tức nở một nụ cười đắc ý trên mặt.

Rất tốt rất tốt ~

Anh dường như đã ngửi thấy được tin tức của tiền.

Tuy rằng phải mất một chút thời gian để Cao Gia Hiên hoàn toàn lật đổ ông Cao, nhưng mà vừa nghĩ đến sau này có thể cầm được 5% lợi tức còn có hợp tác cùng Cao gia mới, chậc!

Chỉ có một chữ thôi, giàu!

Vinh Tình bắt đầu suy nghĩ.

Dường như bây giờ siêu xe cũng đã vào tay anh.

Có vẻ như đã đến lúc bắt đầu sưu tầm thứ khác, chẳng lẽ phải sưu tầm máy bay sao?

"Cao Gia Hiên cậu đúng là lợi hại, cậu rất giỏi."

Tống Hiền cũng đi tới giơ một ngón tay cái.

Đáy mắt hắn còn hiện ra chút mơ ước.

Tuy rằng cha hắn đối xử với hắn rất tốt nhưng mà hắn luôn cảm thấy phải giống như Cao Gia Hiên liều mạng xây dựng được sự nghiệp của mình mới có cảm giác thành công hơn.

Tống Ngoại đang ở nước ngoài thảo luận hạng mục bỗng nhiên hắt xì một cái.

Chuyện gì xảy ra vậy? Ông liếc mắt nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhiệt độ ở đây hơn 30 độ mà vẫn có thể bị cảm sao?

"Cảm ơn, nghe nói gần đây cậu cũng đảm nhận phần lớn chuyện kinh doanh?"

Cao Gia Hiên nói đến đây lại thấy có chút chua xót.

Đúng là cùng nghề nhưng không cùng mệnh, nhìn Tống Hiền rồi lại nhìn bản thân.

Tại sao hắn lại không có người ba tốt như thế?

Tống Hiền cười hì hì.

"Đúng vậy, lúc trước ba của tôi nói nếu tôi chịu đi xem mắt thì sẽ đưa chuyện kinh doanh cho tôi."

Hắn nói mãi, bỗng nhiên tâm trạng lại chợt suy sụp.

Chỉ tiếc là xem mắt không thành công, hắn thất tình.

"Vậy cũng tốt rồi, tôi hâm mộ muốn chết."

Cao Gia Hiên cùng Tống Hiền giả dối thổi phồng lẫn nhau một lát, lúc này mới chú ý tới chỗ này còn có Công Tôn Tử Bạch ngồi!

Bên cạnh thậm chí còn có Công Tôn Bách đang ngồi!

Đây là đưa trẻ con tới chỗ hắn sao?

Hắn nở nụ cười trên mặt, yên lặng hỏi thăm.

"Chú Công Tôn, chú cũng tới sao."

Công Tôn Tử Bạch gật đầu, sau đó nhìn hắn rồi thở dài.

"Tiền lì xì lần này coi như để an ủi cháu, sau này đừng gây chuyện như vậy nữa. Tuy rằng hôm nay cháu có thể kéo ông ta xuống ngựa đúng thật là không tệ, nhưng mà đây cũng xem như là bê bối của Cao thị nhà cháu, cháu đã sắp xếp để ổn định thị trường chứng khoán chưa? Còn có sau này nếu như cháu muốn kết hôn thì hẳn là sẽ không tìm được ứng cử viên tốt."

Y ra hiệu Cao Gia Hiên nhìn những ánh mắt dò xét của mấy người xung quanh, "Tuy rằng nói vậy nghe không hay lắm nhưng mà trong mắt nhiều người coi trọng danh tiếng thì cháu không phải là ứng cử viên sáng giá để kết hôn."

Y lải nhải nhưng lời nói thấm thía, ngôn từ thành cẩn.

Công Tôn Bách ở bên cạnh yên lặng đưa một ánh mắt đồng tình nhìn Cao Gia Hiên.

...., cho nên danh xưng chú Công Tôn này cũng không phải chỉ là nói chơi.

Trong đầu Cao Gia Hiên nhanh chóng lóe lên suy nghĩ.

"Bên phía thị trường chứng khoán có Vinh tổng nên vấn đề không lớn." Hắn dừng một lát, "Về phần kết hôn, có vết xe đổ ông già dẫm vào cháu lại càng muốn kết hôn cùng người mình thích hơn nên không sao đâu."

Hắn từng trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn khổ cực, nhưng hắn không hy vọng con cháu của mình cũng phải vất vả như hắn.

Tăng ca làm thêm giờ có phải là chuyện con người làm?

Trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn có phải là chuyện con người làm?

Lấy mẹ nhỏ có phải là chuyện con người làm?

Nhưng mà ba của hắn đã làm!

"Vậy sao?" Công Tôn Bách sững sờ, sau đó gật đầu, "Như vậy cũng rất tốt, vậy thì chúc mừng cháu được đền bù như mong muốn."

Y quay đầu lại nhìn Công Tôn Bách, lời nói thấm thía, "Nghe thấy không? Học hỏi Cao tổng nhiều một chút."

Cao Gia Hiên cười cười, hắn nhìn thoáng qua khách mời đang lần lượt rời đi, tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên.

"Đúng rồi, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn của cậu đều dễ như vậy sao?"

Giọng điệu Vinh Tình tiếc nuối.

Dù sao anh còn tưởng rằng hôm nay sẽ được xem Cao Gia Hiên qua năm cửa ải chém sáu tướng.

Ví dụ như trước tiên phát sóng trực tiếp có độ phân giải cao, sau đó con riêng làm ông già bẽ mặt xuất hiện phản đối, cuối cùng Cao Gia Hiên bị bẽ mặt.

Sau đó đứa con riêng thứ hai xuất hiện rồi lại bị bẽ mặt.

Tiếp tục là thứ ba thứ tư thứ năm.

Ít nhất cũng phải đến đứa thứ bảy vào sân nhỉ?

Chỉ một chút như thế đã xong, anh còn chưa cắn hạt dưa đã đây.

....

Thật ra hắn cũng không muốn thấy rõ Vinh Tình đang suy nghĩ gì cho lắm.

Khóe miệng Cao Gia Hiên run rẩy.

"Tôi đã sắp xếp cứ hai người thì theo dõi một đứa rồi, chỉ cần dám tới đây quấy rối thì tôi sẽ trực tiếp đánh gãy chân bọn họ."

Cao Gia Hiên bỗng nhiên nhe răng, để lộ vẻ mặt hung dữ.

"Chú nhỏ...."

Công Tôn Bách yên lặng nhìn Công Tôn Tử Bạch.

2

Lúc nãy chú nhỏ kêu cậu ta học tập Cao tổng nhiều một chút?

Ánh mắt Công Tôn Tử Bạch càng hung dữ hơn so với Cao Gia Hiên.

"Cháu nói thật chứ?"

Giọng điệu y u ám.

Dám làm hư đứa nhỏ nhà y trước mặt y, ha ha.

Cao Gia Hiên yên lặng thu hồi vẻ mặt.

"Cháu chỉ đùa một lát."

Hắn cũng không phải đại ca Tây Long Khẩu gì gì đó!

Cùng lắm cũng chỉ kêu người khác không để những người này tới đây gây phiền phức mà thôi.

Vẻ mặt Công Tôn Tử Bạch lập tức trở nên ôn hòa, cười híp mắt quay đầu vỗ vai Công Tôn Bách.

"Nghe thấy chưa? Cao tổng chỉ đùa một chút thôi. Nhưng mà nói đi nói lại, Cao tổng đúng là biết đùa giỡn làm tôi suýt nữa tin ngay."

Vinh Tình cùng Tống Hiền đứng cạnh chia nhau chút hạt dưa cuối cùng.

Lách tách, đúng là còn rất thơm.

1

Vở kịch này cũng không tồi, tuy rằng không bằng khi nãy nhưng mà để cắn hạt dưa thì có chút ít còn hơn không có gì.

Bên kia đại gia đình Mục gia đang lần lượt rời đi, nhưng Mục Thịnh lại đi tới.

"Cao tổng, chúc mừng cậu, sau này nhớ quan tâm đến chuyện làm ăn nhà tôi nhiều hơn nha."

Cao Gia Hiên liếc nhìn túi hạt dưa trong tay hắn, yên lặng gật đầu.

"Chăm sóc lẫn nhau chăm sóc lẫn nhau."

"Vậy tôi đi đây, hôm nay tôi còn mấy căn nhà cho thuê phải thu tiền nữa."

Mục Thịnh vẫy tay, đi được một nửa lại quẹo lại.

"Vinh tổng, cho cậu túi hạt dưa này nè."

Hắn nhét hạt dưa vào trong tay Vinh Tình rồi lại phóng khoáng rời đi.

Vinh Tình cầm hạt dưa trong tay, lắng nghe tiếng bước chân lẹp xẹp này rồi yên lặng nhìn Cao Gia Hiên.

"Cậu vậy mà cho người mang dép lê vào?"

Mục Thịnh chắc chắn đang mang dép lê!

Đúng vậy! Tìm khắp nơi cũng không tìm ra người thứ hai có tiếng dép lê lẹp xẹp này!

Cao Gia Hiên cũng im lặng.

Làm sao hắn biết được!

Nói thật!

Rốt cuộc là gia đình như thế nào mới có thể mang dép lê đến tham gia tiệc đám cưới của người khác?

Thậm chí bọn họ còn tự mang theo hạt dưa!

Là do sợ chờ đồ ăn quá lâu không có chuyện gì làm sao?

"Thôi, dù sao cũng đã chống đỡ màn kịch xong, ba, tôi đi trước."

Vinh Tình có chút chột dạ.

Ai da, suýt nữa đã lỡ miệng rồi!

Chống đỡ cái gì, dễ khiến anh nói ra hai chữ papa quá.

Cao Gia Hiên....

Đừng tưởng rằng cậu đổi lời thì tôi không nghe thấy được cậu muốn nói điều gì.

Đi nhanh lên đi, cậu và ông già đều là đồ đáng ghét trong mắt tôi.

Ông già nhiều lắm cũng chỉ khiến tôi buồn nôn còn Vinh Tình đúng thật là nghiền ép hắn đến chết đi sống lại trên mọi mặt từ tinh thần, sắc đẹp, sự giàu có.

Nhìn thấy thì ruột gan phèo phổi cái nào cũng đau.

Vinh Tình giơ tay, cùng Tống Hiền còn có bọn Công Tôn Tử Bạch bình tĩnh quyết định ra ngoài ăn một bữa cơm.

Anh còn thuận tiện xác định được một chuyện, Cao Gia Hiên chắc chắn đã lấy được khách sạn này trước ngày hôm nay.

Nếu không thì sao một buổi tiệc mừng lớn như vậy mà thậm chí một món ăn đầu bếp cũng không làm, đây không phải là đã sớm có âm mưu thì là cái gì?

Cuối cùng cũng xem như tiễn người đi hết, Cao Gia Hiên tuy uể oải nhưng vẫn có chút phấn khích vì đã đăng cơ kế vị được rồi.

Cảm giác không cần lo lắng bản thân phải làm việc cho đứa con riêng nào này thật là tuyệt vời.

Cao Gia Hiên yêu cầu cấp dưới mở cửa phòng tổng thống trên tầng cao nhất chuyên dành riêng cho ông già ra trong khách sạn ra thì lập tức ngã xuống giường.

Ông già đúng là biết hưởng thụ, cái giường này nằm quá thoải mái!

Cao Gia Hiên thở dài một hơi, trở mình, bỗng nhiên bị đồ vật trong túi cấn phải.

Đồ gì vậy?

Hắn buồn bực lấy ra nhìn.

Đây chẳng phải là tiền lì xì của Vinh Tình sao?

Cao Gia Hiên dừng một lát, bóp phong bì màu đỏ hai lần.

Xác thực là một tấm danh thiếp, Vinh Tình đưa danh thiếp cho hắn làm gì?

Chẳng lẽ giới thiệu doanh nhân nào đó cho hắn?

Cao Gia Hiên lập tức tỉnh táo.

Vinh Tình là người thế nào chứ?

Ông chủ lớn đó!

Không đúng, là tài phiệt lớn đó!

Chỉ cần chảy ra một chút từ kẽ tay Vinh Tình là đủ để hắn sảng khoái rồi!

Cao Gia Hiên lập tức hăng hái.

Danh thiếp bên trong xuất hiện vài chữ.

Hắn từ từ đóng phong bì lại.

Nụ cười mong đợi mới vừa để lộ lập tức đông cứng tại chỗ.

Ha ha.

Hắn đã nói rồi mà, đây chính là Vinh Tình, làm sao có khả năng làm ra được chuyện gì đáng tin chứ.

Thôi, không bằng tắm một chút để tỉnh táo lại.

Cao Gia Hiên tiện tay ném đi, bình tĩnh đi vào phòng tắm.

Phong bì lì xì bị vứt bỏ nằm lẳng lặng trên giường, để lộ một lời mời*.

(*Raw là jio, có nghĩa là chân hoặc là lời mời, chân trong tiếng Trung la jiao nhưng do phương ngữ nên biến thành jio.)

Bên trên có thể nhìn thấy mấy chữ club dưỡng sinh.

Trong phòng tắm cách âm tốt mơ hồ nghe thấy vài câu nói xen lẫn với tiếng nước.

"Cậu mới phải dưỡng sinh, cái đồ bận rộn suốt ba năm như cậu mới phải dưỡng sinh đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK