Mục lục
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: NKHA

🌱

Nhiệt độ thành phố vốn luôn cao bỗng nhiên hạ xuống thành không độ mấy ngày gần đây. Vinh Tình lạnh đến mức xương cốt đều đông lại, buổi sáng hôm nay rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp ngồi máy bay đi đến đảo phía nam tránh lạnh.

Biệt thự bá tổng mua ở đảo phía nam nằm gần xích đạo nên rất ấm áp. Vinh Tình ở đây một ngày, từng làn gió biển mạnh mẽ thổi tới làm cho cả người đều ủ rũ.

Lúc này anh bỗng nhận được điện thoại của trợ lý Hà, ngay cả đầu ngón tay tay cũng đều kháng cự không muốn nhận.

Nhưng đáng tiếc đó là trợ lý Hà.

Vinh Tình nằm dài trong phòng có điều hòa để kéo dài tính mạng. Điện thoại điên cuồng chấn động trên giường. Chỉ cần mạnh thêm chút nữa là anh cũng có thể nhảy Disco.

Ước chừng mười lăm phút sau, Vinh Tình nhận thua.

"Nói đi...."

Anh miễn cưỡng nhận điện thoại, khí lạnh đánh tới làm anh mơ màng muốn ngủ.

Hà Khiêm đẩy mắt kính.

"Vinh tổng, có vị Cao tiểu thư liên hệ với tôi nói là ngài cho cô ấy mail công việc của tôi?"

Ờ thì.

Vinh Tình sờ mũi.

"Đúng vậy."

Hình như anh quên nói cho trợ lý Hà vạn năng mất tiêu rồi!

Hà Khiêm mở điện thoại, gửi tin nhắn qua.

"Meo~~~"

Vinh Tình trầm mặc. Nói thật thì anh không phải rất muốn hiểu nhưng mà anh xác thật đã hiểu được rồi.

"Lúc quay về tôi sẽ phát một bao lì xì cho Điềm Đậu."

"Vậy tôi đây thay Điềm Đậu cảm ơn sự hào phóng của Vinh tổng trước."

Hà Khiêm bình tĩnh tắt ghi âm.

Thổn thức quá!

Anh làm một bá tổng dễ dàng sao!

Hai tay hai chân Vinh Tình dang rộng, mắt vô hồn nằm trên giường. Anh bỗng suy nghĩ đến cái gì đó nên bình thường trở lại.

Nói thật, trợ lý Hà vạn năng quá khổ rồi! Nếu anh có cấp trên như này, đừng nói là bao lì xì nho nhỏ, ngay cả tiền thưởng to to đưa đến anh cũng không thèm làm!

Lúc gọi phải đến, còn phải vạn năng cái gì cũng quản!

Quá khổ rồi!

À đúng rồi, Cao Ninh kia không phải là người đại diện của Lâm Kích sao? Cô ấy gửi mail cho trợ lý Hà, chẳng lẽ Lâm Kích xảy ra chuyện gì rồi?

Vinh Tình vội vàng hỏi.

Hà Khiêm nhìn trong mail giống như không mang theo chút che giấu nào, ho nhẹ một tiếng. Y hiện tại rất muốn biết, rốt cuộc Vinh tổng đã để lại ấn tượng kiểu gì cho người khác vậy.

"Ý của vị nữ sĩ này là Lâm tiên sinh muốn đi thử vai nam chính, nhưng mà vẫn còn thiếu chút cơ hội, hy vọng ngài có thể ra tay tương trợ."

Dù cho lời nói của y đã hết mức uyển chuyển nhưng Vinh Tình vẫn nghe ra được.

Còn không phải là đòi tiền sao!!!

Anh chẹp miệng một tiếng rồi nằm xuống giường. Ai, sống cũng không dễ dàng, bá tổng muốn thở dài. Nuôi tiểu chó săn thật là tốn tiền!

Nhưng mà nghĩ lại, Vinh Tình bỗng nhiên lên tinh thần.

"Cậu ấy muốn diễn nam chính phim gì?"

Nếu có thể đập tiền! Anh muốn đập vào nam chính của . Tốt nhất là sau khi có hình chụp lại đi làm một đống gối ôm to bằng người! Mỗi đêm ôm một cái, còn gì mỹ mãn hơn nữa đây!!

Vinh Tình thầm gào rú trong lòng. Trợ lý Hà nhanh chóng trả lời.

"Là kịch bản tên ."

Rầm!

Vinh Tình vui quá hóa cuồng, lăn qua lộn lại, trực tiếp té từ trên giường xuống. Anh nhe răng trợn mắt bò lên, sờ xương sống ngay phần eo.

Má, đu idol thiệt là khổ quá mà!

Vinh Tình suýt xoa cái eo đau, xoa một lúc chợt nhận ra có cái gì lạ lắm...

Đạ mấu! Té xuống đập chỗ nào không đập, sao lại đập trúng chỗ này?! Chút nữa đi ra ngoài chẳng phải những người đó sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình sao?

Nhưng mà cái gì mình cũng không có làm!

Quá mệt!

Lỗ tai Hà Khiêm hơi động, làm bộ như bản thân cái gì cũng không nghe được. Trợ lý tốt chính là phải biết điếc tai trong những tình huống thích hợp - trích sổ tay kinh nghiệm của trợ lý vạn năng.

"Được! Nhưng mà anh nhớ nói với cô ấy, tôi có một yêu cầu."

"Mời Vinh tổng nói."

"Tôi muốn...."

Vinh Tình nhỏ giọng nói một hồi lâu, sau đó mới cảm thấy hài lòng cúp điện thoại.

Hà Khiêm ở đầu bên kia hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh. Y rốt cuộc đã lựa chọn đi theo một ông chủ kiểu gì vậy?

Giờ quay đầu còn thấy bờ không?

chính thức đóng máy, đạo diễn Ngưu chọn một nhà hàng hải sản rất có danh tiếng để tổ chức tiệc mừng đóng máy. Lâm Kích là nam chính tất nhiên không có khả năng thoái thác, sáng sớm đã phải tới đây.

Xã hội hiện đại, cơ bản mỗi lần gặp mặt mọi người cũng không còn mặt đối mặt nói chuyện phiếm nữa, tốt hơn chút thì sẽ đến sớm để chào hỏi nhau, sau đó lại tiếp tục trầm mê vào điện thoại của mình.

Lâm Kích cũng không thèm để ý, sau khi bắt tay xong cậu cũng tìm một chỗ ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra xem.

Mới nãy cậu nhận được điện thoại của Cao Ninh, nói cậu nhận được cơ hội thử vai nam chính của , nên trước mắt vẫn đang đọc kịch bản.

Không có người bày trò náo nhiệt nên bầu không khí ở lô ghế thấp đến lạnh băng. Thẳng đến khi đạo diễn Ngưu đến, không khí trong phòng mới trở nên náo nhiệt lên. Nhưng đạo diễn Ngưu lại tới cùng Tiêu Tử Kỳ. Cái này ít nhiều cũng làm cho mọi người có chút ngạc nhiên.

Nói đến cùng thì, biểu hiện của Tiêu Tử Kỳ trong bộ phim hoàn toàn là rối tinh rối mù, đạo diễn Ngưu rõ ràng rất chướng mắt gã, lúc này ngược lại còn cùng nhau đến đây....

Không ít người trộm nhìn Lâm Kích. Sắc mặt Lâm Kích vẫn như thường, cậu tắt điện thoại rồi đứng dậy ra ngoài chào hỏi với đạo diễn Ngưu.

Đạo diễn Ngưu thấy cậu, vội vàng nói.

"Sao lại tới sớm như vậy? Nếu cậu đã tới thì ăn trước đi, đừng để bị đói."

Lời nói bất công như vậy, mọi người nghe xong cũng không có phản ứng gì. Lâm Kích là một diễn viên tốt, dù cho bọn họ là đạo diễn thì cũng sẽ bất công như vậy. Nhưng Tiêu tử Kỳ đứng bên cạnh lại không thuận theo.

"Chú Ngưu, chú rất bất công nha, mọi người còn chưa tới đủ mà. Hơn nữa Lâm Kích vừa nhìn là biết đang đợi chú, tôi nói đúng không Lâm Kích?"

Trong nụ cười của gã mang theo cảm giác nhằm vào rõ ràng, Lâm Kích chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Chờ mọi người là chuyện nên làm."

Tiêu Tử Kỳ thấy cậu dầu muối không ăn, khóe mắt run rẩy. Gã hít sâu một hơi rồi lại đi đến bên người đạo diễn Ngưu.

"Chú Ngưu~"

Giọng nói đó thay đổi một hồi, làm da đầu người khác cũng tê dại. Lâm Kích chọn một vị trí xa hơn chút rồi ngồi xuống. Chu Tuần xuất quỷ nhập thần đi lại đây.

"Cậu có phát hiện không? Hôm nay Tiêu Tử Kỳ đó có chút âm dương quái khí."

Lâm Kích liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nói anh cũng rất kỳ quái. Nhưng trên mặt không chút biểu cảm, chậm rãi nói, "Không phải mỗi ngày tên đó đều như vậy sao?"

Hành động kỳ quái của Tiêu Tử Kỳ còn thiếu chút này hả?

Chu Tuần tấm tắc.

"Cậu không nghe sao? Vừa rồi tên đó mới kêu đạo diễn Ngưu là gì đó?"

Bị Chu Tuần nhắc nhở, Lâm Kích hơi có chút ấn tượng. Hình như Tiêu Tử Kỳ kêu là, chú Ngưu?

Thấy cậu tỉnh ngộ, Chu Tuần tiếp tục đánh thức.

"Một tiếng chú Ngưu này cũng không phải chỉ kêu không, hơn nữa cậu xem, đạo diễn Ngưu lúc trước cũng không quá thích tên đó nhưng hôm nay lại cam chịu mấy hành động đó, nếu nói cái này không có bí mật gì, ha hả, dù sao tôi cũng không tin."

Chu Tuần bĩu môi, dùng khẩu hình miệng thể hiện thái độ của mình với chuyện này.

Lâm Kích cũng nhìn qua. Tiêu Tử Kỳ đang rót rượu cho đạo diễn Ngưu, đạo diễn Ngưu thoạt nhìn cũng hớn hở vui tươi, hoàn toàn không có loại bất mãn lúc trước đóng phim với Tiêu Tử Kỳ.

Nếu như bên trong không có nội tình gì thì chính là do diễn xuất của đạo diễn Ngưu đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. So sánh một chút, Lâm Kích càng đồng ý với cách nói của Chu Tuần.

Lúc hai người nhỏ giọng hàn huyên vào câu, đồ ăn đã được đưa lên. Ở giữa là một con cua hoàng đế, Chu Tuần không chút khách khí trực tiếp bẻ gãy hai cái chân đưa qua cho cậu một cái.

"Tôi hỏi cậu chuyện này."

Lâm Kích thuận tay đưa đồ chuyên dụng cho hắn, còn cậu tay không bẻ cái chân của con cua hoàng đế trên tay ra.

"Chuyện gì?"

Người trẻ tuổi đúng là không giống nhau!

Chu Tuần líu lưỡi, sau đó đè thấp giọng nói hỏi.

"Bộ phim tiếp theo của cậu là gì? Có thể để lộ một chút cho anh đây được không?"

Lâm Kích bình tĩnh nhìn hắn.

"Anh nhận tiền của paparazzi sao?" Nếu không thì hỏi cái này làm gì.

Chu Tuần phỉ nhổ, "Nghĩ cái gì vậy, ai sẽ nhận loại tiền nát này."

Chu Tuần dùng dụng cụ lấy được thịt từ chân cua ra, rồi chấm chút dấm đưa vào miệng, hắn mơ hồ nói.

"Tôi cảm thấy tên nhóc cậu có tiềm năng nổi tiếng, diễn xuất cũng tốt, dù sao tôi cũng không tranh được nam chính với cậu, chỉ là quang minh chính đại cọ chút nhiệt độ mà thôi."

Hắn lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy vẫn không nổi tiếng, thứ nhất là ngoại hình hắn xác thật không thích hợp làm nam chính, thứ hai hắn vẫn luôn thiếu một cơ hội.

Từ trước đến nay Chu Tuần vẫn luôn không chịu được mất mặt để cọ nhiệt độ của người khác, nhưng tính tình Lâm Kích như vậy, hắn mới thật sự dám hỏi ra miệng.

Vì sao? Vì con người của Lâm Kích đó!

Ngoài mặt cậu ấy nên nói chuyện thì vẫn sẽ nói chuyện cùng người đó, tôn trọng người đó; bên trong cậu ấy cũng sẽ không dây dưa gì đến lợi ích với người đó, cảm tình với người đó tốt thì sẽ luôn duy trì như vậy, không tốt cũng sẽ không gây chuyện với người đó, điều này ở trong giới thật sự rất ít khi thấy được, giống như trẻ con miệng còn hôi sữa.

Nhưng mà hắn an tâm!

Dù sao, nếu bị cự tuyệt Lâm Kích cũng sẽ không gây chuyện với hắn, hắn cũng chỉ là ném cái mặt này đi, vấn đề không lớn.

Lâm Kích ngược lại còn có chút bất ngờ trước câu trả lời trắng trợn mang theo chút vô lại như vậy. Sau một lúc lâu, cậu mới bình tĩnh trả lời.

"Có nói thì anh cũng không nhất định có thể đi cùng, có thể qua được buổi thử vai hay không cũng là một vấn đề."

"Cậu không qua được thử vai?"

Chu Tuần thiếu chút nữa không khống chế được giọng nói của mình. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Kích đánh giá hồi lâu, "Tôi nói này, có biết là chỉ diễn xuất của cậu cũng có thể để tôi kêu cậu một tiếng anh không?"

Đạo diễn mù mắt nào mới có thể không cho Lâm Kích qua vậy?

Ánh mắt Lâm Kích còn kỳ lạ hơn hắn.

"Tuy diễn xuất của tôi tốt nhưng ngoại hình cũng có thể không thích hợp."

Lại nói trong giới diễn xuất cũng không chỉ nhìn vào diễn xuất, có đôi khi diễn xuất tốt nhưng độ nổi tiếng kém thì chẳng phải vẫn bị mai một từng chút đó sao?

"Nhưng mà chuyện gần đây tôi đi thử vai ở một đoàn phim có thể nói cho anh, dù sao người khác cũng không biết, nếu bị truyền ra thì vấn đề chính là của anh."

Lâm Kích nói ra tên .

"Biết biết, nếu bị truyền ra thì chính là do tôi."

Chu Tuần nhẩm lại cái tên đoàn phim này một lần, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho người đại diện nhà mình. Đến lúc hắn nhận được tin nhắn của người đại diện, lập tức vui vẻ.

Cái gì gọi là có duyên đây! Chính là bên đoàn phim vẫn còn cơ hội thử vai cho một vai ác!

Hai người vừa nói vừa cười, cũng không chú ý đến bên phía Tiêu Tử Kỳ đang gọi mọi người trong đoàn phim đến chụp đủ loại hình.

Tiêu Tử Kỳ nhìn bộ dạng lạnh lùng của Lâm Kích, trong lòng cười lạnh vài tiếng. Lâm Kích tốt nhất nên tiếp tục duy trì bộ dạng như vậy, hắn càng lạnh lùng thì mình sẽ càng có vẻ thân thiện hơn.

Lâm Kích ăn xong một cái chân cua, điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng tin nhắn. Là tiếng chuông nhắc nhở riêng của của người đại diện mới, cậu lau tay, lấy điện thoại ra nhìn.

"Quên nói với cậu, cơ hội thử vai lần này là do công lao của Vinh tiên sinh tranh thủ được. Nguyên văn lời nói của Vinh tiên sinh là: Chỉ cần Lâm Kích đồng ý chụp mấy tấm hình giống lúc trước gửi qua, muốn gì cũng không thành vấn đề. Tôi thấy chỉ là mấy tấm ảnh chụp thôi nên đã đồng ý rồi, cậu nhớ đến lúc đó gửi qua cho ngài ấy, cứ như vậy đi."

Chu Tuần mới đọc xong tin nhắn, vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt kì lạ của Lâm Kích. Hắn kinh ngạc.

"Em trai, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ vậy? Cậu bị dị ứng hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK