A, trợ lý Hà là đàn ông chó bạc tình bạc nghĩa! Sắp hết năm rồi mà trong đầu y chỉ có tiền mèo!
Hứ! Tra nam!
Rõ ràng là sắp đến tết rồi mà vẫn chưa tới hỏi thăm papa nữa!
Trừ tiền mèo của anh!
Anh nằm đó nhìn trần nhà một lúc lâu, ậm ừ trên giường vài lần rồi rút điện thoại ra.
Nhìn thêm vài lần nữa.
Chậc, trợ lý Hà đúng là trợ lý Hà, trà trộn vào giới này mà cũng thành công được như thế, thật sự đúng là trâu bò.
Trước đây fan CP chỉ có được vài người mà bây giờ đã lên mười mấy người rồi, sau này lại phát triển hơn nữa thì chẳng phải là sẽ lên mấy trăm mấy ngàn sao?
Vinh Tình lẩm bẩm vài câu, cẩn thận bấm vào ảnh đại diện của trợ lý Hà rồi gửi một khoản tiền mèo cho y.
Miễn là mọi việc tốt đẹp là được!
Tiền mèo cứ tùy tiện lấy!
Lại tiêu thêm một khoản tiền nữa, Vinh Tình tận hưởng niềm vui của người có tiền.
Chỉ là chưa được năm giây đã cảm thấy buồn chán.
Niềm vui như vậy thật sự quá ngắn ngủi, không thể kéo dài!
Papa lại muốn kéo dài kiểu niềm vui này!
Vinh Tình xoay người, cố gắng với lấy lồng gà bằng vàng trên đầu giường.
Anh lén lút mở khóa nhỏ bên trên ra, mím môi rồi cẩn thận lấy mảnh giấy từ bên trong ra.
Anh nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc nhưng đầu lại rúc vào trong chăn cười hi hi.
Ai da ~ tuy rằng phong ấn ngu ngốc hại anh nhưng mà chó ngáp phải ruồi, anh lại lấy được một chó săn nhỏ tuyệt nhất trên đời rồi!
Ha ha ha, anh nhịn không được cười ra tiếng.
Lại nhìn thêm mấy lần, nụ cười càng khó kiềm chế được.
Qua một lúc lâu, anh lén giơ tay cầm một cây bút.
Vinh Tình mở nắp bút ra rồi đặt tờ giấy nằm ngang, cẩn thận từng li từng tí khoanh tròn chữ ‘Có’ bằng một trái tim nhỏ màu đỏ.
Vinh Tình giơ lên thưởng thức rồi lại suy nghĩ, sau đó cũng khoanh thêm chữ ‘Yes’ bên cạnh.
Hai trái tim màu đỏ đặt cạnh nhau trên tờ giấy, cực kỳ giống với viên ruby trên đỉnh lồng gà!
Vinh Tình xem đi xem, nhìn xung quanh một lát rồi lại lén lút vẽ thêm một mũi tên trên hai trái tim giống như tên trộm.
Hi hi!
Hoàn hảo! Đúng là mình mà!
Vinh Tình càng nghĩ càng cảm thấy nhiệt độ trên mặt dần dần tăng cao, anh cẩn thận khóa tờ giấy lại rồi lê dép đi tới ngoài cửa sổ hít thở sâu mấy hơi không khí lạnh mát mẻ.
…. Fuck!
Lạnh quá!
Vinh Tình đóng cửa sổ lại, vẻ mặt không thay đổi.
Phòng này cũng không được! Tối nay lại đổi chỗ khác ở!
Có điều gió lạnh này đã dập được lửa, Vinh Tình bị thổi một hơi như thế cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Anh lướt điện thoại, thổn thức cảm thán.
Gần đây người trong nhóm nhỏ ngoài Cao Gia Hiên đang chơi game ra thì ông chủ Mục thân là một thành viên trong gia tộc khổng lồ, có lẽ thăm người thân đi đến ngày mười lăm cũng đi chưa hết; hình như mấy ngày nay Tống ngu ngốc cũng phải bắt đầu đi khắp nơi thăm hỏi rồi; còn trợ lý Hà thì mail của ngày hôm qua chính là mail công việc cuối cùng của y trước tết, có lẽ hôm nay đã cùng Điềm Đậu hưởng thụ thế giới một người một mèo rồi.
Sau khi nhìn một vòng, Vinh Tình hít vào một ngụm khí lạnh.
Papa làm một bá tổng lớn như thế mà lại không quen được công tử bột nào có thể cùng đi ăn uống sao!
Anh liếc nhìn lồng gà bằng vàng bên cạnh, thở dài một hơi.
Rất muốn đi tìm chó săn nhỏ chơi, nhưng mà không được.
Anh nửa nằm trên giường, cái đầu lắc lư ở mép giường.
Ai, rất muốn ra ngoài tìm chó săn nhỏ chơi.
Ai ——!
Tiếng thở dài của anh càng lớn hơn.
Tuy rằng rất muốn lắm nhưng mà chó săn nhỏ cũng có chuyện riêng của mình.
Những người khác cũng giống như vậy, dù là người sa đọa như Cao Gia Hiên nhưng vẫn nghiện phá đảo game!
Vinh Tình lại lăn trên giường, cảm thấy cơ thể mình dường như bắt đầu rớt muối ra rồi.
Tại sao ngày hôm nay lại chán như thế?
Anh nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà trầm tư đủ mười giây rồi từ từ bò dậy.
Nói đến đây, hình như cũng lâu rồi chưa quan tâm đến tin tức của bạch liên hoa thì phải?
Vinh Tình lấy điện thoại ra, gửi vài tin nhắn cho vệ sĩ.
Chưa được mấy phút đã có một phần báo cáo mới ra lò nằm trong hộp thư của anh.
Liên quan đến động tĩnh mới nhất của Tiêu Tử Kỳ.
Vinh Tình mở ra, ngây ngẩn cả người.
Tiêu Tử Kỳ đang xé nhau với người quản lý?
Cái này đúng là có hơi thú vị.
Anh vội vàng kéo xuống.
À há? Thì ra là chuyện của hai ngày trước? Đã xảy ra tình huống gì vậy?
Hình như Tiêu Tử Kỳ đã nắm chặt được người quản lý kia rồi, tại sao lại bắt đầu xé nhau?
Mà nói tiếp thì….
Vinh Tình sờ cằm, bạch liên hoa có bàn tay vàng mà nhỉ?
Tuy rằng bởi vì thứ thật sự không có cảm giác tồn tại nên anh không thể nhớ được, nhưng mà hình như trước đây bạch liên hoa từng dùng tới thì phải.
Vậy thì tại sao người quản lý lại xé nhau với gã?
Tiếp tục nhìn xuống, Vinh Tình ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trên báo cáo viết, nghi ngờ Tiêu Tử Kỳ từng nhiều lần tiến hành thôi miên với người quản lý, bây giờ thôi miên đã bị giải trừ nên người đại diện vì quan hệ lợi ích nên cắn ngược lại Tiêu Tử Kỳ.
Anh dụi mắt một cái, tiếp tục đọc.
Chữ viết không hề thay đổi.
Anh lại dụi mắt, vẫn không thay đổi.
“Shh ——!”
Vinh Tình hít một ngụm khí lạnh, cái này, này?
Vệ sĩ vậy mà nhìn ra rồi?
Anh vội vàng gọi điện thoại.
Bên kia không biết đang làm gì, một lúc lâu sau mới bắt máy mà hơi thở cũng dồn dập bất thường.
“Vinh tổng, có chuyện gì không?”
Giọng nói của A dần dần trở nên bình tĩnh.
Vinh Tình nhanh chóng lật qua lật lại bản báo cáo, không nhịn được tò mò hỏi.
“Trong báo cáo anh nói anh nghi ngờ Tiêu Tử Kỳ tiến hành thôi miên với người quản lý của mình? Tại sao anh lại nghi ngờ như vậy?”
Một tay ôm đứa nhỏ ngã trên đùi mình lên một tay khác kéo chiếc khăn lông lớn phủ lên, rồi lại ra hiệu cho đứa nhỏ mặt đang đỏ bừng đi sang phòng tắm khác tắm rửa.
Chử Kha trùm kín cả mặt, lỗ tai ửng đỏ, đỉnh đầu bốc khói chạy ra ngoài!
Lần sau cậu, cậu nhất định sẽ gõ cửa trước rồi mới đi vào!
Bây giờ người đi rồi nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Sự thật là như vậy.”
Nói đến đây thì việc này cũng có liên quan đến Chử Kha lúc trước.
Vài ngày sau khi dựa theo dặn dò của Vinh Tình tìm đến Chử Kha, A đang gói cà phê trong một nhà hàng danh tiếng ở bên ngoài trong kỳ nghỉ lễ thì lại trùng hợp nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Là Tiêu Tử Kỳ mà Vinh Tình kêu hắn để ý tới, bên cạnh gã là người quản lý.
Rõ ràng hai người đang nói chuyện không được vui vẻ lắm, người quản lý của Tiêu Tử Kỳ đã cau mày nhiều lần hấp dẫn sự chú ý của A.
“Lúc đó tôi để ý thấy tên đó nói một câu tôi vì cậu mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, cho nên lập tức đi vào trong cửa hàng tìm một chỗ không đáng chú ý ngồi xuống tiếp tục quan sát.”
Giọng điệu A thản nhiên.
Vinh Tình hơi dừng.
Chờ một lát.
Chờ một lát đã!
Để anh tập trung được trọng điểm trước đi!
“Anh nói anh chú ý thấy tên đó nói một câu? Anh cách bọn họ rất gần sao?”
Như vậy mà Tiêu Tử Kỳ vẫn tiếp tục nói chuyện?
Sao bọn họ có thể ngu ngốc như vậy?
A nói một câu nhẹ như gió thoảng mây bay, “Vinh tổng, tôi biết đọc khẩu hình miệng.”
….
Được rồi, rất tốt, trâu bò, không hổ là anh.
Vinh Tình yên lặng nuốt hết những lời khác vào trong lòng.
Anh còn có thể nói gì đây? Đúng là bá tổng! Kỹ năng của tất cả mọi người xung quanh nhiều đến mức làm người tức giận!
Chẳng trách ngày nào A cũng được trả lương cao như vậy, chậc, đáng từng đồng!
A ngồi xuống cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của hai người, hắn tiếp tục ngồi trong góc xem hai người cãi nhau ầm ĩ.
Lúc đó cơn tức của người quản lý Tiêu Tử Kỳ không nhỏ, ánh mắt nhìn Tiêu Tử Kỳ dần dần trở nên không tốt.
“Tôi vì cậu bỏ ra nhiều tiền như vậy, bỏ ra nhiều sức lực như vậy, cố gắng tìm tài nguyên cho cậu nhưng kết quả cậu lại chạy đi tìm một tên sinh viên học đạo diễn? Cậu còn muốn đầu tư cho tên đó? Tiền của cậu ở đâu? Không phải cậu nói đã xài hết tiền rồi sao? Ngày hôm qua cậu còn chạy tới đòi tiền của tôi!”
Tiêu Tử Kỳ không muốn tranh cãi với hắn, sau khi phát hiện gã giải thích vài câu mà người quản lý vẫn không chịu nghe lời giải thích của gã như trước thì lập tức thấy phiền.
Chưa được mấy giây, gã trực tiếp trừng hai mắt nhìn người quản lý.
Cùng lắm chỉ là một tên quản lý mà thôi, nếu như không phải cần đến sự hỗ trợ của hắn để sắp xếp chuyện trong giới thì gã căn bản cũng không muốn nhìn tên này nhiều thêm một cái!
Tiêu Tử Kỳ suy nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại bình tĩnh hỏi.
“Anh ơi, anh đừng nghe người bên ngoài nói bậy, anh theo em lâu như vậy rồi nhưng anh đã bao giờ thấy em tiêu tiền lung tung chưa? Có phải là anh nhận lầm người không? Anh nhìn đi, anh đã nhận lầm người mà còn nói là lỗi của em, anh thật là kỳ cục.”
Gã vừa nói vừa làm nũng, lại không chú ý tới lần này ánh mắt người quản lý lại hoảng hốt một chút, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Mà đợi sau khi gã nói đến nhận lầm người thì ánh mắt người quản lý bỗng nhiên trở nên trấn tĩnh.
Hắn thấy trong ánh mắt Tiêu Tử Kỳ dần dần đầy sự dò xét và nghi ngờ.
“Ồ? Cho nên vào lúc đó anh cảm thấy có lẽ Tiêu Tử Kỳ đã nhiều lần tiến hành thôi miên với người quản lý, nhưng mà lại bất ngờ thất bại?”
Vinh Tình sờ cằm, nhịn không được líu lưỡi.
Anh còn tưởng rằng chỉ có mình anh nhận ra được bàn tay vàng của bạch liên hoa, không ngờ rằng A cũng nhìn ra rồi?
Thậm chí người quản lý kia hình như còn tránh thoát được?
“Đúng vậy, tên Tiêu Tử Kỳ kia rất đáng nghi. Tôi đã điều tra những người từng tiếp xúc với gã, phát hiện bọn họ càng lâu gặp Tiêu Tử Kỳ thì ấn tượng tốt ban đầu với gã sẽ càng mờ nhạt. Vinh tổng, tên này không được bình thường.”
A nhắc nhở.
“Cái này tôi biết.”
Papa đã phát hiện từ lâu rồi, dù sao bạch liên hoa cũng là nhân vật thụ chính, nhưng có thể cùng lúc khống chế được nhiều một tuyệt vời như vậy sao có thể dựa vào tình yêu chân chính được?
Đang kể chuyện cười gì chứ!
Trên đời này làm gì có kiểu yêu như vậy, đúng là cười chết người.
“Vậy bây giờ vì sao người quản lý lại xé nhau với gã?”
Chẳng lẽ là bởi vì đã tỉnh táo hoàn toàn sao?
Vinh Tình tò mò.
“Hình như là do hắn nuôi một nữ sinh viên bên ngoài mà đối phương có vẻ đã mang thai con trai hắn, hắn muốn một số tiền lớn mua nhà chuẩn bị kết hôn nhưng mà lại phát hiện tiền của mình đều tiêu cho Tiêu Tử Kỳ, hắn muốn nhận thêm nhiều việc hơn cho Tiêu Tử Kỳ để kiếm tiền nhưng Tiêu Tử Kỳ không vui. Người quản lý cảm thấy thái độ của gã quá tệ cho nên muốn tìm một vài người để mới để nâng đỡ, Tiêu Tử Kỳ lại cảm thấy người quản lý đang phản bội gã cho nên thường xuyên gây sự với hắn. Có lẽ là người quản lý cảm thấy không nhịn được nữa cho nên bây giờ muốn chấm dứt hợp đồng với gã, nhưng mà hắn lại muốn Tiêu Tử Kỳ đưa cho hắn một số tiền lớn để bồi thường.”
A bình tĩnh kể lại nội dung vô cùng kích thích.
Vinh Tình rớt cằm.
Chẳng trách Tiêu Tử Kỳ lại muốn xé nhau với người quản lý thật lòng yêu thích gã nhỉ?
Bây giờ người quản lý lại bởi vì người phụ nữ khác cùng đứa bé trong bụng cô ấy mà cưỡng ép gã làm việc, vậy thì càng không cần nói nữa.
Vinh Tình bỗng nhiên có hơi tiếc nuối.
“Chuyện như vậy sao anh không báo cáo cho tôi sớm hơn!”
Kích thích như thế! Máu chó như thế!
Anh cần phải chuẩn bị một nắm hạt dưa thật kỹ càng để ăn cùng!
A trầm mặc một lát, hỏi ngược lại.
“Không phải gần đây ngài đang yêu đương sao?”
Vinh Tình nghẹn họng.
Vinh Tình yên lặng.
Vinh Tình từ từ xuất hiện một chút thắc mắc.
Rõ ràng như vậy sao?