Mục lục
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: NKHA

🌱

"Cho nên hắn từ chối em?"

Người bên kia điện thoại cất tiếng cười to: "Ha ha ha, tên nhóc như em cũng có ngày hôm nay!"

"Em cúp điện thoại."

Lâm Kích mặt không thay đổi để điện thoại ra xa.

"Ai, đừng đừng đừng! Để anh trai phân tích cho em nghe, trước hết cứ nghe anh phân tích rồi hãy cúp!" Tên nhóc này 800 năm mới gọi điện thoại cho người anh trai như y một lần, y dễ dàng sao?

Lâm Việt nhanh chóng gọi người lại, không thể làm cho một người anh trai chịu uất ức như y sảng khoái một lần sao, thật là.

"Chỉ được phân tích không cho nói cái khác, bằng không đến lúc đó em gọi điện thoại cho mẹ." Lâm Kích uy hiếp.

"Được được được, anh bảo đảm không cười." Dù sao cách một cái điện thoại tên nhóc này cũng không nghe thấy. "Vậy em nói đi."

Trong lòng Lâm Kích rất buồn bực, cậu thật sự không có bạn bè nên mới tìm đến anh trai nói chuyện phiếm.

"Đợi chút, để em nghĩ lại nên nói thế nào."

Lâm Việt vẫy tay, thấp giọng nói một câu em trai em với người đàn ông đang thò qua đây đòi hôn, người đàn ông mặt mày ôn nhu gật đầu hiểu rõ nhưng tay lại bá đạo không cho phép cự tuyệt ôm lấy vòng eo y, ý bảo y dựa trên người mình tán gẫu.

Lâm Việt cũng thuận thế nằm trong ngực hắn, sau đó tiếp tục nói.

"Thật ra thì, em nói người đó không thích em, anh cảm thấy em cũng biết tự mình hiểu rõ."

Lâm Kích rũ mi, trên khuôn mặt đều lộ ra một tia âm trầm.

"Nhưng mà," Lâm Việt thật sự sợ em trai từ nhỏ chưa từng nói chuyện yêu đương nào của y không thể chịu đả kích quá lớn, vội vàng nói tiếp, "Người đó hẳn là thích em, chỉ là hắn tạm thời còn chưa đối với em chuyển từ thích sang yêu, nhưng ít nhất hắn mua đồ ăn cho em, đây là cơ hội đấy em hiểu không?"

Nói cách khác, ai có thể tùy tiện đập 3000 vạn như vậy? Dù có tiền đi nữa cũng không phải tiêu lung tung như thế."

"Nhưng mà hắn không thích em." Lâm Kích buồn bực hờn dỗi.

Buồn cười nhất chính là, ngay từ đầu cậu thật ra đã biết Vinh Tình không thích cậu. Kết quả chỉ qua vài lần như vậy, cậu hoàn toàn quên luôn thành kiến ban đầu với Vinh Tình còn vọng tưởng Vinh Tình thích cậu.

"Ha, hắn không thích em, vậy em có thích hắn không?" Lâm Việt không nghe được giọng nói không nhiệt tình này của cậu, lập tức hỏi lại.

"Em đương nhiên...."

Đáy mắt Lâm Kích nhanh chóng hiện lên bộ dạng Vinh Tình. Giọng nói xấu xa lúc chọc cậu, nụ cười xấu xa không chút để ý chụp hình ướŧ áŧ cho cậu, còn có bộ dạng anh cười đến thoải mái lúc ngồi phía sau mình, cậu sờ ngực, trong cảm giác chua xót mang theo một chút rầu rĩ.

"Em không biết. Nhưng em nghĩ hắn thích em."

Lâm Việt nghiêng đầu đập vào gáy người đàn ông phía sau. Đây tuyệt đối là em trai y, từ nhỏ trong xương cốt đã có loại bá đạo như vậy trưởng thành. Trực giác còn nhanh hơn lý trí, chưa suy nghĩ cẩn thận bản thân có thích người đó không thì đã muốn người đó thích mình trước, đây cũng là số ít người trên thế giới.

"Em trai của em giống anh."

Người đàn ông phía sau cười khẽ một tiếng, giọng nói rất thấp, Lâm Việt nghe thấy nhịn không được bật cười.

Còn không phải là giống như hắn sao?

Nhưng mà cũng may, mình không để ý là được.

"Nếu như vậy, vậy em cứ nỗ lực khiến hắn thích em không phải là được rồi sao? Cái này em hẳn là hiểu rõ nhất đi." Tốt xấu gì cũng coi như là minh tinh, fans của tên nhóc này không phải có hơn một ngàn vạn sao?

Lâm Kích không quá chắc chắn.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Lâm Kích trợn trắng mắt.

"Đơn giản như vậy thôi, bằng không em còn muốn thế nào nữa? Mục đích của em không phải là hy vọng hắn thích em sao? Vậy em cố gắng để hắn thích không phải được rồi?" Y còn chưa học được cái gì, chờ y học xong sẽ dạy lại, dù sao người phía sau cũng là cuốn bí tịch sống có sẵn.

Cuộc nói chuyện của hai anh em dừng ở đây, dù sao ngày hôm sau Lâm Kích phải dậy sớm quay phim.

Lâm Việt cúp điện thoại xong bỗng nhiên thở dài một hơi.

"Mẹ em khẳng định lại đau đầu, em thì bỏ rồi, bà còn chờ em trai cho bà được ôm cháu. Nhưng mà bà cũng không cần lo lắng chuyện em trai là người vô tính luyến ái* là được."

(*Vô tính luyến ái (tiếng Anh: Asεメuality) là sự không bị hấp dẫn tìиɦ ɖu͙ƈ, hoặc không hay ít quan tâm đến các hoạt động tìиɦ ɖu͙ƈ. Nó có thể được xem là sự không có, hoặc là một trong những xu hướng tính dục, bên cạnh dị tính, đồng tính, song tính và toàn tính.)

"Không sao, không phải còn có chị gái sao?" Người đàn ông an ủi y.

"Vẫn là không được, tuy rằng tư tưởng của chúng ta tương đối cởi mở nhưng cháu ngoại cùng cháu nội cũng có khác biệt, đến lúc đó em đi thăm dò ý tứ của bà thử." Lâm Việt bất đắc dĩ nói.

Ai bảo tên nhóc thúi kia là em trai y làm gì. Tên nhóc đó nhiều năm như vậy cũng chỉ có một chuyện như thế làm người anh trai như y phiền não.

Ước chừng là giải quyết xong phiền não trong lòng nên ngày hôm sau lúc quay phim, trạng thái của Lâm Kích lại tốt như cũ, làm một lần là qua thẳng đến khi đạo diễn Ngưu hô to.

Tương phản với Lâm Kích chính là Tiêu Tử Kỳ không biết vì cái gì mà trạng thái đóng phim gần đây càng ngày càng kém, một cảnh diễn hôm nay hắn liên tục NG mười lần làm đạo diễn Ngưu chửi ầm lên, chỉ trích hắn không nghiêm túc đóng phim, muốn đá hắn ra khỏi đoàn phim.

"Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi 10 phút đi, chúng ta quay cảnh khác. Lâm Kích cậu lại đây, chúng ta quay cảnh tiếp theo của cậu."

Đạo diễn Ngưu chịu đựng một bụng lửa giận, phất tay để Tiêu Tử Kỳ nhanh chóng cút đi, rồi lại nhìn về phía Lâm Kích hô một tiếng, kêu các đơn vị chuẩn bị bắt đầu quay lần nữa.

Tiêu Tử Kỳ chuẩn bị xin lỗi cứ thế xấu hổ đứng giữa sân như vậy, bên cạnh có mấy nhân viên công tác đau lòng cho hắn vội kéo đi, nhanh chóng để hắn rời khỏi tầm mắt đạo diễn Ngưu.

Tiêu Tử Kỳ chết lặng bị người khác kéo qua một bên, đứng trong góc nhìn Lâm Kích khí phách hăng hái giữa sân, đầu ngón tay dần dần bấm vào lòng bàn tay, bên trong để lại một vết hằn thật sâu.

Lại là tên đó.

Lại là Lâm Kích này.

Vì sao đạo diễn Ngưu cố tình chỉ nhìn trúng Lâm Kích?

Lâm Kích Lâm Kích Lâm Kích, mỗi lần ông ấy để mình tìm trạng thái đều quay cảnh diễn của Lâm Kích trước, đây là có ý gì? Là đang nói diễn xuất của hắn không bằng Lâm Kích sao?

Hay là bởi vì 3000 vạn kia.

Vẻ mặt dần dần lạnh băng, ánh mắt Tiêu Tử Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Kích đứng giữa bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị.

Chu Tuần đứng cách đó không xa trong lúc lơ đãng lại chú ý tới biểu cảm trên mặt của Tiêu Tử Kỳ, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn lại nghĩ tới chuyện đã từng xảy ra, nhịn không được nhìn theo ánh mắt Tiêu Tử Kỳ.

Phương hướng Tiêu Tử Kỳ nhìn chỉ có một mình Lâm Kích.

Đúng như dự đoán. Nhưng mà Tiêu Tử Kỳ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với Lâm Kích?

"Được, cảnh này qua." Đạo diễn Ngưu như mở cờ trong bụng nhìn Lâm Kích, thân thiết đi tới vỗ vai cậu. "Trạng thái hai ngày này của tên nhóc cậu không tồi nha, về sau nhớ tiếp tục giữ như vậy."

Có Lâm Kích, cho dù Tiêu Tử Kỳ lại lãng phí nhiều cố gắng của ông đi chăng nữa thì cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền trên người Lâm Kích.

Cho nên nếu đạo diễn Ngưu không thích Lâm Kích mới gọi là kỳ quái.

So sánh với Tiêu Tử Kỳ liên tục NG lãng phí nhiều như vậy, tất nhiên sẽ không có ấn tượng gì tốt trong lòng ông.

Trên mặt Lâm Kích trước sau như một vẫn không nhìn ra quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu ý bảo bản thân chuẩn bị qua một bên nghỉ ngơi chút.

Lâm Kích vừa mới ngồi xuống, Chu Tuần bên cạnh liền đi lại đưa cho cậu một chai nước khoáng.

Lâm Kích nhận lấy chỉ là trong mắt mang theo một tia dò hỏi, Chu Tuần rất ít khi chủ động tới gần cậu ở đoàn phim, bề ngoài bọn họ vẫn duy trì khoảng cách nhất định, thoạt nhìn giống như không có giao tình gì, như vậy đối với bọn họ mà nói là tốt nhất.

Chu Tuần vặn bình nước trên tay mình ra uống một ngụm, ánh mắt lơ đãng quét qua người Tiêu Tử Kỳ.

"Đừng nói anh không nhắc nhở cậu, cậu ấy vừa rồi nhìn chằm chằm cậu thật lâu, vẻ mặt có chỗ không quá thích hợp."

Chu Tuần uống nước xong liền tránh đi, giống như bản thân chỉ là thuận tay lại đây đưa một chai nước.

Lâm Kích nghe hắn nói xong, trong mắt phun ra một ngụm nước nóng, cậu nhướng mày ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Tiêu Tử Kỳ.

Tiêu Tử Kỳ hình như đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, gương mặt hắn hơi giãn ra, cười nhẹ đến cuối cùng là thoải mái cười to, mang theo một tia thẹn thùng.

Nếu hắn vừa rồi diễn xuất được như vậy thì sẽ không bị đạo diễn nói hắn NG.

Lâm Kích yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Sau đó không biết đã xảy ra cái gì, Tiêu Tử Kỳ tìm đạo diễn nói một câu, đạo diễn liền đẩy cảnh diễn của hắn lui về sau một ngày.

Lâm Kích cùng Chu Tuần vẫn luôn chú ý Tiêu Tử Kỳ, trong lòng đều có chút hồi tưởng nhưng không có ai tới hỏi đạo diễn, ngược lại trong lòng âm thầm cảnh giác tiếp tục ngoan ngoãn đóng phim.

Cảnh diễn của hai người bọn họ so với Tiêu Tử Kỳ đều quan trọng, đặc biệt là Lâm Kích, mỗi ngày cơ hồ đều có cảnh diễn của cậu, so với luôn lo lắng đề phòng không bằng trước tiên cứ làm tốt bổn phận của mình, còn Tiêu Tử Kỳ muốn làm gì, chỉ cần nhìn chằm chằm hắn hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng mà cả một buổi chiều cũng không có chuyện gì xảy ra.

Ngược lại Tiêu Tử Kỳ không biết lúc nào đã biến mất, mọi người tựa hồ cũng không nhớ rõ sự tồn tại của hắn, tiếp tục quay phim, đoàn phim trong khoảng thời gian ngắn có vẻ vô cùng hài hòa.

Thẳng đến buổi chiều cảnh diễn của Lâm Kích quay xong, cậu vừa mới chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì nghe thấy có người trong đoàn phim nhỏ giọng thảo luận chuyện về Tiêu Tử Kỳ.

Cậu làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua, phát hiện hai nữ phụ trách kia đang xem Weibo trên điện thoại.

Tiêu Tử Kỳ lại gây ra chuyện xấu gì vậy? Lâm Kích suy nghĩ rồi mở điện thoại.

Hot search trên Weibo vừa nhìn đã thấy liên quan đến tin tức về Tiêu Tử Kỳ.

Tiêu Tử Kỳ muốn chụp quảng cáo đại ngôn*?

(*Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.)

Lâm Kích sửng sốt, chợt phản ứng lại. Lúc trước Tiêu Tử Kỳ tốt xấu gì cũng là thần tượng, chụp một cái quảng cáo đại ngôn cũng không tính là gì, fans của hắn so với mình càng nhiều hơn. Cậu tùy tiện nhấn vào, dần dần nhíu mày.

Có người thao túng trên Weibo?

Cậu liếc mắt một cái liền phát hiện vài cái ID quen mắt, đều là mấy biệt danh đoàn đội thủy quân cậu quan sát thấy qua trong giới. Mấy thủy quân này có tiếng là thu tiền làm việc, mặc kệ là phân hay nướƈ ŧıểυ đưa tiền thì làm, danh tiếng rất cực kỳ bẩn, thế nhưng có mấy người vẫn dùng họ.

Mà lúc này, bọn họ đang nhảy loạn phía dưới Weibo của Tiêu Tử Kỳ.

Một chốc lại chúc mừng Tiêu Tử Kỳ nắm được đại ngôn, một chốc lại khóc hu hu hỏi phim mới của Tiêu Tử Kỳ khi nào mới chiếu.

Sau đó dần dần dẫn chiến hỏa đến trên người Lâm Kích.

Trong tối ngoài sáng đều là một ý tứ. Tiêu Tử Kỳ của bọn họ nhiều hơn 3000 vạn fans, vì sao lại bị Lâm Kích 1000 vạn fans đè ép phiên vị*?

(*Phiên vị: thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.)

Trong lời nói bắt đầu mang tiết tấu ám chỉ đạo diễn muốn lưu lượng* nhưng không chịu trả giá, đồng loạt dẫm đạo diễn cùng Lâm Kích xuống.

(*Lưu lượng: những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý.)

Lâm Kích vẫn luôn lướt đọc, bỗng nhiên đọc được một bình luận.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Bình luận: ? Làm phiền cậu lớn tiếng đọc tôi chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK