Mục lục
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: NKHA

🌱

Bình luận trên mạng, Lâm Kích cũng thấy ngay đêm đó. Cậu nhìn đống bình luận đó, cười nhạo một tiếng rồi tiện tay bỏ điện thoại qua một bên.

Một lát sau, cậu lại trầm mặt mở điện thoại ra. Cầm điện thoại mở Wechat của người đại diện, Lâm Kích nhìn hồi lâu. Điện thoại vẫn không hề có động tĩnh. Sau một lúc lâu Lâm Kích che kín đôi mắt, hoàn toàn hết hy vọng.

Còn đang chờ mong cái gì vậy? Tâm trí của người đại diện sớm đã đặt trên người Tiêu Tử Kỳ, ngay cả trợ lý cậu dùng 5 năm đều bị người đại diện đưa đến cho Tiêu Tử Kỳ dùng, còn có cái gì không hiểu rõ nữa?

Chỉ là phong cách bình luận này....

Dưới khuôn mặt bị che khuất Lâm Kích nhếch môi, giống như thú dữ không tiếng động rít gào. Phong cách quen thuộc này nếu nói không phải do người đại diện của cậu thuê thủy quân, cậu tuyệt đối không tin. Chỉ là không nghĩ tới cậu đã đi cùng người đại diện tám năm, kết quả là một kẻ hèn như Tiêu Tử Kỳ lại có thể dễ dàng phá hư tình nghĩa tám năm này.

Thôi, không bằng đi ngủ. Lâm Kích ném di động đi, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Có chuyện gì có thể quan trọng hơn buổi diễn ngày mai sao? Không có.

Biệt thự lớn có cảnh biển.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ Vinh Tình cơ hồ không cần nhắc cũng nhớ rõ bản thân sở hữu thân phận bá tổng trong bảng nhà giàu, anh đắc ý xuống lầu ăn bữa sáng do đầu bếp chuyên nghiệp làm, hưởng thụ cảm giác mềm nhẹ gió biển thổi qua gương mặt, ăn xong anh mới chậm rãi đi lên lầu thay quần áo.

Cũng may bá tổng có để lại cái kỹ năng max điểm này cho anh, Vinh Tình nhanh chóng mặc một bộ vest màu xám nhạt rồi lại chọn thêm cái siêu xe khác ngày hôm qua, sau đó mới từ từ chạy tới công ty đi làm.

Tới công ty ngược lại cũng không xảy ra sai lầm nào, thân thể này của anh giống như mang theo một hệ thống max cấp, trợ lý Hà Khiêm đưa văn kiện cho anh xem qua đều rất nhanh giải quyết xong. Lúc làm việc Vinh Tình dường như biến thành người khác, khôn khéo, vững vàng, bình tĩnh.

Hà Khiêm đứng sau anh chạy đông chạy tây, hoàn toàn không nghi ngờ đến việc sếp hắn đã thay đổi thân xác.

Đến trưa một chút, Vinh Tình tạm thời rãnh rỗi. Thoát khỏi trạng thái làm việc anh lập tức nhớ tới 3000 vạn tìm được mặt hàng một dự bị chất lượng tốt.

Vinh Tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hà Khiêm.

"Giữa trưa tôi ra ngoài một chuyến, cơm trưa không cần chuẩn bị."

Hà Khiêm đang định chuẩn bị cơm trưa nghe được liền gật đầu.

"Được, tôi hiểu rồi."

Cũng tốt, cũng đỡ cho anh bớt lo. Vinh Tình mặc áo khoác vào, thu dọn một chút rồi nhanh nhẹn chạy xe đến đoàn phim bên kia.

Nói đi nói lại, anh làm kim chủ papa, để nam chính ăn cơm trưa cùng mình một bữa cũng không tính là quá phận đi?

Mở siêu xe âu yếm ra Vinh Tình suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định cho Lâm Kích một bất ngờ.

Hì hì hì ~ Nghĩ tới liền thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

Tới đoàn phim, bất ngờ của Vinh Tình còn chưa xuất hiện ngược lại bản thân còn bị bất ngờ hơn.

Anh bị kinh sợ rồi!

Đây là hình ảnh gì vậy!

Sự việc là như thế này, để chúng ta phân tích khách quan một chút.

Chỗ đứng: Tiêu Tử Kỳ ngã trên mặt đất, Lâm Kích đứng.

Tư thế: Tiêu Tử Kỳ che mặt, Lâm Kích đen mặt.

Vẻ mặt: Trong mắt Tiêu Tử Kỳ mang nước mắt, trong mắt Lâm Kích mang đao.

Tốt, tổng kết lại là tiểu chó săn nhà anh bị người khác ăn vạ??!

Trên thực tế không chỉ Vinh Tình mà Lâm Kích cũng nghĩ như vậy. Nhưng vấn đề ở chỗ toàn bộ đoàn phim lại không có người nghĩ như vậy.

Cảm giác được bốn phương tám hướng đều hướng ánh mắt khiển trách lại đây, Lâm Kích đen mặt nhìn bộ dạng Tiêu Tử Kỳ nhu nhược còn đang ăn vạ trên đất không chịu đứng dậy, ngón tay nhéo thật mạnh vào lòng bàn tay.

Lại là như vậy. Hắn nghĩ.

Tên Tiêu Tử Kỳ này rốt cuộc có mị lực gì trên người mà lại có thể để cho người khác suy nghĩ vì hắn, ngay cả một ít hiểu rõ sự thật trước mặt, bọn họ cũng làm bộ như không thấy.

Mắt thấy nước mắt của Tiêu Tử Kỳ sắp rơi xuống, Lâm Kích chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Không được, lỡ như tên này khóc vậy lớp trang điểm này sẽ không thể tiếp tục diễn được!

Cậu vừa định tiến lên một bước thì bỗng nhiên nghe thấy đoàn phim xôn xao. Nhìn theo tiếng vỗ tay lác đác truyền tới, Lâm Kích ngẩng đầu nhìn lên. Người đứng ở cửa chính vẻ mặt thưởng thức vỗ tay đi vào không phải Vinh Tình một lần đầu tư 3000 vạn thì là ai?

Lâm Kích theo bản năng nhìn thoáng qua Tiêu Tử Kỳ trên mặt đất, yên lặng dịch lên phía trước một chút che bộ dạng của hắn. Hiện tại đã đủ thảm, mong rằng vị Vinh tổng này đừng tái phát bệnh thần kinh nếu không cảnh diễn hôm nay thật sự cũng không cần quay nữa.

Nhưng ngoài mong đợi của cậu, sọ não của Vinh Tình hình như còn chưa tốt.

"Mọi người diễn không tồi, Lâm Kích đây là đang diễn cảnh một người bị phản bội sao? Còn có người ngồi trên đất này diễn cảnh khóc cũng rất tốt, lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là nước mắt muốn rơi liền rơi."

Một lời nói của kim chủ papa làm đạo diễn Ngưu vốn đang rối rắm có nên mạnh mẽ lên án Lâm Kích một vố hay không đột nhiên tỉnh táo lại.

3000 vạn! Lâm Kích chính là 3000 vạn! Dù cho cậu ấy có tát Tiêu Tử Kỳ ngã trên đất cũng không có việc gì. Dù sao vốn dĩ cảnh này phải diễn như vậy, chỉ do Tiêu Tử Kỳ có chút yếu ớt nên mới bị ngã trên đất thôi.

Ông nghĩ như vậy, lập tức hô một tiếng dừng. Sau đó chạy chậm tới bên người kim chủ papa thân thiện chào hỏi: "Vinh tổng hôm nay tới đây thăm tiểu Tiêu, không, là thăm ban Lâm Kích hả?"

Ông thiếu chút nữa lỡ miệng nhưng cũng may 3000 vạn đã khắc sâu dấu vết trong đầu ông, lúc này mới chưa nói hớ.

Vinh Tình tự nhiên gật đầu: "Đúng vậy, đến xem diễn xuất của cậu ấy như thế nào, có đáng giá cho tôi đầu tư hay không."

Hiện tại diễn xuất của Lâm Kích không biết có được không nhưng hiển nhiên là bị khi dễ. Chậc chậc chậc, đừng hỏi tại sao anh biết được, nhìn bàn tay thả lỏng kia đi. Anh cam đoan trong lòng bàn tay khẳng định có năm dấu móng tay.

Đạo diễn Ngưu vừa nghe liền vội vàng nói: "Nhất định đáng giá, diễn xuất của Lâm Kích rất tốt, đến bây giờ còn chưa bị NG."

Đúng rồi, nói ra thì mỗi lần Lâm Kích đối diễn cùng Tiêu Tử Kỳ thì đều là diễn xuất của Tiêu Tử Kỳ không theo kịp dẫn tới bị NG, nếu là như thế, vậy đầu óc ông vừa rồi không tỉnh táo lại thiếu chút nữa muốn gây khó dễ với 3000 vạn?

Đạo diễn Ngưu trong lòng giật mình một cái, ánh mắt nhìn Lâm Kích lúc này giống như đang nhìn trân bảo hiếm có. Nhất định phải để 3000 vạn cảm giác được ông giống như mùa xuân ấm áp!

Lâm Kích bị ông nhìn như vậy chỉ cảm thấy da gà đều nổi lên. Đạo diễn Ngưu này, không nghe nói có yêu thích con trai nhỉ?

Nhưng mà....

Lâm Kích nhìn thoáng qua Vinh Tình rồi lại nhìn thoáng qua Tiêu Tử Kỳ còn trên đất. Tiêu Tử Kỳ còn đang lắp bắp nhìn Vinh Tình, mà người sau phảng phất như hoàn toàn không chú ý đến trên mặt đất còn có người ngã mà chỉ trò chuyện vui vẻ cùng đạo diễn Ngưu.

Vinh Tình, thật sự không tính toán làm đến cùng với Tiêu Tử Kỳ?

Lâm Kích thắc mắc trong lòng, bước lên phía trước thử hỏi một câu.

"Sao hôm nay Vinh tổng lại rảnh rỗi tới đoàn phim vậy?"

Trẫm đương nhiên là tới tìm ngươi!

Vinh Tình thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng mà suy xét đến mọi người trong đoàn phim hiện tại đều nhìn chằm chằm bên này nên anh hơi căng thẳng chút.

"Ừ, lại đây xem tiến độ của mọi người."

Thuận tiện mang nam chính ra ngoài ăn bữa cơm, những lời này luẩn quẩn bên miệng Vinh Tình một vòng nhưng do da mặt vẫn có chút hơi mỏng nên vẫn không nói ra.

Xem tiến độ?

Ánh mắt Lâm Kích cổ quái nhìn chằm chằm anh. Cảnh diễn này vừa mới bắt đầu quay thì có tiến độ gì để xem?

Đạo diễn Ngưu đứng bên cạnh cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà ông nghĩ sâu xa hơn một chút.

Ông nhớ đến 3000 vạn rồi lại xác định một cái, ánh mắt Vinh Tình cũng không cho Tiêu Tử Kỳ trên đất, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nam chính, đạo diễn Ngưu đột nhiên nhanh trí.

"Vất vả cho Vinh tổng rút thời gian bận bịu tới đoàn phim rồi, như vậy đi, Lâm Kích này, buổi chiều cậu không phải không có cảnh diễn sao, hay là cậu đại diện cho tôi mời Vinh tổng ăn một bữa coi như cảm ơn Vinh tổng đã chiếu cố đoàn phim."

Ông vừa dứt lời, phản ứng của Vinh Tình cùng Lâm Kích hoàn toàn tương phản.

Đôi mắt Vinh Tình nháy mắt sáng rực, không tồi! Đạo diễn này rất biết điều! Vừa thấy liền biết là người bình thường có thói quen làm mai.... Đạo diễn!

Lâm Kích lại hơi đen mặt, nhưng do dự trong chốc lát vẫn không từ chối những lời này của đạo diễn Ngưu. Buổi chiều của cậu có cảnh diễn, thậm chí còn rất nhiều. Nhưng mà đều là đối diễn với Tiêu Tử Kỳ. Nghĩ đến cái này sắc mặt Lâm Kích càng đen hơn. Một buổi sáng hôm nay Tiêu Tử Kỳ hại cậu ăn NG, tuy rằng trong lòng cậu đã quen nhưng nói trắng ra, một buổi sáng duy trì trạng thái nhập diễn lại ăn NG nhiều lần, cậu rất mệt.

Tâm cũng rất mệt.

Suy nghĩ xong Lâm Kích nhìn thoáng qua ánh mắt lấp lánh của Vinh Tình, nhớ lại hành động của Vinh Tình trong bữa cơm thế nhưng ma xui quỷ khiến lại đồng ý.

"Nếu đạo diễn Ngưu đã nói như vậy, vậy xin Vinh tổng hãy nể nang mặt mũi."

Lâm Kích cũng lăn lê bò lết trong giới mười năm, lời nên nói vẫn sẽ nói.

Em trai! Yên tâm! Gương mặt này tôi rất nể nang!

Trong sự đắc ý của Vinh Tình mang theo một tia đồng ý rụt rè, anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý vạn năng.

"Kêu người của Ngự Thiện Hiên đến đoàn phim , cứ nói là tôi nói."

Nói chuyện điện thoại xong anh hơi nâng cằm lên, nhìn như có chút cao ngạo nhưng kỳ thật nội tâm đang khoe giàu.

"Đưa nam chính của mọi người ra ngoài ăn cơm cũng không thể bên nặng bên nhẹ, cơm trưa của đoàn phim hôm nay tôi mời, hy vọng đạo diễn Ngưu không cần cự tuyệt."

Lúc đạo diễn Ngưu nghe được ba chữ Ngự Thiện Hiên, đôi mắt như ứa nước miếng. Lại nghe Vinh tổng nói ông nhanh chóng lắc đầu.

"Không không không, không cự tuyệt không cự tuyệt, tôi đây đại diện cho đoàn phim cảm ơn Vinh tổng đã hào phóng. Lâm Kích, cậu cùng Vinh tổng ra ngoài ăn cơm nhớ chọn địa điểm tốt một chút." Ông suy nghĩ một chút, lại nhịn đau nhẹ giọng nói bên tai Lâm Kích, "Trở về tôi sẽ trả tiền!"

Lâm Kích không lên tiếng mặc cho bọn họ ông tới tôi đi, ngoài gật đầu cậu cũng không thể nói gì nhiều. Bởi vì cậu có dự cảm, Vinh Tình sẽ không để cậu trả tiền. Hình như Vinh Tình giống như rất thích để người khác biết hắn rất có tiền.

Thành công lừa nam chính đi nhờ một bữa cơm, Vinh Tình đắc ý dẫn Lâm Kích lên xe. Anh rất tự nhiên ngồi trên ghế lái, Lâm Kích rối rắm một giây cũng chậm rãi ngồi trên ghế phó.

Vinh Tình còn muốn thử thắt dây an toàn cho cậu nhưng đáng tiếc là động tác của Lâm Kích nhanh nhẹn nên bỏ lỡ cơ hội tốt.

Khởi động xe, Vinh Tình bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, thuận miệng hỏi.

"Đúng rồi, vừa nãy tôi xem hai người không phải đang diễn sao, làm sao tất cả mọi người lại có bộ dạng như cậu đang khi dễ Tiêu Tử Kỳ vậy?" Làm anh lo lắng mém nữa đi vào phim trường.

Lâm Kích giật mình.

Cậu rốt cuộc phát hiện một chỗ kỳ quái!

Lâm Kích chậm rãi mở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Vinh Tình.

"Anh không cảm thấy tôi khi dễ Tiêu Tử Kỳ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK