Ngay cả ánh mắt của trợ lý Hà cũng lộ ra ba phần mất mác.
Muốn hỏi tại sao thì chỉ có thể nói là hôm qua bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, đặc biệt tiền thưởng đã bị khấu trừ, thật sự làm người khác cực kỳ đau lòng.
Lúc Z kéo rương hành lý đi tới thì nhìn thấy tình hình này.
Hắn vừa nhìn thấy thì lập tức vui vẻ.
Lúc Z thấy vui thì sẽ không ngăn được miệng mình mà bắt đầu nói nhảm.
“Mấy người bị sao vậy? Tối qua chơi gái tập thể nên bị bắt à?”
Hắn vừa dứt lời, nhóm thư ký đều quay sang nhìn, trong đôi mắt mang theo lửa giận mà Z rất quen thuộc.
“Aiz da da, lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mấy người, tui suýt nữa quên mất rồi. Mấy người nhìn đi, đều tại sư phụ của tui nhất định phải bắt tui đi Châu Phi, làm tui bị nắng đến đen da rồi, còn không được gặp mọi người nữa.”
Hắn vừa nói vừa tìm một góc nhét vali vào, “Nói đi nói lại, có ai trong mấy người biết tại sao sư phụ của tui lại kêu tui về đột xuất như vậy không?”
Hắn rất ngạc nhiên khi người sư phụ trông giống như ông già kia luôn kiên trì đi làm bảy ngày một tuần giờ lại muốn nghỉ phép?
Chuyện này quá thần kỳ.
Hắn nhịn không được nói thêm một câu.
“Sáng hôm nay tui còn quên mất địa chỉ của Vinh thị, gọi điện thoại cho ổng thì cũng không bắt máy, không phải ông già thối tha xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Nếu ông già đó chết rồi vậy sau này hắn có nên đổi nhà khác làm không?
Nhưng mà Vinh thị đã là công ty lớn nhất, trả tiền cũng nhiều, hình như trước mắt cũng không có người nào trả nhiều tiền hơn ông chủ Vinh, đây chính là kim chủ không ai sánh được.
Nghĩ như thế, hắn bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có hơi không đúng lắm.
Z theo bản năng nhìn mọi người rồi chợt sửng sốt.
“Sao mấy người lại dùng ánh mắt này nhìn tui?”
Đồng cảm với tui? Tui có cái gì mà đồng cảm???
Nhóm thư ký lập tức thu ánh mắt lại.
Thật đáng thương.
Quá đáng thương, đến bây giờ tên này vẫn chưa hiểu tình hình, chậc chậc chậc, nghĩ lại thì bọn họ chỉ là bởi vì ăn vụng dưa nên bị Vinh tổng tịch thu một khoản tiền thưởng mà thôi.
Chuyện này đúng là quá tầm thường.
Z nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy người nào cũng đều không thích hợp, hắn xoa hai tay.
Lẽ nào sau một thời gian, những người này cuối cùng cũng học được cách phản lại bẫy của hắn?
Không được, hắn tuyệt đối không thể bị lừa.
Z giả vờ bình tĩnh đứng lên.
“Tui đi tìm Vinh tổng đây, bye bye mọi người.”
Hắn chắc chắn sẽ không cho đám người này có cơ hội lật lại bẫy của mình!
Hắn bình tĩnh quay lưng lại, ánh mắt từ phía sau bắn tới nóng đến mức như có thể đốt cháy hắn.
Z đi được vài bước lại nhịn không được mà nghi ngờ.
Lẽ nào thật sự có chuyện gì mà mình không biết sao???
“A, tới rồi.”
Nghe thấy tiếng mở cửa không có lễ độ này, Vinh Tình không cần ngẩng đầu cũng biết là Z đến.
Chỉ có duy nhất cái tên này là không biết gõ cửa trước khi mở thôi.
“Vinh tổng, lâu rồi không gặp! Nghe nói gần đây anh đang được săn đón ráo riết lắm? Thiệt hay giả vậy?”
Z vừa bước vào đã lập tức nhận ra có điều bất thường, có vẻ sư phụ đã nói đúng Vinh tổng trông tràn đầy năng lượng hơn trước rất nhiều.
May mắn Vinh tổng không phải là robot thật, chậc, hắn vẫn luôn cho rằng Vinh tổng là một loại robot mô phỏng nào đó được Quách gia bí mật nghiên cứu ra!
Vậy chẳng phải bạn gái robot của hắn cũng không còn nữa sao?
Chậc.
“…., chắc cậu không quên quy tắc cũ, nói lung tung một lần thì trừ tiền gấp ba chứ?”
Nếu tên này có thể nói được vài lời giống con người thì sao hắn phải ở Châu Phi lâu như vậy?
Vinh Tình cho Z một ánh mắt tự hiểu rõ.
“…., chậc, biết rồi.”
Không thú vị, vẫn nhàm chán như xưa!
Z lập tức mất đi hứng thú.
Mặc dù có chút thay đổi nhưng mà Vinh tổng vẫn là Vinh tổng kia thôi ~
Hắn tự tìm ghế rồi ngồi xuống, bình tĩnh bắt chéo hai chân.
Vinh Tình liếc nhìn hắn, dứt khoát lựa chọn không nhìn nữa.
Người này luôn có dáng vẻ lưu manh như thế, vậy nên tại sao A lại có thể đào tạo ra được một tên đệ tử như vậy nhỉ?
Một lát sau.
Z không nhịn được nữa.
“Tui nói này Vinh tổng, sư phụ của tui có nói lý do hắn xin nghỉ với ngài không?”
Hắn vẫn rất muốn biết chuyện này hơn!
Tại sao lại nghỉ chứ?
Bỗng nhiên phải xin nghỉ phép một tháng để qua thay ca cho sư phụ?
Vinh Tình nhướng mi.
“Tôi rất bận, nếu cậu muốn biết thì tùy tiện ra ngoài kiếm người nào trong nhóm thư ký nói cho cậu nghe là được.”
Papa còn không biết tính cậu sao?
Lỡ như papa bắt chuyện với cậu thì cậu có thể tự mình bắt đầu một cuộc trò chuyện luôn đó!
Z đợi thêm một lát, nhịn không được.
“Đừng mà Vinh tổng, ngài nói cho tủi nghe thử một câu thôi cũng được? Lúc nãy đám người kia đều không thành thật, còn nhìn tui với vẻ mặt kỳ lạ nên tui đoán chắc chắn ở đây có sự gian dối nào đó, bọn họ sẽ không nói thật với tui đâu.”
Hắn mới không bị lừa đâu.
Vinh Tình cho hắn một ánh mắt.
Cũng may tên nhóc này còn biết bản thân không được người ta thích từ trước rồi.
“Cậu tự hỏi đi, bọn họ sẽ nói thôi.”
Anh bảo đảm!
Chuyện thú vị như vậy, chắc chắn đám người kia sẽ không nhịn được mà nói với Z thôi.
Z nghi ngờ nhìn anh.
Giọng điệu này của Vinh tổng làm hắn cảm giác cứ như có thứ gì trong đó nhỉ?
Vậy hắn càng không thể đi được.
Đi thì sẽ bị lừa.
Z gác chân, tiếp tục ngồi trên ghế.
Vinh Tình liếc nhìn, vô cùng bình tĩnh mà lén chụp một tấm hình gửi cho Lâm Kích.
[Anh đánh cược một tệ, nhất định tên này sắp không nhịn được mà đi tìm nhóm thư ký rồi, em có tin không?]
Lâm Kích đứng trên máy chạy bộ, vừa đổ mồ hôi vừa bất đắc dĩ kéo xem tin nhắn.
Khắp màn hình đều là chuyện phiếm Vinh Tình kể cho cậu.
Ví dụ như —— [Ha ha ha ha ha, hôm nay anh tìm cớ cắt hết tiền thưởng của nhóm thư ký rồi! Ha ha ha ha ha, bọn họ cũng có ngày này!]
Lại ví dụ như —— [Chậc, cái tên Z bắt cá nhiều tay đến rồi, đợi lát nữa thế nào tên này cũng bắt đầu lảm nhảm, anh đã nói với em rồi mà, tên này blah blah blah….]
Lâm Kích vừa thở dốc vừa trả lời tin nhắn của Vinh Tình.
[Em cũng thấy vậy, dựa theo tính cách của người này mà anh nói thì chắc chắn nhịn không được rồi.]
Vinh Tình chép miệng, liếc nhìn Z đã bắt đầu ngồi không yên, anh vẫn bình tĩnh.
[Anh cảm thấy nhiều nhất là thêm một phút nữa, tên này sẽ lập tức tự đi làm khổ mình thôi.]
Lâm Kích mỉm cười rồi gửi tin nhắn thoại.
“Vậy chẳng phải là hợp ý anh rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn của cậu làm lỗ tai Vinh Tình tê rần, anh cười hì hì.
Đúng vậy đúng vậy.
Đúng như dự đoán, chưa tới một phút Z đã ngồi không yên.
Vinh Tình nhướng mi, vẫn rất bình tĩnh.
Anh đã nói mà, làm sao cái tên Z siêu nhiều chuyện này có thể nhịn được?
Anh bình tĩnh gửi tin nhắn cho Lâm Kích.
[Anh cảm thấy tên này sắp tự đi làm khổ bản thân rồi.]
“Vinh tổng.”
Đúng như dự đoán, Z ngồi không yên.
Hắn đứng dậy, “Tui đi rửa tay một lát.”
Vinh Tình ừ một tiếng, mặt không chút cảm xúc tiếp tục nhìn máy tính nhưng thật ra lại đang điên cuồng gửi tin nhắn.
[Ha ha ha ha ha ha ha! Anh đã nói là tên này không nhịn được mà! Đợi lát nữa anh đi xem thử ha ha ha ha ha!]
Quả nhiên z đã đứng lên.
Vinh Tình đợi thêm mười mấy giây thì lập tức cầm điện thoại đi theo.
Bên ngoài, Hà Khiêm ngồi cách văn phòng Vinh Tình gần nhất là người đầu tiên bị làm phiền.
Z ló đầu vào, trên mặt mang theo nụ cười.
“Anh Khiêm, hỏi anh chuyện này được không?”
Hà Khiêm không thèm ngẩng đầu lên, “Không được.”
Không chừa chút mặt mũi nào.
Z:…., được rồi, anh Khiêm đúng là anh Khiêm.
Chậc.
Hắn quyết đoán quay đầu bước đi.
Hắn đi mấy bước đến trước cửa phòng làm việc của nhóm thư ký, bước chân chợt ngừng lại.
Nói như thế nào nhỉ?
Chỉ dựa vào bầu không khí lúc nãy làm hắn cảm thấy, mình không nên tới hỏi thì hơn.
Z đứng trầm tư trước cửa vài giây.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nói thật thì với kiểu người như sư phụ hắn chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Ngủ sớm dậy sớm, tập thể hình mỗi ngày hơn nữa còn ăn uống lành mạnh, lại không uống rượu hay hút thuốc mà cũng không có bạn trai bạn gái, ngay cả bạn tình càng không có, nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy khả năng gặp chuyện không may mà nhỉ?
Nghĩ như vậy làm hắn càng tò mò hơn.
Vậy rốt cuộc tại sư phụ hắn lại xin nghỉ phép một tháng?
Còn không nghe điện thoại của hắn!
Z xoắn xuýt hết nửa ngày, vẫn nhịn không được mà đẩy cửa ra.
Nhóm thư ký đều ngẩng đầu nhìn hắn.
Chân trái vừa bước ra đã bị Z từ từ rút lại.
Nói thật, hắn thật sự cảm thấy không khí này có gì đó không đúng lắm.
Cho nên rốt cuộc tại sao sư phụ hắn lại xin nghỉ?
Z đứng ở cửa suy nghĩ một lúc, rồi ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.
Đều tại sự tò mò ngóc đầu dậy này của mình!
Đều tại mình không chịu nổi mà muốn biết!
Hắn cắn răng, bước chân đi vào.
“Thưa các anh chị em cùng hương thân phụ lão, ai có lòng tốt hãy nói cho tui biết rốt cuộc là tại sao sư phụ tui lại xin nghỉ một tháng được không?”
Nhóm thư ký đều cho hắn một ánh mắt đồng cảm.
Thật sự quá đáng thương.
Đứa bé này cái gì cũng không biết, có thể thấy sư phụ không thích hắn đến mức nào rồi.
“…., mấy người có thể đừng nhìn tui như vậy nữa mà cho tui câu trả lời đi được không?”
Z bị ánh mắt nhìn đến mức nổi cả da gà.
Làm sao vậy, đây rốt cuộc là sao?
Nhóm thư ký liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Cũng không có gì, sư phụ của cậu chỉ là xin nghỉ đi kết hôn thôi, cậu không biết sao?”
Z:….???
Anh mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa đi?
Hắn không nhịn được mà ngoáy tai.
“Mọi người có thể lặp lại lần nữa được không? Hình như lúc nãy tai tui bị ù thì phải?”
Tại sao hắn lại nghe được mấy chữ nghỉ phép đi kết hôn vậy?
Sư phụ hắn?
Xin nghỉ để đi kết hôn?
Hình như lỗ tai hắn có vấn đề nghiêm trọng rồi.
Nhìn đi, đứa bé đáng thương, vẫn không tin được sự thật này mà.
Nhóm thư ký cực kỳ tốt bụng mà lặp lại lần nữa.
“Sư phụ của cậu sắp phải kết hôn rồi, hôm qua hắn mới được người ta cầu hôn, bọn tôi ai cũng thấy hết.”
Thậm chí vì lần nhiều chuyện này mà mọi người đều bị khấu trừ một phần tiền thưởng.
Quá thảm, thật sự quá bi thảm, người nghe thương tâm người gặp rơi lệ, nếu không lừa cậu thì đúng là có lỗi với tiền thưởng của bọn tôi.
Cách đó không xa, Vinh Tình cầm điện thoại bình tĩnh chụp hình, đứng bên cạnh là Hà Khiêm cũng đang làm hành động tương tự.
Đơn giản chỉ là trông rất vui thôi.
Z điên cuồng chớp mắt, cái gì? Mấy người vừa nói cái gì?
???
Sư phụ của tui???
Sắp kết hôn???
Sư phụ còn được người khác cầu hôn???
Còn nữa mấy người thấy bằng cách nào vậy?
Mặt Z sắp nứt ra rồi!
Gì vậy!
Không phải hắn chỉ bị điều đến Châu Phi thôi sao?
Tại sao sư phụ của tui lại thay đổi như thế?
Là người nào khi không lại nghĩ đến việc cầu hôn vậy? Mấy người nghĩ thế nào mà không gọi cho tui! Tui cũng muốn xem tận mắt mà!
Nhóm thư ký bắn thêm một mũi tên.
“Người yêu của sư phụ cậu là một nam sinh viên, rất trong sáng lại đáng yêu.”
Nam sinh viên vừa trong sáng vừa đáng yêu???
Cả người Z đều choáng váng.
Sư phụ hắn? Bị nam sinh viên vừa trong sáng vừa đáng yêu cầu hôn? Cho nên đây là thời gian nghỉ đi kết hôn sao???
Một tháng?
…. Fuck!
Không được!!!
Hắn vậy mà bị sư phụ đánh bại rồi!
Đáng ghét!
Z choáng váng, hắn hoàn toàn không phát hiện ra dáng vẻ ngu ngốc của mình đã bị Vinh Tình quay lại hết rồi.
Bây giờ trong đầu hắn đều là suy nghĩ không thể tin được.
Đợi đã.
Hắn chợt nghĩ đến một việc quan trọng hơn.
Cho nên sáng nay sư phụ không nghe điện thoại của mình, là do đang bận…. Sao?