Cư dân mạng trên Weibo đều sôi nổi tỏ vẻ.
Đúng là tình anh em xã hội chủ nghĩa! Rất tuyệt vời rất nice!
“Đừng nhìn điện thoại nữa, nhanh đến giúp đi.”
Lâm Việt ở trong sân nổi giận la lên, Lâm Kích mỉm cười rồi nhét điện thoại vào trong túi.
“Đến đây.”
Bọn họ đang ở trong một điền trang nhỏ của anh rể ở ngoại ô chuẩn bị tiệc nướng để chúc mừng năm mới, cũng coi như là chúc mừng sinh nhật hắn.
Điền trang không quá lớn, chỉ có hai lầu, lầu một là phòng khách còn lầu hai là phòng ngủ.
Bên cạnh có một nhà kho tương đối rộng, từ cửa sau đi vào là kho nhưng ở phía trước lại là gara, rất thuận tiện cũng rất vắng vẻ, phía trên vốn dĩ còn có dây leo quấn quanh nhưng vì mùa đông đến nên đã khô héo, nhờ vậy mà lại có một đặc sắc khác.
Từ biệt thự nhỏ đi ra chưa tới 500 mét sẽ thấy một ao cá nhỏ, mỗi năm anh rể của cậu đều tới đây ở vài ngày, thuận tiện còn thả cá giống xuống nên đúng lúc bây giờ có thể câu được mấy con thêm vào tiệc nướng.
Ngoài ra, vùng đất này rất yên tĩnh, xung quanh không có người nào, thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh thổi qua làm nó có vài phần cô đơn.
Nhưng mà không phải hiện tại.
Lâm Việt quay đầu lại gào thét, “Họ Diêm kia! Nếu anh cứ để em tiếp tục la lên nói chuyện với anh như vậy nữa thì từ hôm nay trở đi anh bắt đầu ngủ ở ghế sô pha đi!”
Diêm Tranh đang rung đùi đắc ý thưởng thức nhạc kim loại nặng lập tức cứng đờ.
Lâm Kích mặt không biểu cảm nhìn hắn, Diêm Tranh cũng nhìn cậu rồi lại nhìn qua bạn đời đang nổi trận lôi đình của mình, hắn ỉu xìu điều chỉnh hiệu ứng âm thanh thành tiếng nước chảy trên cầu nhỏ.
Hắn híp mắt cười đi đến bên cạnh Lâm Việt, giọng điệu đầy ý lấy lòng.
“Em yêu, cổ họng của em còn đau không, để anh đi nấu cháo lê cho em nha?”
Lâm Việt tức giận lườm hắn, bây giờ mới biết đến lấy lòng?
Anh nhét tim heo đang cầm vào tay Diêm Tranh, “Em tự mình luộc rồi, còn mấy nguyên liệu kia giao cho anh làm đó!”
Nói xong thì anh gỡ bao tay ra rồi phủi mông một cái, tiêu sái đi vào nhà bếp.
Diêm Tranh nhìn theo bóng lưng anh rồi chậm rãi cúi đầu nhìn tim heo trong tay.
Vẻ mặt hắn dần dần trở nên hung dữ.
Lâm Kích:…., vậy nên tại sao anh lại phải chọc cho anh em tức giận vậy?
Cậu yên lặng đi tới, bình tĩnh cầm tim heo trên tay anh rể đi.
“Nội tạng để em làm cho, anh đi làm cái khác đi.”
Lúc tránh xa khỏi tim heo, biểu cảm hung dữ của Diêm Tranh mới từ từ trở lại thành dáng vẻ cười híp mắt giống lúc trước.
“Tốt lắm, đúng là em trai tốt của anh, bình thường không uổng công thương em.”
Hắn vừa nói vừa không chút dấu vết mà bước chân qua bên cạnh mấy bước, mãi đến khi cách xa ba mét mới đứng lại.
Lâm Kích:….
Thôi, tốt xấu gì cũng cuối năm rồi, không nên vạch trần anh ấy.
Tuy rằng bọn họ chỉ có ba người nhưng anh của cậu vẫn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Lâm Việt thích ăn các loại nội tạng, Diêm Tranh lại thích ăn sườn non, cho nên người không kén chọn cái nào là Lâm Kích đã tự mình chuẩn bị sốt thịt nướng bí mật yêu thích của riêng mình, từ thịt đến cá rồi tới rau củ cái nào cũng có rất nhiều, chắc có thể ăn từ trưa đến tối giao thừa.
“Hả? Đúng rồi, anh yêu! Rượu em kêu anh mua đâu rồi?”
Lâm Việt bưng hai chén canh lê đi ra khỏi phòng bếp nhét cho mỗi người một chén, anh đi vòng vòng trong sân bỗng chợt nhớ ra, quay đầu nhìn Diêm Tranh.
Diêm Tranh mới uống được một ngụm canh lê đang nhớ lại, không dám chắc chắn.
“Ý em là rượu sao, là cái màu đỏ, màu trắng hay là màu xanh dương?”
(*Rượu vang, rượu trắng và rượu ngoại.)
Lâm Kích:….
Lâm Việt:….
“Bình thường anh cũng kiểm soát anh rể nghiêm như vậy sao?”
Lâm Kích yên lặng nhìn anh trai đứng cạnh mình.
Vì vậy nên khi được giải phóng vào ngày tết, anh rể của cậu mới mua đủ loại rượu sao?
Lâm Việt yên lặng đỡ trán.
“Anh mua cho em uống đó chứ anh ấy sao mà uống rượu được, em cũng không phải không biết anh ấy đang làm nghề gì. Làm bác sĩ phẫu thuật thì sợ nhất là uống nhiều rượu rồi tay chân không vững nên anh định nhỏ hai giọt vào đồ uống của anh ấy để tạo chút mùi rượu cho đỡ nghiền là được rồi.”
Lâm Kích:…., vậy cũng quá thảm rồi.
Cậu đồng nhìn anh rể, sau đó kiên định đứng về phía anh mình.
Làm sao có thể để một bác sĩ phẫu thuật uống rượu được?
“Đỏ, nhưng mà anh mua hết rồi sao? Mấy loại rượu kia để chỗ nào vậy? Để em đi xem thử, rồi sắp xếp kế hoạch uống rượu của anh trong năm nay.”
Lâm Việt vừa nói vừa đi về phía Diêm Tranh, bàn tính gõ lạch cạch trong lòng.
Quay về anh sẽ lấy mấy thứ còn lại trừ rượu đỏ ra để dùng nấu ăn.
Dù sao rượu thì có thể dùng làm món vịt nấu rượu, rượu trắng cũng có thể dùng làm rượu gia vị, còn rượu ngoại…. Không sao! Dùng làm sườn bò nướng cũng không tồi!
Cứ vui vẻ quyết định vậy đi!
Anh đi đến bên cạnh Diêm Tranh, Diêm Tranh giơ tay ra ôm lấy eo anh, thân mật hôn lên khóe miệng của anh.
“Giỡn thôi, anh đã mua một chai champagne bỏ vào thùng đá rồi, anh sẽ không uống rượu để làm em lo lắng đâu.”
Lâm Việt vô thức nhìn qua Lâm Kích, Lâm Kích sớm đã bình tĩnh cúi đầu xâu tim heo của cậu.
Sang năm cậu nhất định phải dẫn Vinh Tình về ăn tết chung!
Lâm Việt quay đầu lại, hôn lên môi Diêm Tranh một cái như khen thưởng.
“Tốt lắm, ngoan, vậy tối nay sẽ pha cho anh một ly đồ uống có cồn, dù sao cũng cuối năm rồi.”
Ánh mắt Diêm Tranh sáng lên, càng biểu hiện sự ngoan ngoãn ra.
“Được, em yêu, tất cả đều nghe theo em.”
Mắt hắn híp lại, nhìn dáng vẻ này thì việc lùi một bước để tiến hai bước có vẻ đang rất ổn.
Xâu đồ ăn tốn không ít công sức nhưng cũng may ba người đã làm quen nên làm rất nhanh, trước buổi trưa là đã chuẩn bị xong tất cả.
Vừa đến buổi trưa Lâm Việt đã bắt đầu buồn ngủ, sợ làm phiền đến anh nên Lâm Kích cầm theo cần câu cùng một cái ghế nhỏ và thùng đựng nước đi ra ao nuôi cá.
Chốc lát sau anh rể cũng cầm theo trang bị tới đây.
“Anh em đang ngủ sao?”
Lâm Kích mắc mồi câu cá rồi quăng cần câu xuống ao nuôi cá.
“Ừm, mới vừa dỗ ngủ xong, gần đây công ty hơi bận nên đã mấy ngày rồi em ấy không được ngủ ngon.”
Diêm Tranh cũng quăng cần câu, trong ánh mắt xuất hiện một chút bất đắc dĩ hiếm thấy.
Đối với người khác hắn có thể lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng mà khi đối mặt với Lâm Việt thì hắn cũng chỉ có thể dụ dỗ mà thỉnh thoảng còn phải dựa vào sự lừa gạt, đây có lẽ chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhưng mà em yêu đúng là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
“Cắn câu rồi.”
Diêm Tranh bỗng nhiên kéo cần câu lên!
Bắt được một con cá to bằng lòng bàn tay.
“Không sao, sau tết anh cứ dụ dỗ anh ấy nghỉ ngơi là được rồi, trong lòng anh ấy có chừng mực.”
Lâm Kích cũng kéo cần câu lên, bắt được một con cá chỉ lớn bằng hai ngón tay.
Vẻ mặt cậu cứng đờ.
“Đó là…. Haha!”
Diêm Tranh vừa trả lời vừa quay đầu lại, khi nhìn thấy thì bật cười.
Theo lý thuyết thì cá giống mà hắn thả ra đều chung một thời điểm, nhóc đáng yêu này tới đâu đây?
“…., để em đi phóng sinh.”
Lâm Kích yên lặng gỡ con cá nhỏ khỏi lưỡi câu rồi ném xuống lại, tiếp tục mắc mồi câu cá mới.
Lúc nãy chỉ là chuyện bất ngờ thôi.
Nhưng mà sự thật đáng sợ là.
Đây không phải là chuyện bất ngờ.
Bởi vì xảy ra một lần hai lần còn có thể nói là bất ngờ, nhưng mà cùng một bất ngờ xảy ra đến ba lần vậy thì phải gọi là định mệnh.
Lâm Kích gỡ con cá nhỏ lần thứ ba ra rồi vứt xuống lại, cậu trầm mặc một lát, quyết định cúi người cầm ghế nhỏ và thùng đựng nước lên.
“Em về đốt than đây, có lẽ câu cá không phù hợp với em.”
Là cậu không xứng!
Diêm Tranh liếc nhìn chiếc thùng đầy của mình, tiện tay tóm một con nhỏ nhất nhưng vẫn to bằng lòng bàn tay hắn lên, sau đó đứng cạnh ao nuôi cá cất tiếng cười to.
Bước chân đã đi xa của Lâm Kích hơi dừng lại rồi lập tức bước nhanh hơn.
Không phải chỉ là một con cá à! Đợi năm sau đi! Năm sau cậu sẽ dẫn Vinh Tình tới!
Lâm Việt thức dậy vào buổi chiều, lúc nhìn thấy thùng đựng đầy cá của Diêm Tranh thì đánh ra một dấu hỏi.
“Anh còn ăn được sao? Câu nhiều như thế làm gì? Một con là đủ rồi, mau thả mấy con khác quay lại đi.”
Lần này anh đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn! Mà tên này còn đi câu nhiều cá như thế làm gì?
Vẻ mặt đắc ý của Diêm Tranh lập tức trở nên ủ rũ, hắn khẽ liếc nhìn Lâm Kích.
Lâm Kích bình tĩnh đi tới, “Để em đi thả cho.”
Nhìn đi! Câu được nhiều cá rồi còn câu được cá lớn hơn cậu thì đã sao?
Buổi chiều, ánh nắng chói chang dần dần dịu đi, Lâm Việt nhét cho mỗi người một cái mũ màu đỏ, ba người mở nhạc xập xình ở sân nhỏ trong điền trang, bắt đầu nướng đồ ăn.
Lâm Kích tự giác chọn vài xiên thịt đi về phái vỉ nướng nhỏ, bình tĩnh nướng thịt.
Còn về anh cậu?
Hai người đang quây quần bên vỉ nướng lớn, tựa đầu vào nhau, thấp giọng thì thầm điều gì đó thỉnh thoảng lại cười vang, khiến người khác không hiểu sao lại cảm thấy năm nay có hơi chua xót.
Nướng được một lúc, Lâm Kích nhịn không được lấy điện thoại ra xem ảnh chân dung của Vinh Tình.
Vinh Tình gửi cho cậu mấy tin nhắn, buổi sáng đang uống trà mà buổi chiều cũng đang uống trà.
Nhưng rõ ràng không phải uống với người trong nhà,
Trong lúc đó, Vinh Tình còn gửi meme cho cậu.
Vinh Tình: [Mau cứu con.jg]
Lâm Kích nhìn đi nhìn lại cái meme này, không hiểu sao vừa muốn cười lại vừa cảm thấy có hơi đau lòng.
Mà lúc này, Vinh Tình vẫn đang ngồi trong nhà người khác, uống loại trà được cho là rất đắt tiền, nói vài chuyện lằng nhằng với người đối diện.
Bề ngoài mặt anh trông như không có cảm xúc gì nhưng thực tế là tiếng chửi thề đang miễn cưỡng treo bên môi, cả người khó chịu.
Bây giờ anh rất nhớ căn biệt thự trên đỉnh núi kia!
Không khí se lạnh đó mới thoải mái!
Đến bây giờ anh mới phát hiện sự thật này! Thật sự rất không thích hợp!
Biệt thự trên đỉnh núi không tự do sao?
Không ngọt ngào sao?
Không mát mẻ à!
Vinh Tình điên cuồng rít gào trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ liếc nhìn đồng hồ.
“Tằng tổng, ngài nhìn tôi xem, đã đến giờ này rồi mà hôm nay còn là đêm giao thừa nữa, chắc chắn gia đình ông đang chờ đoàn tụ để ăn mừng năm mới đấy, vậy tôi đây không làm phiền nữa.”
Nhanh! Nhanh đi đón tết đi!
Thả papa đi đi!
Để con đi đi mà!
“Đừng, đã đến giờ này rồi không bằng Vinh tổng ở lại dùng bữa chung đi? Mặc dù chỉ là bữa cơm bình dân nhưng cũng không tệ, là tay nghề của con gái tôi đấy, nó còn đặc biệt ra nước ngoài học tập nữa.”
?
Con gái ông?
Con gái ông học thì sao!
Đầu bếp nhà tôi cũng có chứng chỉ đây!
Hơn nữa papa chỉ thích đàn ông!
Không có hứng thú với phụ nữ!
“Không được không được, Tằng tổng khách khí rồi, bây giờ đã là cuối năm nên tất nhiên tôi không thể làm phiền một nhà các ông đoàn tụ được. Hơn nữa, người hầu ở nhà cũ cũng đã chuẩn bị xong tiệc đêm giao thừa, chỉ đợi tôi về thưởng thức thôi.”
Nghe hiểu không?
Papa có người chuẩn bị rồi!
Không hẹn gặp lại! Tạm biệt!
Lại lôi kéo từ chối một lúc, cuối cùng Vinh Tình cũng thành công thoát thân.
Quay lại nhà cũ, anh ngả lưng nằm trên ghế sa lon, đôi mắt đờ đẫn.
Làm một người có tiền, có rất nhiều tiền mà vẫn có lúc không vui vẻ như thế sao?
Anh nghiêng người, trong đầu dần dần hiện lên một suy nghĩ xấu xa.
A, nếu anh đã không vui vẻ như thế thì Cao Gia Hiên đang nợ nần lại dựa vào cái gì mà lại có thể sung sướng đi chơi tết đây?