Mục lục
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: NKHA

🌱

Thu phục xong Tống Hiền lại thành công ký hợp đồng cùng Tống thị bên kia, Vinh Tình cảm thấy lâng lâng trong ánh mắt sùng bái của trợ lý.

Anh là ai chứ! Anh chính là bá tổng có kỹ năng max điểm! Chỉ là một phần hợp đồng thôi, không có chuyện gì!

Hà Khiêm tuy rằng không biết Vinh tổng dùng biện pháp gì nhưng mà lúc đi ký hợp đồng hôm nay, thái độ của tiểu Tống tổng rõ ràng tốt đến xưa nay chưa từng có. Cũng không biết vì sao mà lúc y đưa cái hộp nhỏ Vinh tổng dặn dò muốn tặng cho tiểu Tống tổng, bộ dạng của tiểu Tống tổng làm y nhớ tới Điềm Đậu nuôi trong nhà.

Đó là một con mèo nhỏ thanh tú, luôn thích dính trên người y làm nũng muốn ôm. Ánh mắt của tiểu Tống tổng lúc đó cực kỳ giống lúc Điềm Đậu làm nũng.

Lại bận rộn thêm một thời gian Vinh Tình phát hiện tháng này còn có chừng mười ngày, anh có thể hơi rảnh rỗi được chút rồi. Thứ nhất tuy rằng bá tổng không tin người lắm nhưng ánh mắt dùng người rất chuẩn, mỗi vị trí đều an bài rất thích hợp, thứ hai anh cũng đã thích ứng được với cảm giác bá tổng. Chỉ cần phối hợp với trợ lý vạn năng Hà Khiêm thì cho dù anh ăn chơi bên ngoài cũng có thể xử lý thỏa đáng mọi chuyện của công ty.

Ví dụ như đi thăm ban gì đó, cũng phải có chút lòng thành. Nghĩ đến là làm ngay.

Vinh Tình lấy điện thoại ra nhìn kỹ. Lần liên hệ trước với Lâm Kích vậy mà đã qua một tuần lễ! Anh lại nhìn thoáng qua bỗng nhiên có chút không vui. Tiểu chó săn sao lại thế này? Một chút tự giác của 3000 vạn cũng không có!

Đáy lòng giận dữ, Vinh Tình lập tức gửi một chuỗi tin nhắn qua.

Đoàn phim, Lâm Kích mới vừa diễn một cảnh trong mưa nên đầu tóc ướt nhẹp, đang tự mình tìm khăn bông lau khô thì nghe thấy điện thoại vang lên. Thân hình cậu hơi dừng, tiện tay lấy khăn lông trên người xuống cầm điện thoại lên.

[Cậu sao không gửi tin nhắn cho tôi!]

?

Lâm Kích bối rối. Cậu giống như có thể nhìn ra oán khí trong tin nhắn này. Nhưng mà cậu vì sao phải gửi tin nhắn cho Vinh Tình? Lâm Kích hoàn toàn không có tự giác của 3000 vạn nghĩ như thế.

Lại một tin nhắn gửi qua.

[Thôi, tôi qua thăm ban cậu, cậu muốn ăn hay uống gì không? Tôi kêu người đem qua.]

Lâm Kích mím môi. Giữa mày trong lúc lơ đãng nhíu lại. Cậu, không phải rất muốn Vinh Tình mang cái gì qua.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Lần trước Vinh Tình làm trò trước mặt đạo diễn Ngưu gọi điện thoại cho Ngự Thiện Hiên, kết quả sau khi cậu trở lại đoàn phim liền biến thành diễn xuất của Tiêu Tử Kỳ được Vinh Tình ưu ái cho nên mới cố ý an bài như vậy.

Lâm Kích không phải không có ý định giải thích. Nhưng đạo diễn Ngưu hoàn toàn không thèm để ý đến ngôn luận đó, trong mắt ông chỉ có chuyện đóng phim thì ông mới xen vào còn miệng của những người khác ông sẽ không quản.

Hơn nữa Tiêu Tử Kỳ còn có năng lực kỳ dị nói cái gì người khác cũng tin nên cho đến bây giờ, trong đoàn phim ngoài cậu cùng đạo diễn Ngưu thì tất cả mọi người đều tưởng rằng Vinh Tình đối với Tiêu Tử Kỳ rất đặc biệt ưu ái.

Nếu Vinh Tình lại để người đưa đồ qua, nói không chừng chỉ làm Tiêu Tử Kỳ càng thêm khoe khoang trong cái đoàn phim này.

Lâm Kích cầm điện thoại, thật lâu không có động tĩnh.

"Lâm Kích! Đạo diễn kêu cậu kìa."

Ngoài cửa có người kêu.

"Tôi tới ngay!"

Lâm Kích lấy lại tinh thần, cuối cùng vẫn đặt điện thoại cùng khăn lông xuống, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng nghỉ.

Bên này, Vinh Tình không nhận hồi âm nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Anh tốt xấu gì cũng biết một chút, diễn viên một khi đóng phim có lúc điện thoại cũng phải nộp lên, điện thoại không ở bên người là chuyện bình thường, rất bình thường.

Nhưng mà nếu đã gửi tin nhắn muốn mua đồ ăn cho Lâm Kích, vẫn là nên để người chuẩn bị một chút đi. Vinh Tình lướt tìm số điện thoại của trợ lý vạn năng.

"Hà Khiêm, kêu người đem đồ ăn đến đoàn phim đi."

Anh tùy tiện nói, đang định cúp máy thì Hà Khiêm bên kia lại gọi anh.

"Vinh tổng, vậy tôi kêu người đem đồ ăn qua đó nhưng xin hỏi là đưa cho ai trong đoàn phim? Tôi thuận tiện ghi tên lên."

Hà Khiêm rất biết điều, lập tức xé giấy ghi chú nhanh chóng ghi chép lại. Vinh Tình ngược lại sửng sốt.

"Tôi đưa thì viết tên làm gì?" Lão tử tiêu tiền, tại sao lại phải viết tên người khác?

Hà Khiêm hòa nhã giải thích, "Là như thế này, lúc trước Vinh tổng ngài kêu tôi gọi đồ ăn bên Ngự Thiện Hiên, sau đó tôi lại tra được đoàn phim bên kia nói ngài đặc biệt ưu ái Tiêu Tử Kỳ tiên sinh, nên bây giờ để tránh phát sinh loại chuyện nhầm lẫn này tôi tính toán để bọn họ viết tên lên, như vậy tương đối tốt một chút."

Lúc y biết được tin này còn cảm thấy không có khả năng, nơi nào lại có người không biết xấu hổ như vậy, xem đồ của người khác như là đồ của mình rồi nhận lấy? Vì thế y còn đặc biệt xem weibo bổ túc một chút. Bổ túc xong y đã không còn là y lúc trước. Tặng đồ trong giới này chính là cho người khác giành vinh quang, không viết tên chính chủ lên là một giây sau đã tiện nghi cho những người da mặt dày đó.

Vinh Tình được mở rộng kiến thức.

Còn chơi như vậy? Da mặt của bạch liên hoa cũng rất dày!

Anh suy nghĩ tỉ mỉ.

Má! Khó trách tiểu chó săn lại không gửi tin nhắn cho anh, không chừng chính là cậu ấy hiểu lầm rồi! Chiêu này của bạch liên hoa lỡ như làm tiểu chó săn cho rằng mình bắt cá hai tay thì làm sao bây giờ? Anh nói rồi mà! Sao có người có thể không tự giác với 300 vạn như vậy!

Trong lòng lập tức buồn bực, Vinh Tình vội vàng nói.

"Về sau chỉ cần là thứ tôi sắp xếp chính là đưa cho Lâm Kích, không có người khác, anh nhớ kỹ."

Hà Khiêm rũ mắt nghĩ: Lâm Kích phải không?

Ánh mắt lần này của Vinh tổng cũng không tệ lắm, thanh danh Lâm Kích ở trong giới khá hơn nhiều so với Tiêu Tử Kỳ kia.

"Được Vinh tổng, tôi nhớ kỹ." Chỉ mong vị Lâm tiên sinh này là người cuối cùng.

Xác nhận xong tin tức Hà Khiêm rất nhanh sắp xếp một bàn ăn đưa qua. Nhưng mà lần này y còn cố ý kêu người nhanh chóng làm hai tấm poster, trực tiếp in ảnh chụp cùng tên Lâm Kích lên.

Hai giờ sau.

Lâm Kích mới vừa cởi bộ tóc giả ra dưới sự trợ giúp của chuyên viên trang điểm. bên trong bộ tóc bị che lại nên ướt nhẹp, cậu cầm khăn lông lau thì nghe thấy bên ngoài đoàn phim truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ.

Đây là Vinh Tình tới?

Cậu theo bản năng nghĩ đến. Không nghĩ tới, chẳng được bao lâu một người phụ trách bình thường hay lấy đồ ăn tự mình quảng cáo rùm beng chạy tới, cầm theo một ly cà phê cùng Macaron đủ màu sắc nói lời cảm ơn với cậu.

"Lâm Kích, nhờ phúc của cậu anh hôm nay có lộc ăn rồi! Cảm ơn!" Hắn nói xong liền đắc ý vừa ăn vừa uống đi ra. Lúc đi còn bắt chuyện cùng chuyên viên trang điểm đứng một bên.

"Cô làm xong cũng nhanh qua bên kia đi, Lâm Kích có fans tặng một toa ăn tới, tuyệt đối không thua Ngự Thiện Hiên của Tiêu Tử Kỳ lần trước."

Chuyên viên trang điểm vội vàng đẩy nhanh tốc độ tháo trang sức, Lâm Kích bị cô động tay động chân làm đau cũng không quá để ý. Ngược lại cậu đang cảm thấy kỳ quái trong lòng. Sao lần này Tiêu Tử Kỳ không nhảy ra nhận?

Vội vàng đồng tâm hiệp lực tẩy trang cùng chuyên viên trang điểm xong, Lâm Kích lau tóc đi ra bên ngoài. Vừa tới cậu liền thấy một toa ăn to lớn, còn có hai tấm poster đứng kế bên. Trên poster in hình cậu cực kỳ dễ thấy, còn có tên của cậu.

Bước chân Lâm Kích dần cứng đờ.

Này, này là ảnh ai chọn! Vì sao, vì sao cố tình muốn chọn tấm này!

Ảnh trên poster chính là bộ phim Lâm Kích diễn, là một bộ phim dân quốc. Bộ phim này thật ra cũng không có vấn đề gì, chất lượng cũng thừa mà còn rất bạo. Điều duy nhất Lâm Kích cảm thấy không tốt chính là hóa trang của cậu trong phim này không quá đẹp. Hoặc là nói đạo diễn cố ý che lấp tướng mạo quá mức sắc bén của cậu.

Mái bằng dày nặng còn có kính đen dáng vẻ quê mùa, bức ảnh này tuyệt đối coi như là lịch sử đen của Lâm Kích! Cậu lúc này có chút tuyệt vọng trong lòng, thậm chí mơ hồ có loại suy nghĩ kỳ diệu.

Còn không bằng, không bằng bị Tiêu Tử Kỳ nhận lấy!

Hà trợ lý ẩn sâu công lao cùng danh tính đẩy mắt kính, lần nữa xác nhận bộ phim này của Lâm Kích vẫn còn nhiệt độ, y yên tâm rồi.

Tuy rằng dán quảng cáo bộ phim trước ở đoàn phim hiện tại tựa hồ không tốt lắm nhưng mà diễn viên cọ nhiệt giống như vậy trong giới cũng rất nhiều, làm như thế hẳn là không vấn đề gì.

Vì thế lúc Vinh Tình tới đoàn phim thu hoạch được không phải tiểu chó săn anh luôn tâm tâm niệm niệm, vừa thấy anh lập tức nhào tới bán manh mà là một con sống không còn gì luyến tiếc, cả người âm u giống cây nấm nhỏ.

Vinh Tình theo bản năng há mồm hỏi.

"Tiêu Tử Kỳ lại nói đồ tôi tặng cậu là đưa cho xậu ấy? Không đúng, tôi còn nói riêng với trợ lý là tặng cho cậu mà." Hà Khiêm cũng không thể chỉ việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong nhỉ? 

Người nghe thấy được ở đây thân thể đều hơi dừng, rất nhiều ánh mắt càng trở nên hồ nghi.

Lâm Kích nghe thấy những lời này máu cũng trở về một chút. Cậu nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Kỳ phát hiện hắn nhìn như không có việc gì nhưng trên thực tế cả người đều đã cứng đờ tại chỗ, tâm trạng tức khắc tốt hơn nhiều.

"Không có, trợ lý của anh lần này đã nói rõ." Lâm Kích thuận tay chỉ poster, bất giác lại chịu thêm một trăm điểm sát thương. Vinh Tình nhìn theo ngón tay cậu lập tức bị dọa sợ.

Đậu má! Này là ai vậy? Người anh em cậu lớn lên có chút không giống Lâm Kích mà tôi biết đi?

Chờ anh cẩn thận nhìn lại vài lần rồi lại nhìn Lâm Kích mới vừa tẩy trang lập tức đau đớn hiểu rõ.

"Trợ lý của tôi là một thẳng nam siêu cấp cho nên không biết chọn ảnh chụp cho lắm."

Này mẹ nó đổi lại là anh, anh cũng sẽ tự kỷ! Loại ảnh đen này vậy mà lại bị người khác phóng to lên, rồi còn đặt bên cạnh toa ăn nữa! Người tới ăn đều sẽ liếc mắt nhìn một cái! Có khác gì công khai xử tội không!

Vinh Tình đau đớn, Vinh Tình đồng tình, Vinh Tình không nỡ nhìn thẳng.

Không trách anh được, cái này chính là nồi của Hà Khiêm! Không có một xu tiền quan hệ nào với thẩm mỹ của Vinh Tình anh! Ánh mắt Lâm Kích nghi hoặc nhìn chằm chằm anh trong chốc lát. Nói thật, cậu không quá tin tưởng. Rốt cuộc thì ban đầu Vinh Tình có thể coi trọng Tiêu Tử Kỳ, thẩm mỹ xác thật cũng rất dị thường.

....

Không phải đâu em trai! Ánh mắt này của cậu là có ý gì! Không được! Thẩm mỹ của mình không thể chịu sự vũ nhục như vậy!

Vinh Tình sải bước đi tới, nhanh chóng mở điện thoại bản thân ra cho Lâm Kích xem.

"Cậu nhìn đi! Đây mới là thẩm mỹ của tôi! Poster kia thật sự không có một xu tiền quan hệ nào với tôi!" Ảnh nền điện thoại là chụp lúc Lâm Kích nghiêng mặt đang thong thả hưởng thụ bữa tối. Ánh đèn chiếu trên gò má cậu phảng phất như thần Adonis* trong thần thoại, chủ nhân bức ảnh này xác thật rất khó nói là thẩm mỹ không tốt.

(*Adonis: trong thần thoại Hy Lạp được miêu tả là chàng trai vô cùng tuấn tú, chiếm trọn trái tim của hai nữ thần xinh đẹp là Aphrodite và Persephone.)

Lâm Kích không nghĩ rằng lại là bức hình của mình. Cậu không biết vì sao lỗ tai bỗng nhiên đỏ lên, Lâm Kích nhấp môi hơi liếc mắt qua một bên.

Vinh, Vinh Tình chụp lén cậu khi nào vậy? Còn, còn để thành ảnh nền điện thoại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK