Cô ép mình phớt lờ đi sự khó chịu do đụng chạm chân tay đem tới, thế nhưng lại không thể lờ đi được hơi thở trầm thấp phả gần bên tai, hòa lẫn với nó là hơi thở của chính cô, và trong tiếng đàn accordion cùng violin, cô nghe thấy một âm thanh thứ ba —— dường như có giọng nam trầm khàn đang khao khát thì thào giữa không trung: kiss me, touch me, I want you.
Đầu cô nổ ầm, hai má đỏ ửng. Bởi vì mặt cô tựa vào vai anh, hai chân quấn lấy chân anh, tư thế đó càng khiến tình huống trở nên lúng túng phần nào.
Đúng như dự đoán, trong âm thanh trầm bổng của tiếng đàn cello, anh chợt kéo cô xoay lưng về phía mình, bắt chéo hai tay cô ra đằng trước. Tư thế mang tính xâm lược thấy rõ, khi anh kê cằm lên đỉnh đầu cô thì cũng là lúc anh khóa chặt cô vào lòng mình. Lưng cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc phập phồng đằng sau, và anh cũng có thể cảm nhận được cả người cô đang nóng dần. Rồi cô nghe thấy giọng nam trầm gần bên tai hỏi bằng tiếng Anh: “Shame, eh?”
“Just…” Đầu óc cô thoáng trống rỗng, “Just afraid of making a mistake.”
Anh nói: “Then learn to.”
Học làm gì cơ? Mặt cô lại cháy rụi.
Cô ngập ngừng nhúc nhích, lập tức hai tay anh siết chặt lấy cô, giọng nói cũng trầm đi, tuy vẫn dịu dàng nhưng ngữ điệu lại như ra lệnh: “Don’t think, don’t talk.”
Cô tức khắc ngoan ngoãn nghe lời, quyền nói chuyện đã bị tước đoạt, nhưng cũng chính vì thế mà tất cả dây thần kinh đều trở nên nhạy cảm vô cùng. Tưởng chừng như quần tây bóng loáng và váy lụa mềm mại biến mất, cô có thể cảm nhận rõ ràng làn da của anh, thậm chí trong không khí cũng ngập tràn tín hiệu tán tỉnh.
Có ai đó đã từng nói về tầm quan trọng của âm nhạc trong phim ảnh như thế này: một bản nhạc phim hay không phải là một bài hát êm tai, mà là một bản nhạc như hòa làm một với chi tiết cốt truyện, khớp nhau đến từng nhịp điệu khung hình. Đó có thể là tiếng nổ trong giây phút tuyệt vọng thét gào, cũng có thể là hơi thở yếu ớt của kẻ chết đói chết rét trên cánh đồng hoang vu, là tiếng giày cao gót khi nàng mỹ nhân lắc hông nhảy múa, là bản nhạc cất lên khi tình cảm nam nữ đang lúc thăng hoa, làm nền cho sự giao lưu tâm hồn bên cạnh va chạm thể xác.
Vì sao con người lại phát minh ra điệu nhảy này, vì sao phải dùng hành động tay chân để thay cho lời mời gọi trần trụi?
Rõ ràng đó là ham muốn xác thịt, nhưng nếu từ chối thì lại có vẻ không phải phép.
Mũi chân kề gót chân, đỉnh đầu chạm lấy cằm, trong khoảnh khắc dây dưa thân mật, có một chớp mắt, cô bỗng hồ nghi mọi người xung quanh đã rời đi, giữa sàn nhảy chỉ còn lại anh và vô, còn những người khác thì đang tập trung theo dõi họ.
Lồng ngực cô đánh trống liên hồi, hốt hoảng vô cùng. Mà điều càng khiến cô hoảng hốt hơn, là dường như chính bản thân cô cũng không kháng cự việc tiếp xúc tay chân với anh ở nơi đông người…
Vì sao lại thế?
Ngày trước khi lớp triết học tự nhiên bàn về tiến hóa sinh học, cô từng có một thắc mắc, trong quá trình tiến hóa, sự khác biệt giữa con người và động vật bậc thấp là gì? Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì tồn tại, yếu kém thì bị đào thải. Trong số những con đực tìm kiếm bạn đời, kẻ mạnh thắng kẻ yếu thì được quyền giao phối sinh sôi, có khác gì xã hội loài người?
Lúc ấy, vị giáo sư già của môn triết học tự nhiên phải đeo máy trợ thính trong suốt quá trình lên lớp, quen hàng trăm cô bạn gái nhưng vẫn chưa lập gia đình, dù đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn có thể qua lại với bạn gái là trợ giảng mới 30 tuổi đã nói thế này: “Nếu theo như em nói thì động vật có xương và động vật không xương cũng không khác nhau. Sinh vật phù du là những loài thuộc động vật chân khớp lâu đời nhất, tuổi thọ trưởng thành là bảy ngày, không cần ăn uống cho đến khi chết; trong thời gian giao phối, con cái sẽ xông vào quần thể các con đực để phối ngẫu sinh ra một bụng trứng, từ đó sinh sôi đời sau. Trừ việc đó ra thì suốt đời trong bụng nó không hề có thứ gì. Em nói tôi nghe xem, rốt cuộc phù du khác gì chúng ta?”
Cô không trả lời được.
Chúng là một trong những loài sinh vật lâu đời nhất, dù vẫn sinh sôi cho đến tận ngày nay nhưng vẫn chỉ là loài thấp nhất. Ngoại trừ cơ thể trống rỗng trong suốt với một cái bụng đầy sinh mệnh kéo dài đời sau, thì con người khác gì loài phù du? Ngoài tiến hóa, bằng chứng của sự bảo tồn giống loài là văn hóa, là linh hồn của một dân tộc. Những phép màu được các chủng tộc xa xưa lưu lại thường liên quan đến sự sùng bái thờ phụng về sinh thực một cách trần trụi —— đó là nghệ thuật cao nhất của đầu thời kỳ nguyên thủy, thế nhưng trong xã hội hiện đại ngày nay, con người ta lại thường xuyên có xu hướng nhìn nhận sự sùng bái trần trụi ấy bằng ánh mắt cười cợt. Nhưng có một điều mà họ không ý thức được, đó là sự ham muốn thể xác lẫn tâm hồn của động vật có xương sống trong thời đại văn minh, từ lâu đã chảy trong mỗi tế bào máu thịt của từng nền văn minh nhân loại.
Nếu sự tồn tại của tình dục chỉ có nhiệm vụ là truyền lại đời sau, thế thì con người có khác gì loài phù du?
Vì vậy mà mọi người mới nói: Giao tiếp ngôn ngữ cho phép người ta hiểu được tâm hồn của nhau, còn chuyển động cơ thể lại thuộc tính động vật, mang bản chất thú tính nguyên thủy cổ xưa, truyền đạt trực tiếp những ham muốn xác thịt. Khi ngôn ngữ không thể truyền tải, không thể trao đổi, thì lúc ấy sẽ dùng cơ thể để giao tiếp. Mà khi nhắc đến cảm xúc lúc dùng cả cơ thể lẫn ngôn ngữ đồng thời truyền tải, cô chỉ nghĩ đến một câu diễn đạt – lời nói dối lớn nhất trong nhiều thế hệ của nền văn minh nhân loại là trạng thái sinh mệnh mất tự nhiên nhất, nhưng lại sẽ dẫn đến sự bài tiết các hormone đặc biệt, ví dụ như dopamine và tuyến thượng thận, gây nên sự nhạy cảm vượt xa bình thường.
Cô lắc đầu, lập tức xóa bỏ ý nghĩ đó.
Nếu nói cô không giỏi thứ gì thì đó chính là thấu hiểu tình cảm và biểu đạt tình cảm; mà hai điều đó vừa hay lại là điều anh am hiểu nhất.
Nên học từ đâu đây?
Anh dẫn cô xoay một vòng; lùi về sau một bước, và khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, anh dồn trọng lượng của toàn bộ cơ thể cô lên người mình. Cô nằm nghiêng dựa vào bên ngực phải, ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Tạ Trạch Ích cũng đang nhìn mình. Cả cơ thể cô có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng dữ dội của anh, phía sau hàng mi đen là đôi đồng tử đen sâu thẳm, không bộc lộ cảm xúc biểu cảm nào, nhưng cô như thể thấy rõ mồn một tâm hồn anh từ trong đó. Cả đôi mắt lẫn dòng máu sục sôi trong huyết mạch bên dưới da thịt của anh đã khiến cơ thể cô run lên.
Cô nhìn anh và anh cũng đang nhìn cô.
Cô có chút khó hiểu, lại càng muốn biết nhiều hơn.
Cho đến cuối giai điệu, những người khiêu vũ xung quanh đều đã giải tán, lại cười nói rôm rả. Lúc anh đặt cô xuống, cô vẫn nhìn anh một cách nghiêm túc.
Tạ Trạch Ích đối mặt với cô, “Đã biết chưa?”
Câu hỏi đó có thể được hiểu như sau: Đã hiểu chưa, học được chưa, đã rõ chưa? Cô tạm thời cắt nghĩa hiểu theo vế như nhất, nên vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.
Bất chợt, trong đáy mắt anh dâng trào cảm xúc, như muốn dùng hành động để khiến cô hiểu thấu tâm tình này, nhưng lúc sắp sửa thực hiện thì lại có người đi đến nói, “Anh Tạ, mời anh lên lầu nói chuyện.”
Chắc hẳn trong những bữa tiệc tương tự cũng thường xuyên có người tới tìm anh. Anh cùng người nọ rời đi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cứ ngây ra giữa sàn nhảy, như thể linh hồn đã quên đưa thân xác rời đi.
Tạ Trạch Ích đi ra khỏi sàn nhảy, lại bất chợt vòng về.
Cô giật mình, như thể vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ.
Tạ Trạch Ích gập người, nắm lấy hai tay cô, nhìn thẳng vào cô mà nói: “Đợi anh một lát.”
Cô gật đầu, sau đó xoay người băng qua những cặp đôi nối nhau bước vào sàn nhảy, sải chân đi ra ngoài.
***
Doãn Yên và cô Ngụy tức giận quay trở lại băng ghế. Còn chưa tới gần thì nghe thấy Polla nói: “Sao không nhảy nữa vậy?”
Cô Ngụy phàn nàn: “Cả tôi và Lâm đều bị người Nhật táy máy chân tay…”
Doãn Yên sa sầm, “Còn là thiếu tá cơ đấy.”
Polla cười to: “Tôi nói rồi còn gì, khiêu vũ là để bộc lộ tình cảm nam nữ, nhất là khiêu vũ kiểu Tây Ban Nha như thế này.” Đúng lúc ngẩng đầu lên thấy Sở Vọng đi về, nhìn cô một cái rồi xoay mặt đi, nói thêm: “Xem ra có một cô Lâm khác cũng không nhiệt tình khiêu vũ với thượng úy Anh quân nhỉ?”
Doãn Yên ngoái đầu lại, hừ lạnh, “Nó?”
Cô Ngụy tức giận, “Tay Fujima kia còn hỏi tôi và cô Lâm có muốn đến trường đua ngựa ở bến Thượng Hải không.” Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn liếc qua Sở Vọng, “Tưởng chúng ta là ai chứ?”
Sở Vọng hoàn hồn, ngẩng đầu hỏi cô Ngụy: “Cô nói gì?”
Cô Ngụy tưởng dù cô có bản lĩnh chỉ trích mình thì cũng không dám phản bác ngay trước mặt, chỉ cúi đầu ngập ngừng mấy câu.
Sở Vọng sải bước đi tới, nắm lấy sườn xám cao cổ của cô ta, lớn tiếng hỏi: “Tôi hỏi cô nói gì?”
Cổ áo vốn đã không rộng, giờ bị cô nắm như thế, cô Ngụy suýt đã ngộp thở, thế nhưng con người đang ở trạng thái tức giận thì sức lực rất lớn, hơn nữa chiếc sườn xám này là chiếc cô ta quý nhất, sợ bị làm rách nên chỉ biết cầu khẩn, “Tôi, tôi chỉ nói hùa với bọn họ thôi.”
Polla ngồi yên tại chỗ, Doãn Yên định bước tới ngăn cản nhưng thấy Polla không nhúc nhích, cũng không có vẻ gì muốn khuyên bảo, thế là chỉ nói: “Rõ ràng là sự thật, nổi điên cái gì không biết?”
Sở Vọng nói: “Chị câm miệng lại cho tôi.” Doãn Yên tái mặt, cô phớt lờ cô ta, quay sang hỏi cô Ngụy, “Tôi hỏi cô câu thứ nhất, gã thiếu tá đó họ gì?”
“Fu, Fujima.”
“Cô từ chối nhảy với hắn ta rồi sao nữa?”
Cô Ngụy gần như bật khóc, “Linna tát cho hắn một cái, đúng lúc đó có một cô gái đi tới ngăn cô ấy lại, cũng bày tỏ nếu Linna không muốn khiêu vũ hay xem đua ngựa, thì cô ấy có thể đi cùng tay thiếu tá kia thay Linna.”
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Không phải ở trong sàn nhảy sao?”
“Cô gái kia mặc quần áo gì, chỉ tôi xem.”
“Sườn xám thổ cẩm màu lam nhạt thêu chữ Thọ bằng chỉ bạc… Ơ, vừa nãy còn ở đây mà?”
Sở Vọng lập tức buông cô ta ra, vội vã tìm bóng người màu lam nhạt nọ. Cô Ngụy liên tục vuốt lại vạt áo, nhưng vuốt thế nào cũng không thể phẳng lại, vừa xót vừa sốt ruột, cực kỳ tức giận. Nhìn bóng lưng màu tím hải đường trước mặt, lòng không nén nổi lửa giận, mắt thấy cô chỉ mải tìm kiếm người mà không để ý đâm đầu vào bóng người màu đen đi tới, thế là cô ta lẻn ra phía sau, nhân lúc cô không kịp đề phòng mà đẩy một cái. Sở Vọng bất ngờ, loạng choạng ngã nhào tới trước.
Nhưng điều cô Ngụy không ngờ chính là, người kia vốn đi về phía Sở Vọng. Bị đẩy như thế, người nọ lập tức đỡ cô vào lòng. Kế hoạch của cô Ngụy không được như ý, còn Doãn Yên lại thất thố đứng bật dậy, vừa vui mừng vừa lóng ngóng, hoảng hốt tới mức bấm ngón tay mình, la lớn: “Anh, anh Ngôn Tang!”
Vì liên tục có người mời Chân Chân mà cô nàng lại không thể từ chối, thế là đành phải theo người ta vào sàn nhảy khiêu vũ tiếp, nhưng ánh mắt vẫn cứ bám chặt lấy Sở Vọng. Vừa thấy bên chỗ cô có động tĩnh, cô ấy lập tức kéo cả Di Nhã đi tới. Hai người vừa đến gần băng ghế thì đúng lúc trông thấy cảnh cô Ngụy đẩy Sở Vọng, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện, người đỡ lấy Sở Vọng lại chính là cậu Tư!
Vậy là Chân Chân tính đi tới tái tai cô Ngụy lập tức thay đổi kế hoạch, im lặng theo dõi động tĩnh, cũng trong trạng thái sẵn sàng bảo Doãn Yên khép cái miệng thối lại đúng lúc. Còn Di Nhã thì đi thẳng tới trước mặt cô Ngụy, vui vẻ nhìn chằm chằm vạt áo sườn xám của cô ta, nhìn tới mức cô Ngụy không thể đưa tay ngăn cản, mà không ngăn cản thì không được.
Sở Vọng bị đẩy một cái, nhất thời trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, lúc nhìn thấy người đỡ mình là ai thì ngẩn ra, thấp giọng hô lên: “Ngôn Tang?”
Ngôn Tang lạnh lùng nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng.
Doãn Yên thấy thế, đột nhiên nói với anh: “Nó mới khiêu vũ với sĩ quan Anh xong, vui vẻ lắm cơ, còn lưu luyến nữa…”
Ngôn Tang sầm mặt lườm cô ta, ngay tới giọng nói cũng lạnh thấu xương: “Tôi biết rồi. Cô câm miệng lại.”
Di Nhã thấy thế thì cười nói: “Xã giao mà, có người mời chẳng le xkhoong khiêu vũ? Mong cậu thiếu gia đây rộng lượng cho, cũng đâu phải là trẻ con.”
“Tôi chỉ muốn nghe cô Lâm Sở Vọng trả lời mình.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Em chơi vui không?”
Cô im lặng.
Môi anh trắng bợt, “Ngẩng đầu nhìn anh.” Mặt anh tái nhợt không chút sắc máu, dùng tay chỉ vào mắt mình, trầm giọng gầm lên, âm thanh run rẩy, “Nhìn vào mắt anh.”
Cô ngẩng đầu lên.
Anh cương quyết ép cô nhìn mình.
Mắt cô tối đen, bên trong dường như có bóng dáng tinh tú lấp lánh di động. Vẻ mặt cô nhìn anh vẫn giống hệt nét mặt của năm mười ba tuổi, không có chút khác biệt. Trong vẻ mặt đó mang theo sự ngưỡng mộ không hề che giấu. Cô ngưỡng mộ anh, cô thích anh, sùng bái đến mức như đang nhìn một vị thần, cũng vì vậy nên không dám nhìn thẳng vào anh. Sự ngưỡng mộ và yêu thích đó sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào đều có thể tự mãn ngất ngây. Nếu như bạn bắt gặp vẻ mặt ấy, bạn sẽ hiểu rằng: dù cách biệt hai khoảng trời, dù không thể thư từ qua lại, dù cô có bị phỉ báng thế nào, thì anh, thì anh vẫn luôn tin là cô sẽ chỉ thuộc về một mình anh.
Cái cách cô nhìn anh bây giờ cũng giống như hồi mười ba tuổi năm ấy. Vẫn nét mặt đó, nhưng có gì đó không đúng.
Nhờ cha mà anh biết cô có tham dự buổi dạ vũ này, mà tay sĩ quan người Hoa da trắng kia cũng có mặt, trong một tích tắc, lòng anh chấn động như nhận ra điều gì đó, không chần chừ mà đến thẳng đây. Lúc bảo vệ ngăn anh lại, anh gần như mất kiên nhẫn để giải thích, la lối nói với bọn họ là anh có đủ tư cách để được mời. Đợi tới lúc báo tên họ xong, bọn họ mới mời anh vào. Ngay lập tức, anh đã nhận ra cô ngay giữa đám đông, và trong điệu nhảy Tango cùng với tiếng đàn accordion và violin, cô đang được Tạ Trạch Ích nắm tay khiêu vũ… Cũng không sao, chỉ là điệu nhảy xã giao mà, anh biết chứ. Nhưng trong một chớp mắt nào đó, anh thấy ánh mắt khi cô nhìn Tạ Trạch Ích hoàn toàn khác khi nhìn anh.
Anh rất giỏi phân tích những thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt của người khác, đây cũng là thiên phú bẩm sinh của anh, là thiên phú mà anh vẫn luôn tự hào, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, mọi sự tự tin trước đó hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ ngay đến cô vẫn chưa ý thức được, nhưng anh thì đã hiểu rõ.
Nàng thiếu nữ trong thơ của chàng thi nhân sẽ luôn giữ mãi tuổi trẻ, nhưng bản thân chàng ta lại đang dần già đi.*
(*Trích trong bức thư tình Thẩm Tòng Văn gửi Trương Triệu Hoà – là học trò và cũng là bạn đời của ông.)
“Em nhìn anh đi.” Anh gần như tuyệt vọng, lại lần nữa khẩn cầu, như thế nếu làm vậy thì có thể khiến cô thay đổi vẻ mặt.
Nhưng cô vẫn nhìn anh không chớp mắt, cũng không cố kỵ, kéo anh lún sâu vào vũng bùn.
Anh nắm tay cô, kéo cô lại gần, dùng sức hôn cô!
Cô trợn trừng hai mắt, thậm chí còn không kịp giật mình và phản kháng.
Tất cả mọi người ở đằng sau đều hết sức ngạc nhiên, cách đó không xa cũng có người nhìn sang bên này.
Dù cô giãy giụa thế nào thì cũng không thoát được, anh càng hôn mạnh cô, gần như muốn ép cô vào lòng. Cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm”, những giọt nước mắt đau đớn ứa tràn.
Anh như cảm nhận được nước mắt cô tuôn rơi trên mặt, cũng cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, cuối cùng cũng buông cô ra.
Hai người tách nhau ra, Sở Vọng lập tức lùi về phía sau, đưa tay rờ lên môi, trên ngón tay là màu đỏ tươi.
Ngẩng đầu nhìn Ngôn Tang, vết đỏ trên môi anh cũng là sắc máu duy nhất trên mặt.
***
Kiều Mã Linh đã từng tưởng tượng vô số lần khung cảnh gặp lại anh. Chị cố ý mặc bộ sườn xám lụa xanh mỏng, là bộ lần chị mặc trong lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lúc đó chị được mời đến nhà dì, anh đang dùng tiếng Quảng khó khăn trao đổi với thầy Ngô. Thầy Ngô nói với anh: “Hội họa Trung Quốc nằm ở khung xương và cái hồn, chỉ cần một nét là thành. Nếu cậu dùng bút phác họa lui tới thì cái hồn sẽ biến mất, như vậy là không đúng.” Anh mỉm cười gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng vẫn nhìn chị chăm chú, cuối cùng mới nói: “Thầy Ngô nói gì cơ?” Lúc đó chị đã không kìm được bật cười.
“Phụ nữ Trung Hoa chính là họa, mày ngài tựa núi xanh, là bức tranh sơn thủy.” Chị đứng trước kính, vuốt phẳng nếp nhăn của bộ sườn xám. Chiếc áo này đã nhiều năm tuổi, nhưng nó vẫn được giữ gìn rất tốt, tuy vậy vẫn có nếp nhăn. Chị đã cố vuốt cho thật phẳng, nhưng chỉ cần nhúc nhích một tí là nếp nhăn lại xuất hiện. Chị vô cùng sốt ruột, gần như dùng sức để kéo giãn, đúng lúc này nghe thấy âm thanh ở sau lưng, “Cần giúp đỡ không?”
Chị ngoái đầu lại, anh đi tới. Chị không ngờ là anh sẽ đến, không những thế còn chờ ở cửa rất lâu rồi. Thế mà chị lại không nhận ra, đúng là thất lễ.
Gặp nhau lúc xấu xí thế này cũng không sao, chị kìm nén cảm xúc, mời anh vào ngồi. Anh ngồi xuống chị khéo léo rót trà cho anh, động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch. Chị thầm lấy làm mừng vì mẹ đã dạy chị rất nhiều nghi thức truyền thống phương Đông, và chị vẫn chưa quên. Chị biết mình đang làm rất tốt, tới lúc ngồi xuống, chị tự hỏi có nên vuốt tóc mai xõa xuống ra sau tai không, nhưng rồi chị lại quên mất.
Anh lịch sự cảm ơn chị vì tách trà.
Chị nhớ sợ tao nhã lễ phép của anh. Vóc dáng anh rất cao, nước da lại trắng đến mức gần như không có sắc máu. Chính nhờ chiều cao và màu da, cùng với sự giáo dục và thanh lịch cùng tài khéo ăn nói của mình, anh đã dễ dàng trút bỏ được hình ảnh xấu xí về người Trung Quốc luôn luồn cúi cố hữu trong tâm trí người Anh. Chỉ vài ba câu nói là anh đã giành được sự tôn kính, khiến người da trắng lập tức coi anh là đồng loại.
Đây cũng là một trong những điểm chị say anh như điếu đổ. Nhưng chị nhớ ngày xưa anh khá phóng túng, thường bỡn cợt trêu đùa, thế mà bây giờ anh lại có vẻ xa cách và lịch sự hơn.
Chị đang hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi, thì đột nhiên anh hỏi, “Chị Hoàng tìm tôi có việc gì không?”
“Hôm qua khi đi qua bến phà Thiên Tinh, thấy quán cà phê Chim Xanh, đột nhiên nhớ đến anh.” Chị nhìn chiếc ly anh đang cầm trong tay, nở một nụ cười tự nhiên, “Nên muốn tìm anh ôn chuyện, có được không?”
Hai người đứng đối diện mặt gương, mơ hồ phản chiếu hình bóng của cả hai.
Chị lơ đãng nhìn vào tấm gương.
Tư thế ngồi của anh rất ung dung, tay cầm ly trà, biểu cảm vô cùng tự nhiên. Chị cũng trông thấy hình dáng mình lúc đó: vừa ngồi xuống, các nếp nhăn trên váy càng trở nên rõ hơn. Chị đưa tay vuốt phẳng, có điều sợ động tác quá mạnh sẽ làm anh lưu ý. Chị giật giật, nhưng từ trong gương, chị cảm thấy hành động của mình ngày càng bất an, tay chân cũng không biết nên để vào đâu. Nếp nhăn trên sườn xám vẫn như cũ, chị không dám cử động nữa, đành phải kìm nén mặc kệ nó.
Sau một khoảng im lặng, chị nghe thấy anh nói: “Mã Linh, là em đã từ bỏ tôi trước. Tôi không áy náy gì cả, và em cũng nên thế.”
Chị ngẩn ngơ lắng nghe, chợt cảm thấy trong tim như bị khuyết mất một lỗ hổng, dù làm thế nào cũng không thể lấp đầy. Ôi, tại sao chị lại quên mất, anh chính là Tạ Trạch Ích đã quen nhìn mặt đoán ý. Chị chỉ mới nói mở đầu mà anh đã hiểu hết tâm sự chất đầy trong bụng. Thà rằng chị cứ nói thẳng em nhớ anh, nhớ chúng ta của ngày xưa, đều tốt hơn là cố tình mập mờ nói “muốn tìm anh ôn chuyện”.
Anh đã cho chị rất nhiều lần cơ hội. Chị lại vờ như không thấy, ỷ sủng mà kiêu.
Nhưng chị đâu tốt hơn ai.
Tạ Trạch Ích đặt tách trà xuống, đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên thấy trong gương phản chiếu bóng hình.
Chị bất chợt bật khóc, dáng vẻ điên dại khiến cả gương mặt co quắp, nước mắt thi nhau chảy xuống. Tạ Trạch Ích đứng yên tại chỗ, tựa như một vị khách thờ ơ bàng quan, bình tĩnh nhìn chị suy sụp trong sự hối hận và tự trách không thể vãn hồi.
Kiều Mã Linh cũng thấy dáng vẻ điên dại cuồng của mình khi cuối cùng không kìm nén nổi sự đau khổ. Một khuôn mặt vặn vẹo, một khuôn mặt gớm ghiếc.
Ban nãy chị trốn trên tầng hai, nhìn thấy hai người bọn họ khiêu vũ như thế, đáng lẽ chị không nên đến để tự rước nhục nữa.
Anh và chị như những cặp đôi đầu tiên trong sàn nhảy. Anh của ngày trước đã chết, phải vật lộn để sống, một cách chiếu lệ và cứng nhắc; rồi tới một hôm khi anh gặp được một cô gái, nhất cử nhất động của cô đã vô thức kích thích anh, để anh từ từ sống lại. Nhưng cô gái ấy không hề biết điều đó, nên bây giờ anh là người nắm giữ quyền chủ động, lại lần nữa trêu đùa cô.
Chị chưa từng thấy một Tạ Trạch Ích như vậy bao giờ.
Khi anh nhìn người kia và trong mắt cũng chỉ có mỗi người đó, chị mới trông thấy có thứ gì trôi nổi trong mắt anh. Đó là linh hồn của một người đàn ông.