Cô cứ thế mặt đối mặt bước lên ngồi trên người anh. Đôi mắt trầm lắng của Tạ Trạch Ích nhìn cô ở khoảng cách gần, bàn tay dịu dàng xoa nắn tay cô rồi kéo lấy vòng qua cổ anh. Một tích tắc sau, Tạ Trạch Ích hôn cô, chậm rãi nhẹ nhàng như nâng niu món đồ dễ vỡ, dè dặt đấy nhưng vẫn chẳng thể che giấu được làn hơi cháy bỏng trong chiếc hôn. Chỉ là trước mỗi lần hôn, anh lại nhắm nghiền hai mắt như một tín đồ cấm dục chân thành.
Cô ôm chặt vai anh, có phần thất thần.
Tựa như những đường sức từ dày đặc giả tưởng từ cực bắc đến cực nam của nam châm hình chữ U vậy. Nhưng lúc này đây cô lại tin rằng nó thực sự tồn tại. Một khi rào chắn bị cắt đứt, nó sẽ lập tức hút lấy nhau.
Tình yêu cháy bỏng thường mang đến kết quả vậy đấy.
Ví dụ như mùi vị tươi mát trên người anh tựa thời tiết sương mù sau ban trưa, cũng là hương thơm của lá cây ướp trong rượu Armagnac mà cô đã nhấp, chỉ mỗi mùi hương thôi đã khiến cô ngỡ như mình được ôm ấp.
Có vẻ anh đã nhận ra cô đang thất thần, thế là ngẩng đầu lên nhìn cô. Chỉ trong chớp mắt anh nâng cằm cô lên, hôn lên vành tai cô, há miệng ra lưu lại vết cắn trên làn da mềm mại của cô.
Cô bị đau, khẽ rên lên đầy xuýt xoa.
Cúi đầu xuống thì cũng vừa lúc anh ngẩng đầu nhìn cô.
Khi tầm mắt giao nhau, cô thấy rõ cảm xúc ẩn trong mắt Tạ Trạch Ích cũng nóng bỏng như ngọn lửa của anh.
Chỉ nhìn một lần rồi lập tức cụp mắt, tựa như che đi cái nhìn đầy kìm nén.
Nhưng bàn tay đỡ dưới nách cô lại như cố ý muốn trừng phạt vì cô đã phân tâm, cách hai lớp lụa mỏng, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng phác họa theo vùng nhô lên và đường cong cơ thể như ẩn như hiện của cô.
Cô có hơi căng thẳng.
Cơ thể anh được bàn tay ấm áp giữ chặt, bộ phận mềm mại nhất được anh vuốt nhẹ… Cô ngồi trên người anh, căng thẳng bởi luồng kích thích nhạy cảm bé nhỏ ấy.
Anh lập tức nhận ra ngay, hỏi cô, “Sợ sao?”
Cô lắc đầu.
Anh mỉm cười: “Thế thì tốt.”
…
Cô ngồi trên đầu gối anh, bị ngón tay anh trêu chọc đến nổi hai má đỏ bừng, lại không cách nào giãy giụa được, lúc này mới nhận ra chuyện gì sắp xảy đến.
Cô nức nở khóc: “… Anh Tạ… Lần đầu của em… Cả người… đừng… đừng dùng tay…”
Anh không nói lời nào mà chỉ nheo mắt nhìn cô.
Cô dâu của anh ngồi trên đùi anh, cơ thể ngọ nguậy vì cơn sóng tình dục dâng cao, khổ sở cầu hoan. Cánh môi đỏ mọng, hai mắt đỏ ửng mất đi tiêu cự, mấy sợi tóc rối dính vào trên mặt, mang theo vẻ đẹp kiều diễm nồng tình.
Lúc này anh mới hay cổ họng đã khô khốc, vì nhẫn nại mà trở nên ngứa ngáy lạ thường. Miệng há to nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể thấp giọng hỏi cô, “Thế muốn dùng gì?”
Tay cô bị anh túm chặt, vòng lên cổ anh, dùng âm thanh nghẹn ngào đến lạc giọng khẽ gọi tên anh: “… Anh Tạ… anh Tạ…”
Không đợi cô thốt lên thêm nửa chữ, Tạ Trạch Ích đã nâng mông cô ôm cô đứng dậy, nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Sau đó xoay người đi ra cửa, lúc vòng về, trong tay cầm một chiếc hộp có ghi “sản phẩm cao su bôi trơn của công ty cao su Luân Đôn”.
Mở ra, lấy một miếng nho nhỏ ngậm vào miệng, tháo thắt lưng ra, cởi quần dài màu đen xuống.
Anh vừa cúi người xuống là toàn bộ bóng mờ bao trùm lấy cô.
Miệng cắn một góc túi giấy, xé ra. Một tay chống bên tai cô, từ trong kẽ răng phả ra hơi thở mê người, nhìn cô chằm chằm như đang hỏi mình: “Xác nhận lại lần nữa.”
Cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt nửa hé mở vì làn mi cụp xuống, thấp giọng nói, “Có thể, có thể không cần.”
Anh nhìn cô không nhúc nhích.
Cô giơ tay lấy bao cao su trong miệng anh, ném sang một bên.
Tạ Trạch Ích nhỏm người dậy, quỳ giữa hai chân cô.
…
Lúc vừa tiến vào, anh cúi đầu nhìn cô, dùng chút ít lý trí còn sót lại thấp giọng hỏi lần nữa: “Đau không?”
Đến khi thứ đó vào hẳn bên trong cô, mồ hôi thấm ướt sợi tóc dán vào huyệt thái dương che lấp mặt anh, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đen trầm lắng nhìn cô không rời.
Ngày trước cô không hiểu vì sao một người mạnh mẽ như anh lại có đôi mắt như vậy, gần như trái ngược hẳn với khí chất của anh.
Về sau mới bất giác phát hiện, đôi mắt này đã phá vỡ sự cương quyết trong khí chất và tính cách thận trọng trong anh. Là bộ phận bất hòa nhất trên người anh, là bế chửa tình cảm vĩnh hằng, là những suy nghĩ không thể đoán trước được, khiến cuộc đời anh dù biết thế sự nhưng không bao giờ trở nên lắt léo, là sự hoàn hảo của tạo hóa.
Chỉ cần nhìn vào là lại khiến cô hoa mắt.
Trong đôi mắt đen láy kia kia như có ngọn lửa cháy rực, ấy nhưng bàn tay lại run rẩy một cách khó hiểu, như thể đó là người cô đơn nhất trên thế giới, cô đơn quá là lâu, rồi cuối cùng cũng gặp gỡ được ánh sáng duy nhất trong đời mình, là phước lành trời ban cho anh. Anh coi cô như báu vật, càng thêm trân trọng và cẩn thận.
Dù đã nghe được rất nhiều phiên bản về “đau trong lần đầu tiên” trong hơn 20 năm, rồi cũng đã giả vờ như chuẩn bị tâm lý rồi, song đến lúc thực sự lại lo lắng muốn chết.
Không phải rất đau. Nhưng cũng không phải không đau, mà so với khoái cảm khi anh dùng ngón tay trêu đùa trong mấy phút ngồi trên đùi anh ban nãy, thì đau đớn không đến mức xấu hổ như vậy, và cũng dễ kiềm chế hơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ bộ phận nào đó trên cơ thể người lại có thể ‘căng’ đến mức độ này. Cô nghĩ, nếu biết có một ngày như vậy thì cô đã sớm tìm hiểu về cấu trúc của tế bào niêm mạc trong cơ thể rồi.
Có lẽ do dopamine tiết ra quá lâu, thúc đẩy estrogen tạo ra các tế bào biểu mô âm đ*o để sản xuất đủ glycogen ở bên trong.
Nói dễ hiểu là trong điều kiện đủ ẩm, hoặc màn dạo đầu đủ thì sẽ kích thích tiềm năng đàn hồi một cách bất thường như thế.
Hoặc các cơ vòng ép các tế bào niêm mạc bề mặt để hoại tử để phù hợp với hình trụ khổng lồ của mình …
Nhưng trên thực tế là… hưng phấn kích thích tường gấp trong âm đ*o mở ra, hình dạng thay đổi để chuẩn bị cho anh tiến vào.
Đôi khi sự thay đổi này chỉ là một nụ hôn ba mươi giây.
Anh cẩn thận chuẩn bị cho cô một màn dạo đầu rất dài, nhưng vẫn luyến tiếc chạm vào cô.
Khi phần đầu anh đã qua hẳn cửa vào, chậm rãi lấp đầy cô, thì cô chỉ biết cắn môi, trong động tác thận trọng của anh chậm rãi chờ đợi thời khắc cảm giác đau đớn vì rách màng, có điều lần đầu tiên trong đời, sự ép mình trốn tránh đã mang lại cho cô câu trả lời chính xác đến đỏ mặt.
Cơ thể cô muốn Tạ Trạch Ích.
Đang khát vọng anh.
Khát khao được anh tiến vào, được anh lấp đầy.
Chỉ nghĩ đến nó thôi là đã khiến cô xấu hổ vô cùng. Khi tuyến phòng thủ cuối cùng của cơ thể bị phá vỡ, mười ngón tay nắm lấy chiếc gối đỏ ụp lên mặt mình, vùi đầu vào gối nức nở vì đau đớn.
Tạ Trạch Ích lập tức dừng lại, âm thanh dịu dàng truyền đến từ trên đỉnh đầu, “Đau hả?”
Cô điều chỉnh hô hấp, thấp giọng nói: “Không đau.”
“Thật sự không đau?”
“… Không đau thật.”
Anh thở dài một hơi, trầm giọng nói, “Lấy gối ra, nhìn anh.”
Hai má cô vẫn còn đỏ bừng, nắm chặt gối không buông, ra sức lắc đầu.
“… Nhìn anh.”
Cô giật mình trước mệnh lệnh không thể khước từ của anh. Bàn tay đỡ bên eo cô buông ra, một khắc sau, hai mắt sáng ngời – anh đã xé toạc gối ném xuống đất. Bàn tay to lớn thong thả khép lại đè lên tay cô, tháo sợi dây chuyền cô đeo để phối hợp với chiếc váy ra, cũng cởi nốt chìa khóa vàng đeo trên cổ tay, ấn mạnh hai tay cô lên đỉnh đầu giữ chặt.
Cô mở to hai mắt nhìn Tạ Trạch Ích, lúc này vì nghĩ quá nhiều và thiếu oxy trong thời gian ngắn mà sắc môi đỏ bừng, gò má ửng đỏ.
“Không đau mà.” Cô nói khẽ.
“Vậy thế này?”
Cô cắn chặt răng, bàn tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu trở nên trắng bệch, dùng hết sức còn lại chống đỡ, “Không đau chút nào cả. Sâu hơn nữa đi.”
Vừa dứt lời, cô cảm nhận rõ ràng anh lại tiến thêm vào trong “hành lang” bên dưới.
Tay trái anh ôm đầu cô, thân dưới dùng sức, “… Vậy còn thế này?”
Người cô bị anh đẩy dần dần chạm vào đầu giường, hai chân dang ra, cơ thể bị thúc ép đến cực hạn từ trong ra ngoài, ngay đến xương mông cũng có cảm giác bị chèn ép.
Sau cơn choáng váng, cô nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi lạnh túa ra từ trên đỉnh đầu.
Cô không dám mở mắt, chỉ sợ nếu mở mắt sẽ phát hiện xương cốt mình đã rã rời.
Ngón tay anh xoa lấy phần trong đùi cô như an ủi, dịu dàng nói: “Thả lỏng nào.”
“… Em thả lỏng rồi.”
Tạ Trạch Ích cười khẽ, nói, “Em như thế anh không vào được.”
Cô khó tin mở mắt ra, tính dùng chút sức còn lại nhìn xuống: “Không phải, không phải đã vào rồi sao?”
Nhưng cô chỉ vừa nhìn thoáng qua thì đã bị anh che mắt nằm xuống.
Còn xa lắm.
Cô cảm khái – là tiếng rên đầy do cấu tạo cơ thể người vừa kỳ diệu lẫn phức tạp đem lại.
Anh chống tay bên tai cô, gạt đi những sợi tóc xõa trên trán, vừa hôn vừa dịu dàng nói như ru trẻ ngủ: “Vẫn còn xíu nữa mới vào hẳn. Cố chịu nào, sẽ thoải mái nhanh thôi.”
Ráng đỏ trên mặt cô lan đến tận mang tai, nhưng lại không thể che giấu. Lúc này chỉ hận mình không mọc được cánh tay thứ ba để bịt kín cái miệng của anh.
Nhân lúc cô thất thần, vì lo lắng căng thẳng mà Tạ Trạch Ích càng thêm dùng sức tiến vào sâu hơn, không nhiều không ít ——
Cô khẽ “á” lên một tiếng.
Âm thanh bé nhỏ nức nở lại xen lẫn cảm giác đau đớn và thoải mái.
Sau đó lập tức nín thở, cơ thể co lại, cụp mắt xuống, sợ anh nhìn thấy ánh mắt mình lúc này.
Bàn tay nóng bỏng của Tạ Trạch Ích từ bên trong bắp đùi cô lần xuống theo đường cong, cởi đôi vớ màu đen treo trên chân phải cô ra, nắm lấy bàn chân cô, xoa bóp vài cái để cô thả lỏng; sau đó đỡ chân phải, kê đầu gối cô lên quần mình.
Anh chậm rãi thở hắt một hơi, nói nhỏ, “Một chân khác cũng phủ lên đi.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, treo mình giữa hông anh, dè dặt nhìn anh.
Tạ Trạch Ích rất kiên nhẫn hỏi, “Muốn nói gì?”
Tựa như tử tù sắp gặp đại hình mà phán quan lại quyết định dành cho người đó sự tử tế cuối cùng, “Có nguyện vọng gì thì nói đi.”
Cô ngoảnh mặt đi, nói nhỏ, “Nhẹ, nhẹ nhàng thôi.”
Giọng Tạ Trạch Ích nghe sao quá đỗi dịu dàng, “Nhẹ nhàng thôi?”
Nhưng một khắc sau, anh lại thúc hông, đâm sâu vào nơi trùng trùng nếp nhăn mềm mại kia.
Trong phòng vang lên tiếng rên rỉ nức nở kiều mỵ.
Cô vùi nửa gương mặt vào trong chăn, làn mi cụp xuống, xấu hổ đến nỗi hốc mắt đỏ lên. Tạ Trạch Ích cúi đầu hôn lên má cô, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói, “Nhẹ nhàng thì sao thoải mái được đây?”
Trên người anh chỉ còn lại mỗi chiếc áo sơ mi trắng, đè lấy cơ thể trần truồng của cô ở trong chăn. Cô chỉ có thể cảm thấy bộ phận nóng bỏng của anh đang co rúm trong người mình. Nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, nơi hai người kết hợp lại càng thêm khắng khít.
Người anh cũng rất nóng, mồ hôi mỏng thấm ướt lớp áo, mang theo hơi thở của riêng Tạ Trạch Ích. Cô muốn cởi áo anh ra ôm lấy anh, cùng anh da kề da, nhưng hai tay cô bị anh giữ chặt đè ở đầu giường không thể nhúc nhích, càng không thể phát ra âm thanh.
Thậm chí còn không nhớ nỗi rốt cuộc dịch tuyến Bartholin hỗ trợ anh tiến vào trơn tru thuận lợi là do nội mạc tử cung tiết ra hay chỉ là dịch tiết niêm mạc. Lúc này cơ thể cô bị anh đè lên, lên lên xuống xuống khiến tầm nhìn rã rời, như thể thừa nhận đau đớn nào đó, lông mày cau lại lồng ngực phập phồng, lúc anh rút ra thì nhân cơ đó hít thở, tiếng nức nở cũng vô thức tràn ra.
Anh áp sát hôn lên tai cô, thấp giọng hỏi: “Vẫn muốn nhẹ nhàng hả?”
Cô há miệng thở dốc.
Tạ Trạch Ích dừng động tác, “Hử?”
Hai tay đè trên đỉnh đầu không thể động đậy. Cô chỉ vừa mở miệng là anh hạ người xuống, xấu xa cọ xát rong ruổi bên trong cơ thể cô.
Động tác nhỏ ở thân dưới của Tạ Trạch Ích luôn đi đôi với tiếng nức nở của cô. Anh cười khẽ, “Như thế này đã đủ nhẹ chưa?”
Cô không kìm được ngẩng đầu nhìn anh, lồng ngực phập phồng, hai mắt mất đi tiêu cự, gò má ướt sũng nước mắt.
“Đừng khóc,” Làn mi Tạ Trạch Ích rung nhẹ. Anh hôn lên khóe mắt cô, hít sâu một hơi rồi anh cúi người quỳ xuống giữa hai chân cô, đỡ eo cô mạnh mẽ xông vào cơ thể cô, không còn kìm nén nhưng cũng không buông thả, từng chút từng chút tiến vào.
Lần nào cũng là cùng một điểm, lần nào cũng trúng ngay hồng tâm.
Tạ Trạch Ích cởi ‘xiềng xích’ màu vàng sdã iết đỏ tay do cô giãy giụa, buông tay cô ra. Trục khoái cảm cứ thế tăng lên, cơ thể cô bất giác di chuyển về phía trước, hai tay siết chặt khăn trải giường, thở dốc một tiếng “a” kèm theo âm thanh bé nhỏ.
Tạ Trạch Ích cố gắng kìm nén âm thanh, cắn vành tai cô, hỏi nhỏ: “Có muốn sâu nữa không?”
Cô nức nở trong khoái cảm vỡ tan.
Tạ Trạch Ích nhíu chặt lông mày, lúc cô há miệng hít thở thì anh lập tức cúi đầu mà hôn, nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, biến rên rỉ nghẹn ngào hóa thành tiếng thở dài đứt quãng.
Sau đó thân dưới lại dùng sức lấp đầy “hành lang” kia, đâm vào chỗ sâu hơn.
Cơ thể cô đột nhiên siết lại, chợt đẩy anh ra hét lên.
Cô siết chặt Tạ Trạch Ích, sau đó co rúm lại một cách mất kiểm soát, một thứ chất lỏng trong suốt chậm rãi trào ra.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng sau cơn khoái cảm, cúi đầu nhìn, lồng ngực vẫn lên xuống kịch liệt. Tạ Trạch Ích dừng lại, im lặng nhìn cô.
Thần chí dần quay về. Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín.
Cơ thể vẫn còn co giật, khiến cô có thể cảm nhận rõ rệt hình dáng của bộ phận kia của anh đang chôn trong người mình.
Phần đầu bóng loáng to lớn, có xu hướng cứng dần theo từng lần cơ thể cô co giật.
Cô đã lên đỉnh mà anh thì vẫn chưa.
Cuối cùng cũng nhận ra điểm này, cô từ từ nhổm người dậy.
Tạ Trạch Ích đỡ mình, toan rút ra.
Nhưng hai chân cô đã nhanh chóng quặp lấy hông anh, không để anh nhúc nhích. Khuỷu tay chống mình nhổm dậy, vịn vai anh hôn nhẹ lên trán, lên mí mắt anh, khi anh nhắm mắt thì hôn lên môi anh.
Cô vươn tay lần lượt cởi nút áo sơ mi anh ra, vuốt ve làn da mịn màng và lồng ngực rộng rãi săn chắc của anh.
Tạ Trạch Ích đưa mắt nhìn theo động tác của cô, hầu kết di chuyển lên xuống.
Cô nhẹ nhàng hôn lên, cảm nhận nơi đã cạn khô vì anh truyền đến chấn động mê người.
Từ từ cởi áo anh ra rồi vòng tay ôm lấy, da thịt dán da thịt không chút ngăn cách. Cô hôn ngực anh, thấp giọng nói: “Một lần nữa đi.”
Đôi mắt anh khóa chặt mọi cử động của cô, rồi ngay lập tức, đột nhiên anh ôm siết lấy eo cô, kéo chăn gối đến đệm dưới lưng cô.
Tạ Trạch Ích cúi người hôn cô.
Từ từ lần tìm đến hai tay cô, cầm lấy tay trái đặt lên bầu ngực tròn trịa của cô, dùng đầu ngón tay cô xoa nhẹ nụ hoa.
Rồi anh buông tay trái cô ra, kéo tay phải của cô xuống giữa hai chân, chạm đến nơi hai người kết hợp.
Một nửa thân dưới của anh đã ở trong cô, làm phình cửa vào của cô đến mức cao nhất; cánh hoa bên trên bị lấp đầy để lộ nhụy hoa màu hồng đứng thẳng – giờ đang ướt đẫm vì đợt cao trào mấy phút trước.
Cô mở to hai mắt, thấy Tạ Trạch Ích kéo tay cô chạm đến nơi hai người khắng khít. Phần thịt non mềm xung quanh cửa vào căng ra, ướt nhẹp. Giơ tay chạm vào, cảm giác mượt mà qua những cái vuốt ve nhẹ nhàng được truyền đến dây thần kinh trung ương ngay lập tức, khiến cơ thể cô chấn động.
Anh giữ tay cô, đưa ngón tay cô len vào khe hở giữa hai chân duỗi thẳng của cô, hướng dẫn cô từ từ xoa nắn mình.
Dưới kích thích lớn của thị giác, anh vô thức rên lên.
Mặt cô đỏ bừng, da thịt nóng hổi, nhưng không cách nào dứt mắt được.
Cảm giác run rẩt lan khắp thân mình, Tạ Trạch Ích buông cô ra, dịu dàng dụ dỗ: “Tự xoa đi nào.”
Lúc này cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, quắc mắt nhìn mãi nơi đó, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, dựa theo sự chỉ dạy của anh, ngón tay chạm vào, hai tay run rẩy, chậm rãi đùa bỡn cơ thể mình.
Khi tay từ từ di chuyển lên xuống, đầu cô choáng váng, không ngờ rằng lại có ngày mình sẽ tự an ủi trước mặt một người đàn ông.
Nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện hưởng thụ giây phút này.
Cô cảm thấy, cùng lắm làm xong đêm nay, đến ngày mai tỉnh dậy sẽ đào hố chôn mình, hoặc bỏ nhà ra đi mai danh ẩn tích, giả vờ như không quen biết Tạ Trạch Ích.
Thật đúng là… sỉ nhục và vui vẻ cùng tồn tại.
Cô chậm rãi xoa bóp hạt nhỏ giữa hai chân, cho tới khi cơ thể nóng lên, bắp thịt không kìm nén nổi siết chặt anh.
Tạ Trạch Ích phát ra tiếng thở dài.
Rồi ngay lập chậm rãi di động hông, đẩy mình vào trong cô, lấp đầy cô, từ từ đi sâu vào…
Cô nhìn anh làm căng mình, ngay đến khu vực bằng phẳng giữa xương hông cũng dần dần phồng lên. Thậm chí cô còn nghi ngờ eo mình to ra, song lại không có cảm giác hỏng, cô cảm khái, đúng là sự thần kỳ của tạo hóa.
Trong đầu vô thức mường tượng lại toàn bộ hành trình anh đi vào: đè qua vùng cơ xương chậu, đến âm đ*o rồi làm căng tử cung…
Nhưng vẫn chưa vào hẳn.
Mỗi một tế bào trong cơ thể đang kêu gào sự tồn tại của anh.
Tạ Trạch Ích thoáng thất thần. Anh nhắm mắt thở hắt ra, cố gắng kìm nén dục vọng muốn đè cô xuống giường làm đến bất tỉnh.
Anh chau mày, trên trán và cánh tay nổi hằn gân xanh, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống theo dòng.
Anh tách chân cô ra, rút ra một ít rồi chầm chậm tiến vào.
Các tế bào nhạy cảm trong cơ thể được “chăm sóc” tỉ mỉ, thoải mái đến nỗi cô khó có thể giữ mình.
Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhìn anh quỳ giữa chân mình chậm rãi động eo, lần lượt làm căng mình, lần lượt chạm vào nơi sâu nhất.
Trong hơi thở sâu, mồ hôi chảy ra từ cổ, lăn xuống theo đường cong trên cơ thể phái nam và chảy qua bụng. Bình thường ở nơi đó chỉ có cơ bắp phập phồng, thế nhưng trong động tác đi vào của anh, cơ bắp gần như gồ lên, tựa như những ngọn đồi lởm chởm vì phong hóa mọc san sát nhau; còn các cơ hông bền chắc lại chậm rãi ẩn vào dưới da khi thúc vào mông cô.
Bên dưới người anh là tuyến nhân ngư rắn chắc, theo động tác rút ra đưa vào, túi nang đập bành bạch vào mông, dần đưa bộ phận phái nam nóng bỏng vào hết bên trong cô. Trong tiếng va nhau xen lẫn tiếng nước chảy ra, là thể dịch của cô.
Cô bị hình ảnh trước mắt làm kích thích tới nỗi mơ màng, ánh mắt rệu rã. Cô không còn nhìn thấy rõ Tạ Trạch Ích nữa rồi. Đầu óc trống rỗng, trong tầm nhìn mơ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng, bất giác siết chặt cơ vòng, gò má cũng nhanh chóng ửng đỏ, kích thích tới nỗi chảy ra nước mắt; cô giơ tay che mắt, đứt quãng thở dốc nghẹn ngào, hai chân như nhũn cả ra, không còn sức gác nửa thân dưới đã tê cứng lên người anh được nữa. Trong những lần va chạm liên tục, cơ thể cô bị đẩy suýt ngã xuống.
Khoái cảm nhanh chóng chồng chất lên đỉnh dưới tác động ba kích thích. Tạ Trạch Ích kẹp chặt bắp chân cô kéo cô về, dùng sức đi vào, chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Trong tiếng thở gấp yếu ớt của cô, anh khàn giọng hỏi: “Tránh cái gì?”
Anh tách hai chân cô ra, tiến sâu đến mức không thể sâu hơn. Cô lạc mất giữa cực điểm khoái cảm, hỗn loạn thở dốc đi đôi với tiếng nức nở mất khống chế, nghẹn ngào khóc lóc: “… Chân em… mỏi quá…”
Tạ Trạch Ích kéo cô về, chạm vào hạt nhỏ đứng thẳng trong khe hở giữa hai chân cô, phần đầu cọ vào hoa hạch ướt nhẹp làm cô giật nảy mình. Rồi sau đó anh lướt qua khe nhỏ kia, chậm rãi đi ra gác ở lối vào ẩm ướt, nâng eo cô lần nữa tiến sâu vào, khiến tứ chi cô run lên.
Trong chớp mắt khoái cảm phun trào, thoải mái đến nỗi cô nghĩ mình sẽ lập tức vỡ tan.
Cô rũ rượi nằm trên giường trong vòng tay anh, hai mắt vô hồn. Trong cơ thể chảy ra dịch nóng, chảy xuống đùi cô và chảy xuống giường.
Cô nghĩ, nhất định bây giờ mình không khác gì con rối dây bị anh phá hỏng.
Anh cúi người hôn lên vùng xương bướm của cô, bàn tay không an phận chen vào giữa hai chân cô, đưa hai ngón tay đi vào thăm dò – vẫn còn ướt lắm.
Anh kéo một chân cô vòng qua bên hông, tách hai chân ra, ôm cô để cô cưỡi trên người mình.
Bên tỏng cơ thể cô vẫn còn co giật kịch liệt, húquấnt chặt vật cứng nóng bỏng. Đến lúc này cô mới hiểu ra, dịch nóng kia là của cô chứ không phải của anh.
Tạ Trạch Ích nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Kẹp chặt quá.”
Cô choáng váng, gò má đỏ lừ, yếu ớt nói: “Em không chịu nổi nữa rồi…”
Anh chậm rãi hôn lên ngực cô, ôm lấy cô nói nhỏ: “Vẫn chưa chạm vào nơi đó, sao lại nhanh ‘lên’ thế?”
Cô vùi mặt vào vai anh, giọng ồm ồm, “Nơi nào?”
Tạ Trạch Ích ngồi trên giường, tách chân cô ra dùng sức đi vào, gần như khiến cô trượt lên trên.
Phần đầu cứng ngắc từ từ chen vào, lúc đi qua một điểm nào đó, cả cơ thể cô run lên, cổ họng ngứa ngáy, vịn lấy vai anh thấp giọng rên rỉ.
Tạ Trạch Ích hôn sau tai cô, giọng đầy mê hoặc: “Nơi này?”
Cô bị kích thích khóc không ra nước mắt: “… Đừng!”
“Đừng?” Anh dịu dàng hỏi, lại đâm vào người cô.
Cô kêu thé lên, cúi đầu há miệng thở dốc, trong đầu trống rỗng, nghi ngờ mình đã bị anh xuyên thấu, lúc này hồn phách đang trôi nổi phương nào.
“Không muốn thật sao?” Anh hỏi lại lần nữa, ôm eo cô chậm rãi rút ra.
Cô treo người giữa không trung, thân dưới vẫn gắn liền với một bộ phận.
Nếu lúc này anh buông tay để tự cô ngồi lên, cô không biết liệu mình có bất tỉnh luôn không. Cô nức nở, vội cầu xin: “Muốn, muốn…”
Tạ Trạch Ích mỉm cười, ôm eo cô lật người lại, để cô nằm sấp trên giường, một tay giữ hông cô ổn định cơ thể. Rồi anh cúi người, lồng ngực chạm vào lưng cô, kề thứ kia ngay lối vào của cô, dịu dàng hỏi cô, “Muốn gì nào?”
Cô há miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì lập tức bị anh đâm vào từ phía sau, chuẩn xác đè vào chỗ sâu nhất làm cô la oái. Anh cúi người áp sát, bàn tay giữ bắp đùi đang run rẩy của cô chậm rãi hướng tới giữa hai chân mà đùa bỡn, òn tay phải đi lên xoa nắn thịt mềm trước ngực, dán vào bên tai cô nói: “Hửm?”
Anh chậm rãi rút ra rồi đâm sâu vào. Không nhanh nhưng có mục tiêu rõ ràng, lần nào cũng khiến cô hồn lìa khỏi xác.
Cơ thể cô bị cọ xát và kích thích bởi những ngón tay của anh. Mà mỗi lần tiến vào là lại khiến cô gần như nghẹt thở, thậm chí toàn bộ cơ thể cũng đã mất kiểm soát, nước mắt thi nhau rơi xuống, khóc không thành tiếng: “… Anh Tạ… anh Tạ!”
Âm thanh mê ly vang lên bên tai mang theo hơi thở ấm áp, “Sao?”
Cô nghẹn ngào, đứt quãng cầu xin, “Anh Zoe…”
Tạ Trạch Ích không nén nổi tiếng thở dốc, cắn vành tai cô, giọng trầm khàn, “Có thoải mái không?”
Thân dưới tăng tốc độ tiến vào trong cô.
Cô khép chặt hai mắt, cảm thấy thần kinh quanh thân mình như đã chết, mọi tri giác đều hội tụ về bộ phận nào đó mà khuếch đại lên mấy chục lần, từ cuối xương sống lan dần lên não, xuyên thấu tâm hồn.
Cô nghi ngờ nếu Tạ Trạch Ích còn động thêm mấy lần nữa, thì mấy phút sau cô sẽ không giữ được mất.
Toàn thân hai người ướt đẫm. Bắp thịt rắn chắc của anh dán sát da thịt cô, lúc kề vào tai cô thầm thì, cô cũng có thể nghe thấy tiếng thở dốc nhuốm màu tình dục của anh.
“Ư.. ưm…” Cô nức nở, dùng sức lắm mới thốt ra được hai tiếng.
Tạ Trạch Ích dừng lại, ôm lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, “Chuyện gì?”
Cô mở miệng thở dốc, khoái cảm ập đến mãnh liệt, kích thích cô không nói được gì.
Chợt cô gồng mình, các cơ vòng siết lại kẹp chặt lấy anh.
Nếu không phải Tạ Trạch Ích ở sau lưng đang vòng tay đỡ cô, thì cô không còn sức lực nào để quỳ trên giường nữa rồi.
Tạ Trạch Ích xoay mặt cô lại hôn tới tấp, thô bạo đến nỗi muốn cướp đoạt mọi hơi thở của cô.
Anh chậm rãi đi ra rồi lại nặng nề tiến vào, va chạm làm người cô lẫn chăn tiến về trước mấy tấc.
Anh giữ chặt cô, đến lúc này thì không kiềm chế được nữa, gầm nhẹ một tiếng bên tai cô.
Luồng dịch nóng bắn vào cơ thể cô.
Tạ Trạch Ích ôm cô ngã xuống giường, để mặc dịch lỏng làm ướt cơ thể hai người và cả khăn trải giường.
Cô kiệt sức nằm trong vòng tay anh, miệng há to rên rỉ, tham lam hít thở; bên trong bắp đùi như chết lặng, như không còn thuộc về chính cô nữa rồi.
Căn phòng yên ắng đến mức lạ thường, hơi thở nặng nề của hai người lần lượt vang lên, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ và tiếng chim hót bên ngoài khung cửa.
Và cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh.
“Có thích ân ái với anh Tạ không?”
Cô ngẩng đầu lên rồi khẽ gật đầu, thành thật trả lời, “Có.”
“Đáng tiếc là một lần vẫn chưa đủ.” Mà anh thì còn thành thật hơn, dịch lại gần mổ nhẹ sau tai cô, thấp giọng hỏi: “Lần nữa nhé?”
Cô hoảng hốt.
Một lần?
Ai một lần cơ?
Anh tiếc nuối: “Tiếc là trời sắp sáng rồi.”
Cô dùng sức lực cuối cùng nhấc chân đạp anh, nhưng lập tức bị anh chụp lấy bắp đùi tách ra, bàn tay tự nhiên thăm dò vào bên trong.
Nhưng cơ đùi gần như chưa bao giờ được tập thể dục giờ đã mất sức, không tự chủ run rẩy trong tay anh.
Đừng nói là bước đi, chỉ e đến đứng cũng không nổi nữa là.
Tạ Trạch Ích càng siết chặt cô hơn, nhẹ nhàng xoa nắn cho cô, cười nói: “Anh thấy cô Tạ phải tập luyện nhiều rồi.”
Cô khóc không ra nước mắt: “Có phải còn dâng trà nữa không?”
Tạ Trạch Ích không nhịn được đùa cô, “Đúng thế. Người Quảng Đông có nhiều họ hàng lắm, gia quy cũng rất nghiêm ngặt, cô dâu phải bưng trà từ sáng sớm cho đến khi mặt trời khuất bóng.”
Cô kêu lên đầy đau khổ.
Tạ Trạch Ích ôm cô vào lòng, thân nhiệt ấm áp bao trùm lấy cô, vừa hôn lên đỉnh đầu cô vừa nói, “Đáng tiếc ông già không có vợ cả. Nếu em muốn thì vẫn có thể lên nhà chính, bảo mấy bà vợ lẽ của ổng dựa theo vai vế mà lần lượt dâng trà cho em, từ sáng sớm cho đến khi mặt trời xuống núi thì thôi. Có muốn đi không?”
Có cả quy củ này nữa hả?
Cô tròn mắt hỏi: “Ngài Tạ thì sao?”
“Dạo này ông ấy không thích nói tiếng Anh cho lắm.”
“Nên?”
“Em hiểu được tiếng quốc ngữ ông ấy nói hả?”
Sở Vọng đáp: “Em có thể nói tiếng Quảng.”
Tạ Trạch Ích cười: “Dùng vốn tiếng Quảng ba đồng nói chuyện râu ông nọ chắp cằm bà kia với ông già kia à?”
Cô đột nhiên bị thuyết phục, cũng đúng ha, hình như không thể trao đổi với cha chồng được rồi. Có điều một nhà có đến tám bà vợ lẽ thì ít nhất cũng phải có sáu người giao tiếp được chứ.
Tạ Trạch Ích xoa đầu cô, nói, “Cứ yên tâm ngủ đi, dậy rồi anh Zoe sẽ dẫn em đi ăn bánh ngọt.”
Nói đoạn, anh kéo chăn đắp lên người cô rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô nhổm mình dậy tính đi theo, nhưng hai chân run rẩy quá trời, thế là lại ngã vật xuống giường.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Một lúc sau, Tạ Trạch Ích khoác hờ áo khoác tắm đi ra, tay cầm khăn lông ngồi bên cạnh cô, vén chăn lên tách chân cô ra.
Mặt cô lại đỏ bừng, vội vàng che lại, “Làm, làm gì thế?”
Tạ Trạch Ích thong thả bắt lấy hai tay cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nơi bị anh làm đến đỏ bừng.
Cô xuýt xoa.
Tạ Trạch Ích cau mày như tự trách. Dùng khăn ướt xoa nhẹ, áp khăn ấm lên chỗ bắp thịt còn run rồi lại kéo chăn đắp lên, “Ngủ đi. Để anh gọi điện cho người đem thuốc tới.”
Cô vội giữ tay anh không cho anh đi.
Tạ Trạch Ích cúi người, dịu dàng nói, “Sẽ về ngay mà.”
Cô ôm chăn ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên khẽ gọi, “A Chính.”
“Em gọi anh.. là gì?” Tạ Trạch Ích chợt ngẩn người.
A Chính.
Là tên gọi hồi nhỏ của anh.
Là cái tên đầu tiên của anh.
Là tên mụ khao khát được người thân yêu khẽ gọi.
Từ nhỏ anh đã nghe rất nhiều lần, nhưng chỉ lần này là êm tai nhất.
Êm tai tới nỗi cơ thể anh trở nên tê dại.
Chúa mới biết anh thích được cô gọi như vậy bao nhiêu.
Như thể tại thời điểm này, trong cơ thể anh có chiếc giếng trời đã được tu sửa, dưới ánh nắng rực rỡ chan hòa, vài ba chú chim nhỏ bay qua bay lại bên trên, cất tiếng hót chiêm chiếp.
Trái tim anh sống lại dưới ánh sáng mặt trời.
Lòng anh như lắng lại.
Lúc này cô cũng đã thấm mệt, dịch vào trong rồi vỗ vào chỗ trống, “Có thể ôm A Chính ngủ được không?”
Tạ Trạch Ích lập tức như ma bắt.
Anh chui vào trong chăn, ôm chặt cô vào lòng, để cô áp sát con tim mình.
(Bản H tạm… Hy vọng mn vẫn thỏa mãn với bản này, mình đang nhờ người chỉnh lại các cảnh H cho nuột 1 tí, sẽ edit sau.)