Mục lục
Giờ đang nơi đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang cuối từ điển vẫn còn mấy chữ, nhìn kỹ thì thấy là một câu: Quân tử dĩ trí mạng toại chí*.

(*Câu này trích trong sách Chu Dịch, có nghĩa là Quân tử lấy việc bỏ mình để thực hiện chí hướng.)

Chữ rất đẹp, bảy con chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.

Cô đang định đọc tiếp thì bỗng dưng bụi trên tường rơi xuống như thể có động đất, mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ la hét, nhưng không phải là giọng của bạn cùng phòng.

Mơ màng mở mắt ra, những chùm sáng mỏng xuyên qua cửa chớp hắt vào phòng, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng, trời vẫn còn sớm.

Cô muốn ngủ tiếp, nhưng tiếng rên và tiếng khung giường va đập ở phòng bên có xu hướng càng lúc càng bạo, rất gần, cách một bức tường truyền đến, hiệu ứng âm thanh khá “sống động”.

Cô nhíu mày. Còn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, lập tức hừ khẽ.

Chưa kịp mở mắt thì một nụ hôn đặt lên mi tâm, lành lạnh.

Bên tai vang lên âm thanh dịu dàng, “Đánh thức em hả?”

Giọng của Tạ Trạch Ích khiến cô cảm thấy không phải vừa tỉnh khỏi giấc mơ, mà trái lại như rơi vào giấc mộng.

Chậm rãi mở mắt ra nhìn anh, nhưng chợt sau lưng lại ngứa ngáy, một bàn tay từ trong chăn vòng qua, nắm chặt thắt lưng của cô rồi ôm lên.

Lúc bị bắt cóc vào lòng anh, cô vẫn nhớ nội dung trên trang giấy đó.

Cô thở dài, “Đáng tiếc quá, suýt nữa là được rồi.”

“Mơ thấy gì hả?”

Cô tựa vào người anh, hơi thở quen thuộc và thân nhiệt ấm áp khiến cô cảm thấy cực kỳ yên tâm, không kìm được cọ vào cổ anh, làm anh phải bật cười.

Không phải cô không muốn rời giường, mà là chiếc ôm này quá thoải mái. Thế là dang một tay một chân, coi anh là chiếc gối ôm mà ôm ngủ.

Mọi thứ thật hoàn hảo, ngoại trừ…

Tiếng ván giường va đập và tiếng nữ thở gấp ở phòng bên.

Họ ở căn phòng cuối trong khu nhà tạm thời, một bên là vườn hoa. Giáo sư phòng bên mới vào ngày đầu đã không hợp thủy thổ, lại có bệnh lâu năm nên sau khi từ bệnh viện trở về, ông lập tức bắt tay xây nhà riêng.

Phòng bên cạnh đã bỏ trống từ lâu rồi.

Cô thật sự không ngủ được, gắt gỏng bực dọc, “Chuyển vào từ bao giờ thế?”

“Hôm qua.”

“Tinh lực thật là…” Vừa định trách móc hai câu tinh lực dồi dào, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, không ngờ vách tường phòng bên không cách âm, mà trái lại còn giống như loa phóng thanh kiểu hộp. Nghĩ một lúc, cô thấp giọng hỏi, “Chuyển vào lúc nào hôm qua?”

Tạ Trạch Ích mở mắt nhìn cô một hồi, sau đó đứng dậy, “Tối qua.”

Cô chột dạ, giọng nhỏ đi, lại hỏi: “Mấy giờ tối qua?”

Tạ Trạch Ích ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt, nụ cười trên mặt biểu hiện rõ thoải mái hưởng thụ: “6 hay 7 giờ tối gì đó.”

Vừa dứt lời, người trong lòng vừa mới kiêu ngạo đó giờ đã ỉu xìu, cuộn tròn trong chăn, trong cổ họng phát ra tiếng than dài đầy ảo não.

“Em cũng không biết cách âm lại tệ như vậy…”

Anh mỉm cười không tiếp lời.

“… Thế chẳng phải là bị người ta nghe thấy hết à?”

Tạ Trạch Ích hỏi, “Nghe thấy cái gì?”

Cô kéo chăn trùm kín mặt, buồn chán đến cùng cực.

Tạ Trạch Ích nhìn bánh bao trong chăn, nghĩ một lúc rồi chui vào, cũng nín thở với cô ở trong chăn, một lúc sau mới cất tiếng, “… Rốt cuộc là nghe thấy gì?”

Trong chăn dần dần có thể thấy được chút ánh sáng nhưng vẫn không đủ sáng, có điều vẫn đủ để cô nhìn thấy bản mặt nửa cười nửa không của Tạ Trạch Ích. Cách gần đến thế, chăn vừa mới được giặt sạch, cũng chỉ mới thay hôm qua, mùi xà phòng mật ong hòa quyện với mùi nắng ấm lọt vào khoang mũi của hai người, tương tự mùi cơ thể, và cả… mùi kia nữa, như cố ý nhắc nhở cô đêm qua đã dữ dội như thế nào.

Hôm qua bắt đầu vào hạ, Robert Jr. nhận được hai thùng rượu vang trắng từ đâu đó, lúc mở ra vẫn còn mát lạnh; nhân lúc Bohr đi vắng, mọi người trong tổ Vật lý nháo nhào đòi chia hai thùng rượu đó. Cô cũng đem chiến lợi phẩm quay về, ăn tối xong, hai người nằm co trên ghế sofa uống rượu đọc sách trò chuyện, cô còn nhớ rõ tối qua trong phòng rất lạnh, dù cô đã mặc áo tay dài, nằm trong chăn với anh mà vẫn thấy lạnh. không biết đã bắt đầu thế nào. Do tác dụng của rượu, mới đầu hỏi cô làm bốn lần có được không, cô chỉ đáp qua loa, không ngờ anh laij làm thật. Nói mấy lần thì chính là mấy lần, chăn bị vứt đi, quần áo vương vãi đầy sàn, làm từ trên ghế cho đến bàn sách, trên bệ cửa rồi đến tận trên giường.

Cô vẫn còn nhớ khi mình bị đè lên cửa, khung cửa sổ và khung cửa vang lên dữ dội, tay cô níu chặt rèm cửa xin anh nhẹ thôi.

Kết quả của việc “nhẹ thôi” là lần nào cũng thảm hơn lần trước, nếu không phải uống đến choáng váng thì cô chắc chắn không có can đảm nói ra hai chữ kia.

Sau đó bị ném lên giường. Chiếc giường gỗ được lắp ráp tạm thời nên âm thanh rất to và ọp ẹp, cũng không biết có lấn át tiếng rên rỉ và tiếng nức nở hòa lẫn trong tiếng thở dốc hay không.

Trời ơi, trời ơi…

Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, xấu hổ giận dữ cực kỳ.

Tạ Trạch Ích ôm cô ngồi lên bụng mình. Cô giạng chân dựa vào người anh, tứ chi cuộn tròn lại như một quả bóng nhỏ mềm mại, khiến anh không nhịn được cúi đầu hôn lên tóc cô. Nhưng người trong lòng lại không ngoan ngoãn tí nào, xấu tính hệt như dã thú, ngẩng đầu lên cắn cằm anh.

Tạ Trạch Ích hít hà.

Cô nhìn anh: “Anh cố ý!”

Anh cười, “Cố ý cái gì?”

Cô nhìn chằm chằm khóe miệng ánh mắt anh, “Quả nhiên…”

Ngẩng đầu lên toan cắn anh lần nữa thì lập tức bị anh hôn, hôn đến nỗi cô sửng sốt, trong chớp mắt quên đi mình định làm gì. Khi ý thức quay về, còn chưa kịp hành động thì lại bị hôn nhẹ.

Cô ngẩn người, đang tính trách móc đôi câu.

Nhưng không đợi cô mở miệng, Tạ Trạch Ích đã cúi đầu dán lên môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Cô “ưm ——” một tiếng.

Tạ Trạch Ích thì thầm, “Không phải rất êm tai sao?”

Mặt cô nóng bừng, “Đừng nói mà…”

Anh tựa vào trán cô, làn mi anh quét qua mặt cô khi anh cụp mắt xuống, anh nói như tự kiểm điểm, “Ừm. Lần sau không cho người khác nghe nữa.”

Cô không ngủ đủ giấc, đầu thì chóng mặt, cũng chẳng còn hơi sức đâu ngẫm nghĩ những lời này, chỉ cảm thấy trên mặt ngứa ngáy.

Phòng bên vẫn chưa chịu dừng.

Dù sao cô cũng không ngủ được, thế là Tạ Trạch Ích ôm cô vào lòng, đầu tựa đầu ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

“Biết rõ cách âm không tốt mà còn…” Cô mơ màng nói, đột nhiên một tia sáng lóe ê trong đầu, “Chẳng lẽ tính trả đũa?”

Tạ Trạch Ích cười, “Vậy thì giờ coi như hòa.”

Cô nghiêm túc suy nghĩ, “Mới sáng sớm đã quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, ban ngày còn có một đống chuyện nữa kìa, bọn họ cũng quá đáng quá rồi.”

“Thế…” Tạ Trạch Ích cười nói, “Trả đũa lại nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK