Dĩ nhiên “con nhà quê” là chỉ tiểu thư Thẩm Nguyệt Anh – tình địch số một của cô nàng Chân Chân.
Cô đang đoán, không biết các tiểu thư có văn hóa giáo dưỡng, lại rất chướng mắt đối phương sẽ ganh đua thế nào để vừa tao nhã mà không mất đi khí thế. Váy vóc và phụ kiện đẹp chắc chắn là phải có, rồi so xem giáo dưỡng cao thấp thế nào, hoặc cha ai quyền cao chức trọng giàu có hơn. Nếu vẫn chưa phân được thắng thua thì sẽ so số người theo đuổi. Bởi dù gì thì từ xưa đến nay, trong các cuộc chiến của phụ nữ luôn không hề thiếu đàn ông.
Trang phục đẹp đẽ độc đáo mà bà Cát chuẩn bị cho cô thực sự không hề ít, nhưng bây giờ không có xe hơi đưa đón, nếu mặc lễ phục, đi giày cao gót và đeo trang sức sặc sỡ đi bộ trên đường thì e là hơi khó. Còn nếu cạnh tranh nhau về mặt giáo dưỡng, cô bất giác nhớ đến cơn ác mộng làm thơ bí quá hoá liều ở căn nhà cũ Thiệu Hưng; còn nếu so sánh cha thì… thôi bỏ đi thì hơn.
Cô thật sự không hiểu nổi, có mình góp mặt thì sẽ trợ uy được gì cho Chân Chân, nhưng Chân Chân cứ khăng khăng bắt cô phải tới.
“Có được một tấm vé kịch“Vương Chiêu Quân”* không hễ đâu. Chị chạy quan hệ khó lắm mới có được mấy tờ, em không thể không đến được.”
(*Vương Chiêu Quânlà phần mở đầu của vở kịch“Ba cô gái phản nghịch”được nhắc đến ở chương trước.)
Cuối cùng cô cũng đành nhận lời. Có điều không có lễ phục tuyệt đẹp làm chấn động mọi người, cũng không có trang sức sặc sỡ. Vế trước là vì không hợp để mặc đến phòng thí nghiệm khi không có xe đưa đón, vế sau thì, mấy thứ đắt tiền đều đã được bà Cát gửi vào quỹ bảo hiểm ở ngân hàng Thượng Hải rồi, đi rút còn không bằng khỏi đeo. Cô chỉ mặc váy dài nhung tơ trắng thêu hoa văn màu xanh đậm, khoác bên ngoài áo không tay màu xanh nhung cùng một chiếc túi gió; lót trong túi cũng là lông nhung trắng. Cô nhét áo khoác vào trong túi, mặc áo khoác lông màu xám đến phòng thí nghiệm, đợi tan làm rồi mới thay đồ.
Màu xanh luôn hợp với cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Bản thân cô không quá thích màu xanh lục, chẳng qua là do có lần bà Cát từng thấy cô mặc màu đó, thế là lập tức chuẩn bị cho cô nửa tủ đồ toàn áo dài lông ngỗng màu xanh đậm. Đi ra khỏi tòa nhà ở đường Ferguson, Benjamin cứ đánh mắt nhìn cô hoài, chợt rất lịch thiệp vươn mở cửa xe mời cô ngồi vào ghế sau, cũng lại gần nói: “Tôi nghe sếp bảo buổi tối cô có tiệc?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy bảo tôi mười giờ đến đón cô về?”
Cô gật đầu.
“Mười giờ mười lăm tối nay tôi phải đến ngõ Pike, nên nếu sau mười giờ thì không thể đến đón cô được.”
Ở ngõ Pike tập trung trường đua ngựa nổi tiếng nhất bến Thượng Hải, là nơi tuyệt vời để phú thương nước ngoài cùng các cậu ấm người Hoa so giàu trước mặt bạn gái. Cô bắt chước giọng Tạ Trạch Ích: “Đi chơi vui vẻ.”
Anh ta cười khà khà, lại nói: “Nếu muộn nữa thì cứ chơi đến sáng đi, sẵn tôi đưa người ta về thì cũng có thể đến đón cô.”
“Không cần phải phiền như thế, mười giờ đúng, không chậm trễ việc của anh đâu.” Cô cười nói.
“Trễ quá cũng không sao, tôi không nói lại với sếp đâu.”
Cô bất đắc dĩ đáp: “Anh cứ nói với anh ta đi!”
Anh cười hỏi, “Là rạp hát Hồng Khẩu à?”
“Đúng vậy.”
Anh ta cau mày suy nghĩ, “Nghe nói gần đây ở gần Hồng Khẩu đang bất ổn. Đường Sạ Phố thì được, nhưng đừng đến gần khu Sa Am.”
“Ừm. Hồng Khẩu có chuyện gì à?”
“Tôi cũng không rõ, hình như gần đây sếp cũng vì việc này nên mới ra ngoài, có lẽ anh ấy biết đấy.”
Gần đây thường xuyên nghe thấy chuyện có liên quan đến Nhật Bản, tim cô bất giác đập mạnh. Xác nhận thời gian địa điểm với thiếu úy xong, Sở Vọng đẩy cửa xe ra, đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
***
Vì chuyện đài vô tuyến sóng dài hôm thứ Hai, nên mọi người ở phòng nghiên cứu cứ thấp thỏm sợ hãi.
Tòa kiến trúc được xây trên đường vượt giới ở tô giới công cộng được xem là viện khoa học của viện nghiên cứu, trước mắt vốn trực thuộc hội Hoàng gia, nay được dùng để làm ngụy trang cho phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân Cavendish và đại học Hương Cảng cùng tiến hành vật lý nguyên tử quy mô nhỏ, nhưng thực chất là lấy tổ I làm trung tâm – tiến hành nghiên cứu khoa học cho thí nghiệm vũ khí siêu cấp giai đoạn đầu. Ngoại trừ mười người thuộc tổ I ra, đa số mọi người đều không biết mình đang làm gì.
Người Anh, Mỹ, Nhật, Pháp được hưởng quyền bất khả xâm phạm ở tô giới. Nằm gần đường vượt biên nhất là lãnh sự quán Mỹ và lãnh sự quán Nhật. Mà một khi Anh đã yêu cầu thành lập đài vô tuyến sóng dài, thì kiểu gì ba nước còn lại cũng làm theo. Nhưng nếu yêu cầu của bên nào cũng đồng ý thì chắc chắn rồi sẽ có những yêu cầu bất hợp lý. Mục đích của Mỹ và Pháp ở Thượng Hải vẫn rất đơn giản, song dã tâm của Nhật Bản đã thể hiện quá rõ ràng từ năm ngoái.
Bây giờ tên đã vào cung, dù chính phủ Nam Kinh có chấp nhận yêu cầu của Nhật hay không thì cả viện nghiên cứu cũng đã bị nghi ngờ. Lực lượng cảnh sát Anh ở tô giới có thể phân sang viện nghiên cứu vốn đã có hạn, bây giờ khi không lại cho tăng thêm cảnh sát Anh đến tô giới, như vậy càng khiến người ta cảm thấy giấu đầu hở đuôi. Dù có dựng đài vô tuyến sóng dài hay không thì chắc chắn bọn họ cũng đã nghi ngờ, đã có hành động.
Bản chất thực sự của công việc nghiên cứu đã bị bại lộ, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Không có đài vô tuyến sóng dài, dữ liệu của Pháp về việc thám trắc Uranium không thể được gửi đến kịp thời và an toàn, và viện nghiên cứu vẫn không có lý do gì để di chuyển.
Dù tiến triển của tổ I có nhanh đến mấy thì các tổ khác vẫn trong tình trạng bế tắc, ai ai cũng chán nản thất vọng.
Gần như mọi người đều cho rằng, nghiên cứu này rồi sẽ nhanh chóng kết thúc trong thất bại, bọn họ sẽ bị trục xuất trở về nơi cũ. Cũng vì lý do đó mà người ở tổ I bắt đầu thoái chí, không còn tinh thần hứng thú với việc thí nghiệm.
Hiếm khi thấy Bohr để ý đến cách ăn vận của cô. Sau vài lần đánh giá, ông không những không chế giễu mà còn lấy cô ra để khuyên nhủ người của tổ mình: “Chủ nhật tới, mọi người hãy ra ngoài chơi bời thả lỏng tâm trạng đi. Nhưng dù có uống rượu thì vẫn phải nhớ rõ, trước mặt người bên ngoài, chúng ta chỉ là một phòng thí nghiệm vật lý bình thường nhỏ bé.”
Quả đúng là nên thả lỏng rồi.
Người của các tổ khác đều tận hưởng Chủ nhật vui vẻ. Nếu chỉ có tổ I không đi thì sẽ rất đáng nghi. Bọn họ cũng không phải là nhân viên tình báo được huấn luyện bài bản, mà bọn họ chỉ là được mời đến đây, tiến hành công việc mình am hiểu nhất, chấm hết.
Đúng năm giờ chiều Benjamin lái xe đến. Anh ta vẫn mặc bộ quân trang màu đen, chắc là còn có việc phải làm trước giờ hẹn mười giờ mười lăm phút.
Lúc sắp tới Hồng Khẩu, đột nhiên anh ta hỏi: “Tôi muốn mua son môi cho cô ấy. Tôi thấy màu son của cô hôm nay rất đẹp, cho hỏi mua nó ở đâu vậy?”
Màu son hôm nay cô đánh là hồng san hô, giống như màu thạch hoa quả, không ngờ thế mà lại hợp mắt sĩ quan người Anh. Nghe anh ta nói như thế, cô thoáng giật mình, lại có hơi tiếc nuối: “Chỉ sợ thỏi son này không còn được bán nữa.”
“Tiếc thế.”
Cô bèn giới thiệu cho anh ta mấy màu son Chanel mà hiện nay có thể mua được ở các cửa hàng Tây tại bến Thượng Hải.
Benjamin xấu hổ cám ơn xô. Xe dừng lại ở ven đường, ngẩng đầu lên là có thể thấy được rạp hát Hồng Khẩu. Hơn mười chiếc xe hơi dừng ở bên ngoài, các cô gái trẻ tuổi ăn vận xinh đẹp trang điểm hợp mốt đứng bên cạnh xe nhà mình, đua tài đua sắc khiến người qua đường cứ đưa mắt nhìn, chính là mấy người Chân Chân rồi.
Benjamin nhìn ra ngoài cửa xe, thấy thế thì ngoái đầu lại nói với cô: “Bọn họ không đẹp bằng cô.”
Anh ta nói cứ như thể đã thông đồng với người ta trước rồi vậy, nói rất có bài bản.
Cô phá lên cười: “Tạ dạy anh nói vậy hả?”
“Tôi nói thật lòng mà!” Rõ ràng anh ta không biết nói dối, cười ha ha vò đầu.
Chân Chân đột nhiên để ý thấy cô ngồi trong xe, theo ánh mắt của cô nàng, những người khác cũng nhìn sang.
Cô vội chào tạm biệt Benjamin. Nhưng đi chưa được mấy bước, Benjamin đã quay đầu xe, đỡ vô lăng ló đầu ra khỏi cửa, hét lớn bằng tiếng Anh: “Cô Lâm, cả hội đồng chúng tôi đều đang chờ đến ngày có thể gọi cô là Madam Tse ——”
Madam là vợ của người thuộc tầng lớp cao quý; chỉ có phu nhân của quý tộc cùng người quyền cao chức trọng trong giới chính trị mới có được xưng hô cao quý này.
Hành động đó của Benjamin đã khiến người qua đường ghé mắt nhìn lại, ánh mắt của các cô gái ở cửa rạp hát cũng lập tức thay đổi. Đỉnh đầu cô đầy vạch đen, bàn chân như đeo chì đi về các quý cô thượng lưu Thượng Hải. Chân Chân cau mày cao giọng chất vấn: “Em mới đến Hạp Bắc cứu tế dân tị nạn đấy hả ——” Trong tiếng cười đùa của đám đông, cô sải bước đi đến nói nhỏ vào tai cô: “Mấy người ở đây có mơ cũng muốn được tiếp xúc với người Tây giới thượng lưu, em đã làm chị nở mày nở mặt rồi đấy.”
Sau đó là giới thiệu cô với mọi người. Nghe xong một lượt, cô vui vẻ nghĩ bụng: chẳng lẽ hôm nay hội học sinh của trường nữ thục Trung Tây đều đến cả ư?
Quan sát một hồi, cuối cùng cô đưa ra kết luận: phía Chân Chân tính cả cô có 5 người, còn Thẩm tiểu thư chỉ dẫn theo 4 người đến. Nếu bàn về số người thì Chân Chân thắng chắc. Có điều nhìn nét mặt Thẩm tiểu thư thì có vẻ như đang nắm chắc phần thắng trong tay.
Mỗi người ở đây đều có vẻ đẹp riêng, nhưng đẹp thì đẹp, chẳng mấy ai làm cô nhớ kỹ. Cũng có thể do cô quá chú ý đến Thẩm tiểu thư, muốn xem đứa nhà quê trong miệng Chân Chân trông như thế nào, nên mới không để ý tới người nào khác.
Thẩm tiểu thư có gương mặt trái xoan, ngũ quan hơi giống Doãn Yên, bộ phận gì cũng nhỏ, nhìn sơ qua thì khó khiến người ta nhớ kỹ, nhưng đến khi nhìn rõ thì lại chính là một cô gái phương Đông nho nhã điển hình. Hành động cử chỉ của Chân Chân rất linh hoạt, có sự tự do không gò bó, đáng yêu ở chỗ chỉ cần nhìn lướt qua cũng khiến người ta nhớ rõ.
Thẩm tiểu thư mặc sườn xám lụa xanh, ngoài mặc áo khoác dài, luận thời trang luận may mặc thì cũng được xem là hàng cao cấp ở Thượng Hải. Còn Chân Chân mặc váy dài lụa trắng, ngoài khoác thêm áo khoác thêu gấm, thoạt nhìn không quá để ý, nhưng tới khi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, dù là áo khoác hay váy dài thì đều được làm vải vóc vô nhị độc nhất, từng qua tay những người thợ may nổi tiếng ở Thượng Hải Hương Cảng, dù đi đến đâu cũng đủ gây ra náo động ồn ào.
Nếu không phải từng được rèn giũa ở chỗ ngài Saumur vài năm, thì chưa chắc cô đã có được đôi mắt tinh tường đó. So với Chân Chân từ trong ra ngoài, có thể nói phong cách của Thẩm tiểu thư khá bình thường, hèn gì tuy cô ấy ở Thượng Hải, là con gái của phó cục trưởng đang lên ở nhưng vẫn bị gọi là “đứa nhà quê”.
Chỉ xét về nguyên vật liệu thì Thẩm tiểu thư thật sự thua thảm.