Sở Vọng đứng ngẩn ra đấy. Ngẩng đầu nhìn Ngôn Tang, thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt, cứ như đang chờ đợi sự trừng phát hay xét xử của cô. Nhìn dáng vẻ chật vật đó của anh, trong một khoảnh khắc, thậm chí cô có cảm giác phải giơ tay tát thật mạnh vào gò má gầy gò tái nhợt của anh, tát thật to để mọi người hài lòng, chỉ có như thế mới có thể kết thúc được tình cảnh này. Còn nếu không làm vậy thì tất cả các bên đều rơi vào thế bí, không biết phải rời đi thế nào, mà nhân vật chính cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Sau màn cưỡng hôn đau tận tâm can, để biểu đạt sự đau đớn cùng sự giãy giụa sâu trong thâm tâm của nữ chính, cách thức đơn giản nhất là kết thúc bằng một cái tát. Hình như trong phim ảnh toàn diễn như vậy.
Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy không nên. Co cũng biết mình sẽ lại làm anh đau lòng. Nhưng anh đã kỳ vọng quá nhiều về cô rồi. Khi một vị thần xem người phàm là đồng loại, có lẽ bản thân không có yêu cầu gì khắt khe, song vô tình lại ôm quá nhiều mong chờ.
Hợc là cô mãi mãi kính ngưỡng anh coi anh là độc nhất vô nhị, hoặc là cùng anh trở thành dạng người được mọi người kín ngưỡng. Đáng tiếc cô đã khiến anh thất vọng, cô chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, cô hoàn toàn không thể trở thành hai kiểu người đó được. Tuy bản thân không đúng, nhưng cô cần nói rõ với anh mọi chuyến, chứ không thể giải quyết đơn giản bằng một cái tát hay khóc lóc bỏ đi được.
Cô cứ hoài nghi không biết có phải mình nợ anh một nụ hôn không, một nụ hôn vào thời điểm thích hợp nhất, để câu chuyện bình lặng như nước trôi trở thành một câu chuyện tình yêu. Hình như nụ hôn này nên xuất hiện từ rất lâu trước đó, có lẽ là lúc ăn kem trên du thuyền ở sông Spree trong mùa hè, hoặc là khi ở trên xe buýt đi đến cung điện Sanssouci vào cuối tuần, hay là lúc cùng ăn miếng pho mát cừu có mùi hôi tại trang trại ở Bavaria, hoặc là trên con thuyền từ bến tàu Marseilles đến Berlin, cùng say sưa chè chén với cánh thủy thủ, hay là khi ngất ngây lúc có được lát bánh mì ngon lành trong bữa sáng tại Oxford, hoặc là vào đêm Giáng sinh, nắm tay đạp tuyết đi dưới đèn đường, cùng sang chào thăm hỏi hàng xóm sau khi quay về… Những thời khắc chưa xuất hiện đó, có lẽ sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó ở tương lai, nhưng không phải là bây giờ. Cũng bởi vì thế mà câu chuyện tình yêu mùi mẫn cũng chỉ có thể tồn tại trong vô số bức thư tình trên biển Đỏ, Ấn Độ Dương và biển Đông. Có thể nụ hôn đó sẽ xảy ra ở một trong những tình huống trên, tựa như lời thề ước cho một chuyển biến hay một kết cục nào đó. Cô không hiểu đó là gì, nhưng chắc chắn không phải là kết thúc hay bắt đầu mà có thể giải quyết với một cái tát tai.
Nụ hôn này xuất hiện thật không đúng lúc, và trong lúc cô đang nghĩ rốt cuộc điều gì đã khiến anh tức giận thì cũng là lúc cô bỏ lỡ thời cơ cho cái tát “nên có”, khiến trò hề này không thể kết thúc thỏa đáng, và câu chuyện cũng không có kết quả tốt, nên mới khiến mọi người bế tắc như lúc này.
Mãi tới khi thấy Sakuma Ichiro đi tới, cô mới nhận ra rằng: đến rồi, chính là chuyện này, điều khiến cho câu chuyện xảy ra ở tô giới công cộng Thượng Hải năm 1927 không thể tiếp tục xảy ra, nên cô nợ anh một lời giải thích rõ ràng.
Nhưng lời giải thích đó bao gồm việc cô không nên xuất hiện trong căn phòng nhỏ giá rét ở Thiệu Hưng năm năm trước, cũng như toàn bộ hiểu biết của cô về anh từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi. Phải mở miệng nói câu chuyện vô lý này như thế nào đây?
Cô thấy anh siết chặt nắm đấm, nhưng chỉ vì vẻ ngơ ngác của cô mà bàn tay lại thả lỏng. Cô vươn tay ra toan nắm lấy, nhưng anh lại lùi về sau một bước.
Cô nghe thấy Di Nhã nói, “Tình cảnh ra nông nỗi này, phải kết thúc thế nào đây?”
Cô lại nghe thấy Chân Chân nói với Di Nhã: “Có phải ban nãy tôi không nên ngăn cản Doãn Yên, mà phải ngăn cản cậu Tư không?”
Di Nhã đáp: “Người yêu hôn người khác trước mắt mọi người, nếu là tôi thì tôi cũng khóc ngất mất.”
Cô nghe thấy Sakuma Ichiro hỏi Doãn Yên: “Khóc dữ vậy sao?”
Không một ai lên tiếng.
Sakuma Ichiro đi tới giữa hai người, quan sát cô một lượt rồi nở nụ cười khuyên giải, “Hai người đã giải quyết xong chuyện riêng chưa? Nếu đã giải quyết xong thì cũng đến lượt tôi với cô Lâm rồi nhỉ?”
Chân Chân hét lớn: “Anh tránh xa con bé cho tôi!”
Sakuma chắp tay ra sau, ngoái đầu lại cười nói: “Tình cảnh này thì khó mà giải quyết rồi, chẳng ai được dễ chịu. Tôi thấy hôm nay trời đẹp nên mới đặc biệt đến tìm cô Lâm giải quyết riêng, cô chắc chắn không cho tôi hỏi ý kiến của cô ấy sao?” Nói đoạn, gã quay đầu lại bảo: “Gần đây có một đứa trẻ một hai tuổi bị mất tích, hội đồng khu phát hiện người đưa đứa bé đó đi chính là một quân nhân người Anh, mà người ra lệnh lại là một thượng úy.”
Sở Vọng không nhúc nhích.
Sakuma lại nói tiếp: “Hai cô gái kia đã đến trường đua ngựa rồi. Cô không gặp bọn họ có lẽ cũng tốt, chứ nếu gặp rồi, sợ là không dám tưởng tượng sau này sẽ xảy ra chuyện gì đâu, đúng không?” Gã chậc chậc hai tiếng, “Đúng là hai cô gái đầy năng lượng.”
Cô hỏi, “Anh muốn tôi làm gì?”
Sakuma ngẩng đầu nhìn đồng hồ, híp mắt nói, “Chi bằng thế này đi. Bây giờ mới mười giờ, cô đi xem đua ngựa cùng tôi, như vậy các cô ấy vẫn ở trong tầm mắt của cô. Thế nào, vẫn thuộc quyền bất khả xâm phạm chứ?”
Chân Chân tiến lên hai bước, nhưng bị Di Nhã giữ lại.
Sở Vọng cúi đầu, thấy trên nắm đấm của Ngôn Tang hằn rõ xương cốt, như thể không kìm được mà muốn đấm vào mặt Sakuma Ichiro. Cô lại vươn tay ra, lần này anh không né tránh nữa, để mặc cô nhẹ nhàng nắm lấy mình. Bàn tay vừa bé nhỏ lại lạnh lẽo.
Rồi cô chợt buông tay, sải bước đi ra ngoài cửa.
Sakuma bật cười, lướt qua Ngôn Tang đi theo cô.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi đại sảnh, chợt Ngôn Tang xoay người xông tới chặn đường, lớn tiếng hỏi: “Bọn họ nghĩ em là ai hả?!”
Nhân viên phục vụ đứng bên ngoài giật mình.
“Áo khoác gài nút màu xám sẫm.” Sở Vọng bình tĩnh nói với nhân viên. Nhân viên lại càng kinh ngạc khi cô bình tĩnh đến thế, nhưng đồng thời cũng được trấn an bởi điều đó, xoay người lấy áo khoác ở trong ngăn tủ ra trả lại cô.
Cô cầm lấy áo rồi mặc vào, ngẩng đầu lên nói với anh: “Vậy anh nói đi, em có gì khác với các cô ấy?”
Anh ngẩn người, đứng chôn chân tại chỗ.
Cô đi theo sĩ quan Nhật Bản xuống lầu.
***
Di Nhã điềm tĩnh kéo Chân Chân tái nhợt đi lên lầu, thế nhưng khi vừa tìm được ngài Tưởng, nước mắt Di Nhã đột nhiên chảy xuống, kéo tay áo ngài Tưởng hỏi: “Anh trai em đâu rồi! Anh ấy đang ở đâu?!”
Ngài Tưởng nhìn cô chằm chằm.
“Sở Vọng bị gã Sakuma Ichiro đưa… đưa đến trường đua ngựa.” Tuy Chân Chân vẫn tái mặt, nhưng đã có thể bình tĩnh nói thay cô ấy.
“Thiếu tá mới gọi cậu ta đi rồi.” Ngài Tưởng nắm lấy tay Di Nhã, thoáng trầm ngâm rồi lập tức cho người đi mời ngài Hoàng đến. Sau đó ông kéo tay Di Nhã, gọi Chân Chân cùng đi theo ngài Hoàng xuống lầu.
Vừa đúng lúc có chiếc xe Ford chạy tới, Sakuma Ichiro mới mở cửa xe ra thì nghe thấy ngài Hoàng ở sau lưng gọi lại: “Cô ba, gượm đã.”
Tóc Sở Vọng dính lên mặt, nét đẹp thê lương vốn có lập tức được hóa giải bởi nụ cười của cô. Cô vuốt tóc, dừng bước nói: “Ngài Hoàng.”
Sakuma Ichiro thấy ngài Hoàng đi tới, cũng đổi sang nói bằng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn, cung kính chào: “Chào ngài Hoàng.”
Ngài Hoàng gật đầu nhưng không để ý đến gã ta. Ông bước lên, rồi đột ngột *bụp* một tiếng, một chiếc vòng khảm kim cương ôm lấy cánh tay Sở Vọng. Ngoài ngài Tưởng ra, tất cả những người khác đều giật mình, ngay đến Sakuma cũng nhướn mày, nhìn chằm chằm chiếc vòng tay còn to hơn cả cánh tay của Sở Vọng.
Sở Vọng kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng nói đồng ý nhận hay từ chối nhận thì ngài Tưởng đã mở miệng trước: “Là ngài Hoàng cho cô, âu cũng là tấm lòng. Cô cứ nhận đi.”
“A.” Cô gật đầu, “Cám ơn ngài Hoàng.”
Sakuma Ichiro cũng cười, dùng tiếng Trung kỳ quái nói: “Ngài Hoàng cứ yên tâm. Tôi đưa cô Lâm đi như thế nào thì sẽ trả cô ấy về như thế ấy.”
Ngài Hoàng mỉm cười gật đầu.
Sakuma Ichiro làm tư thế mời, mời cô lên xe.
Cửa xe đóng lại, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Tất cả mọi người đều có mặt, ngoại trừ Ngôn Tang và Tạ Trạch Ích.
Sakuma ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, cười khà khà, “Xem ra cô có nhiều bạn thật đấy. Không giống tôi, đến một người bạn cũng chẳng có.”
Cô nắm lấy chiếc vòng nặng trịch trên tay, hỏi, “Bọn anh định làm gì với các cô ấy?”
Sakuma sầm mặt, nhưng ngay lập tức cười nói: “Đua ngựa là trò duy nhất tôi thấy vui ở Thượng Hải, nếu tôi đã thành tâm mời cô đến thì tức là thành tâm muốn kết bạn với cô Lâm. Tôi đã nói sẽ không làm gì cô, thì chắc chắn sẽ không hại cô.”
“Còn các cô ấy?”
“Để xem cô định tiếp tôi chơi thế nào đã. Ở tô giới thường xuyên có cảnh vài người phụ nữ vì địa vị mà giành giật, vì thứ vàng son xa hoa mà sẵn sàng bán đứng bản thân. Loại phụ nữ như thế, chỉ cần khiêu vũ ba lượt là có thể phân loại ra ngay. Nếu người nào còn dè dặt thì chỉ cần dẫn đến trường đua ngựa, chỉ cần qua một hai lượt đua là sẽ hiện nguyên hình.” Sakuma cười ha hả, “Có điều hai cô gái hôm nay không giống thế. Cô có biết khác nhau ở điểm nào không?”
Cô đưa mắt nhìn gã ta.
“Cô nhìn ánh mắt mình đi.” Sakuma nửa cười nửa không, “Ngay cả khi cười xòa thì bọn họ cũng có dáng vẻ anh hùng, sẵn sàng hy sinh, giống hệt cô vậy.”
Cô nghiến răng đầy tức giận.
“Tôi chỉ đùa thôi. Tôi rất thích ánh mắt của cô, hôm nay gặp bọn họ, khéo thế nào lại làm tôi nhớ đến cô. Tôi rất thích cô đấy cô Lâm à, nên đương nhiên tôi cũng thích bọn họ.”
Xe dừng lại trước cổng trường đua ngựa Tào Ma. Sakuma Ichiro nói xong câu đó thì đẩy cửa xe bước xuống, miệng còn lẩm nhẩm: “Tôi đi xem con số 5 của mình đây.” Gã mỉm cười bước đi mấy bước, rồi bất chợt làm như hoàn hồn, quay vòng về cười khì khì mở cửa xe ra: “Thứ lỗi cho tôi, sao tôi lại quên cô thế này?”
Sở Vọng né tránh gã, bước xuống xe. Gió lạnh thổi đến, cô đút tay vào trong túi áo, sờ soạng.
Tào Ma bước ra đón, vẻ mặt cười cười thốt ra câu tiếng Anh bồi, mười cả hai vào trong: “Đại nhân Sakuma, hai vị đại nhân khác đã vào trước rồi ạ.”
Sakuma Ichiro né người, nhường tầm nhìn cho Sở Vọng, “Vị mỹ nhân này của tôi không dễ mời thế đâu.”
Tào Ma quan sát cô, khom lưng cúi mình: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”
Tào Ma đi đằng trước dẫn đường, cô vẫn đút tay vào túi áo, đi theo hắn ta bước vào một căn phòng. Trong tiền sảnh đơn sơ có một chiếc bếp lò, phía sau quầy treo chừng mười tấm bảng màu đỏ, bên trên có khắc số.
Sakuma Ichiro đi tới, đẩy ra một đồng bạc.
Tào Ma hơn hớ hỏi: “Vẫn như cũ ạ?”
Sakuma Ichiro nghiêng người dựa vào quầy, ra vẻ nói, “Ưu tiên phụ nữ. Để cô ấy chọn trước.”
Cô nhìn Tào Ma chằm chằm.
Tào Ma hiểu ý, lập tức giải thích: “Cô gái này, tối nay ở chỗ chúng tôi có mười ba con ngựa, gọi số theo mấy con số 2 3 5 7 9 10 trên tấm bảng treo ở đây. Người mới tay thơm, cô cứ chọn một số cho ngài đây đi, để ngài đây kiếm được bộn tiền.”
Sakuma nói: “Tào, ngươi cẩn thận đấy, ta chỉ đặt vài con thôi.”
Tào Ma nhướn mày, lập tức cười nói: “Hai con, hai con.”
Sakuma cười nói với cô: “Chọn đi, thua cứ tính cho tôi, thắng thì thuộc về cô.”
Cô nhìn gã chằm chằm: “Vì sao lại là hai con?”
“Đánh cược vận may thôi.” Sakuma híp mắt, “Để tôi xem vận may của nữ khoa học gia nhà ta thế nào.”
“Tôi chỉ tin vào các con số, không đánh cược vận may.”
“Toàn là công việc, giải trí chút đi nào.” Sakuma cười bảo.
Cô ngẩng đầu nhìn gã, “Xem mạng người như cỏ rác. Tôi không đánh cược.”
Sở Vọng quay đầu toan bỏ đi, nhưng lại nghe thấy Sakuma nói: “Bây giờ bọn họ đã rơi vào trong tay tôi. Nếu đưa đến Nam Kinh, cô biết bọn họ sẽ bị đối xử như thế nào không?”
Cô khựng bước.
Sakuma vẫn nói: “Cấp trên của Tạ sĩ quan nhà ta đã ở đây, hay là đến hàn huyên với ông ấy về vụ mất tích trẻ em kia nhỉ? Một trận đua ngựa dài chừng hai tiếng, có đủ để cô suy nghĩ kỹ không?”
Cô khẽ cắn răng, xoay đầu lại hỏi: “Các cô ấy có ở trong đó không?”
Sakuma cười nói: “Vào xem là biết thôi mà?” Nhìn vẻ mặt của cô, gã cười bảo: “Tào Ma, dẫn đường đi.”
Tào Ma đáp lời, dẫn hai người đi dọc theo khán đài lộ thiên tới hành lang có mái che ở bên cạnh. Suối nhỏ uốn lượn, bóng trúc lay động; đi băng qua đó là đến một chuồng ngựa. Chỗ có cửa sổ đối diện thẳng với hai gian phòng, và đứng trong mỗi gian ấy là một cô gái. Vì cách cửa sổ nên không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy bọn họ đang đứng trong một tư thế rất kỳ lạ, cứ như có thứ gì đó tròng qua cổ vậy.
Trong một gian phòng trong đó có bóng người mặc sườn xám màu xanh lam thêu chữ Thọ bằng chỉ bạc. Người cô run lên, quay sang hỏi Tào Ma: “Đây là trường đua ngựa ư?”
Tào Ma nhìn Sakuma, cung kính trả lời: “Ở đây không có ngựa thuần hóa thì sao có thể gọi là trường đua được. Có mấy con ngựa hoang vừa đưa đến, nếu không hành hạ cho ngoan thì làm sao chịu chạy?”
Sakuma cười khà: “Thể lực của con người còn kém hơn so với ngựa nhiều.”
Tào Ma cười nói: “Muốn thuần hóa ngựa thì không thể dựa vào mỗi thể lực, mà phải hành hạ thần kinh, ngựa thuần hóa không thể dựa vào thể lực, mà phải hành hạ thần kinh, đe dọa hình, sắc, thanh, bỏ đói nó, cho nó khát nước, dùng roi quất rồi đánh thuốc nữa…” Nghĩ một lúc, hắn cúi người vái, “Kể ra thì thiếu tá đại nhân am hiểu chuyện này hơn tôi mà.”
“Ta hiểu hơn ngươi chỗ nào?” Sakuma cười nói: “Ngựa ở chỗ ngươi không khác gì bị điên. Nên ta mới không đến trường đua ngựa của đám người da trắng kia mà chỉ đến chỗ của ngươi. Ngựa của ngươi là thú vị nhất.”
Sở Vọng cảm thấy dạ dày cồn cào, cả người như treo lơ lửng trên không, âm thanh cũng hư vô: “Đánh cược thế nào?”
Lúc này Sakuma mới như sực nhớ đến cô, ngoái đầu lại nói: “Thế này đi. Cô chọn hai con, tôi chọn một con.” Gã chỉ vào hai gian phòng kia, “Nếu ngựa của cô nhanh hơn ngựa của tôi thì tôi sẽ thả bọn họ. Sao?”
Cô nhìn thẳng vào gã, miệng hỏi Tào Ma: “Anh Tào, đọc lại số đi.”
“2 4 5 7 9 10 13 15 17 20 21 23 24.”
Cô nghĩ một lúc rồi nói, “10… Và 17.”
Tào Ma gật đầu. “Được. Còn thiếu tá đại nhân?”
“Vẫn như cũ.”
“Được rồi, là số 5 đúng không.”
Cả hai ngồi xuống một chỗ đứng cách nhau so với chiều cao. Đây là góc nhìn tốt nhất, bạn có thể thấy tất cả các vị trí của khán phòng và con ngựa khi họ lao về phía trước. Lúc mười ba con ngựa lao ra đường đua, hai mắt Sakuma bắt đầu phát sáng, thở dài đầy sung sướng: “Ở Thượng Hải nhiều năm thế rồi, làm gì cũng thấy vô vị. Nếu nói còn sót lại gì thì cũng chỉ có đua ngựa.”
Cả hai ngồi xuống một chỗ khá cao ở trên khán đài. Ở đây có góc nhìn rất tốt, có thể nhìn bao quát được cả khán đài và đường đua. Lúc mười ba con ngựa lao ra, hai mắt Sakuma bắt đầu phát sáng, thở dài đầy sung sướng: “Ở Thượng Hải nhiều năm thế rồi, làm gì cũng thấy vô vị. Nếu nói còn sót lại gì thì cũng chỉ có mỗi đua ngựa.”
Gã nhớ đến Thiên hoàng vĩ đại bị vô sinh, còn có cả người vợ không được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng nghe nói sau này đã trở thành nhà sinh vật học. Bà dấn bước vào khoa học, cùng Thiên hoàng nghiên cứu trẻ sơ sinh trong ống nghiệm, còn đóng góp cả trứng của mình. Cũng vì lý do này mà bà và gia tộc của gã được che chở. Về sau người con trai kia chết yểu, cả nhà gã khóc ròng suốt ba ngày. Gã nhớ mẹ mình đã dặn rằng, trong nghi thắc nhận quân hàm, phải bày tỏ tiếc nuối và áy náy với Thiên hoàng về phôi thai hai tháng kia trước mặt hàng ngàn binh lính. Gã nghe lời làm theo. Gã bị chính lòng trung thành tuyệt đối của mình và người nhà với Thiên hoàng làm cho khóc chảy nước mũi.
Gã còn quá trẻ, nhưng lại thấy quá nhiều máu. Lúc gia nhập quân đội, gã đã thề thốt trung thành với Thiên hoàng bệ hạ, bệ hạ bảo gã giết người thì gã sẽ lập tức giết, tướng quân nói giết người có thể thăng hàm, gã còn hạ đao nhanh hơn cả quỷ. Trên tay gã có quá nhiều mạng người, quá nhiều sắc máu tươi, dần dần chúng không còn kích thích được giác quan của gã, gã bắt đầu cảm thấy giết chóc không còn mang lại khoái cảm cho mình. Thế nhưng người Trung Quốc lại ngày càng ngoan ngoãn, nếu rút đao thì thằng cha kia sẽ lập tức quỳ xuống, nếu cởi quần thì con ả kia sẽ tức khắc trèo lên; hoặc là ngày càng dứt khoát, chỉ mới bắt hắn ta làm tù binh mà hắn đã cắn lưỡi tự tử. Gã thăng cấp không quá nhanh mà cũng không quá chậm. gã không biết rốt cuộc mình sẽ trở thành thứ gì, cuộc sống dần mất đi hy vọng. Gã thử kích thích mình, làm tình, tàn sát, cưỡng gian thi thể… Thứ gì cũng đã thử, song vẫn tẻ nhạt vô vị.
Gã đến chỗ của Tào Ma một lần, ngày hôm ấy có mười mấy thớt ngựa non mới chào đời được đưa tới, tất cả đều là ngựa hoang. Gã bịt mắt chúng lại, cho phát âm thanh sắc nhọn ở bên tai chúng, tiêm thuốc kích dục rồi trói lại, sau đó lại hành hạ chúng đến chết ngay trước mặt những con còn lại, cuối cùng lột da ném vào chảo dầu; gã bỏ đói chúng ba ngày, lại cho chúng ăn no ba ngày, điên cuồng dùng roi quất.
Những con ngựa đang ở bên bờ vực suy sụp tinh thần, nhạy cảm đến nỗi nếu kích thích thêm một phát nữa thôi thì sẽ lập tức nổi điên.
Ở đây có ngựa đua thuần hóa nhất, nhưng cũng có thớt ngựa điên khùng nhất.
Đó là quá trình được thuần hóa của chính gã ta, là cỗ máy giết người chất lượng cao nhất, phấn khích đến mức gần như điên loạn. Thậm chí gã có thể dự đoán rằng một ngày nào đó trong tương lai, bọn gã sẽ còn có cuộc tàn sát lớn hơn thế, ngay tại mảnh đất dưới chân gã ta, tại vùng dất có dân tộc từng được bọn gã thuần phục, nhưng cuối cùng bị dị tộc cai trị và trở thành nô lệ thấp kém, cuối cùng được bọn gã dùng lễ nghi cao nhất để cảm hóa.
Gã nhìn đám ngựa già chen chúc giẫm đạp nhau, lại nhìn chằm chằm con ngựa số 5 đang dẫn đầu ở dưới đường đua, xúc động tới mức khóc chảy nước mắt.
Gã đưa tay muốn bắt lấy cô gái Trung Hoa bên cạnh mình, là món đồ chơi mới gần đây gã thích nhất, không khác gì con ngựa số 5 của gã. Gã muốn tính để cô cũng cảm động như mình, thế nhưng lại tóm hụt.
Số 10 và số 17 nằm trong số những con già yếu.
Gã cười khẽ, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: “Ngồi đi.”
Cô lại đút tay vào túi áo, dựa vào lan can, nhìn chằm chằm trường đua ngựa.
Sakuma nghiêng đầu dựa ra sau ghế, nhìn đôi mắt lahj lùng của cô không hề tương xứng với vẻ ngây thơ bề ngoài, nhìn đồi ngực nhô lên bên dưới áo khoác, nhìn thân hình cong vút ở dưới váy, cùng với mắt cá nhân mịn màng bên dưới. Đột nhiên người gã nóng lên, một luồng kích động thôi thúc, khiến gã suýt nữa đã đứng bật dậy. Nhưng tia sáng phản chiếu bởi chiếc vòng trên tay cô hắt vào mắt gã, làm gã ta nhức nhối. Gã chỉ biết đấm mạnh vào lan can.
Mẹ kiếp. Thứ đồ chơi xinh đẹp là vậy, nhưng thật đáng tiếc, lại không cho gã đụng vào.
“Cô cuống cái gì? Thiếu tá Fujima cũng đâu có vội.” Sakuma híp mắt nhìn cô, “Cô xem đi, ông ta cũng đang ngồi trên khán đài đối diện xem đua ngựa đấy. Một gián điệp của cơ sở ngầm thì sao có thể đối đầu được với cả đại đế quốc? Hai ả kia đúng là ngu xuẩn, tưởng chỉ cần níu chân ông ta là có thể thuận lợi hoàn thành đại sự. Nhưng bọn chúng không biết, thật ra thiếu tá Fujima mới đang kéo chân tình báo bọn chúng.”
Cô nhìn chằm chằm con ngựa số 5, không nói không rằng.
“Số 10 và 17 không thắng nổi đâu. Vì sao cô không đi thăm hai con ả kia đi? Nếu cô không đến, bọn họ cũng sẽ giống những kẻ hạ đẳng ngày ngày dần chết mòn trong nhà máy sợi dệt. Bọn chúng không cứu được người trong nhà máy, mà cô cũng không cứu được chúng. Nên đừng vội vàng gì, ngồi xuống xem cho kỹ chú ngựa cưng số 5 của tôi tiến thẳng về đích thế nào.” Gã nhíu mày, sau đó đứng lên, đi đến gần chỗ cô, “Nếu cô vẫn cứ lo thì được thôi, cô cho tôi hôn một cái, cô đồng ý không nói cho người khác biết thì tôi sẽ bỏ qua cho hai đứa kia. Được không?”
Sở Vọng đút hai tay trong túi áo, đứng yên dựa vào lan can, nhìn Sakuma từ từ đi về phía mình.
Hai tay gã ta chống lên tường bao vây lấy cô, dù cô đi giày cao gót thì vẫn phải ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Tôi cố tình chọn nơi này đấy, bên dưới toàn là tiếng vó ngựa với tiếng hí. Dù lát nữa anh có hét thế nào thì cũng không có ai nghe thấy đâu, cũng sẽ không khiến anh mất mặt. Sao nào?”
Cô khép áo khoác lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt đang dí sát vào mình, hỏi, “Tôi nói được làm được, vậy quân Nhật có thể giữ lời hứa, rút lui khỏi đường sắt Mãn Châu và Hồng Khẩu không?”
Sakuma như nghe cô kể chuyện cười, ngửa đầu cười phá lên, “Chính phủ các cô yêu thích chúng tôi như thế, sao nỡ để chúng tôi rời đi được. Con gái Trung Quốc đúng là dễ bị lừa.”
Cô lại hỏi: “Nếu số 10 và số 17 vượt được con số 5 của anh, thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho các cô ấy?”
Sakuma nghiêm túc nhìn cô: “Cô cho tôi hôn một cái, tôi hứa sẽ bỏ qua cho họ. Nếu không, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi xem đội tự vệ của Fujima và ông ta lần lượt hôn họ.”
Cô ngẩng đầu lên, khẽ thở nhẹ lên mặt Sakuma đang dịch đến gần.
***
Lúc thấy cô bị gã người Nhật dẫn đi, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của Ngôn Tang là chạy lên tầng hai, đập cửa từng phòng một.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, Chu Nhĩ Tra đã đưa Tạ Trạch Ích vào trong phòng khóa trái cửa lại, im lặng uống trà hơn mười phút, không nói năng gì.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, Tạ Trạch Ích nhướn mày nhìn Chu Nhĩ Tra.
Lúc anh đứng dậy định đi mở cửa, Chu Nhĩ Tra đằng hắng hai tiếng, cuối cùng cũng mở miệng.
“Gần đây hội đồng khu nhận được khiếu nại có liên quan đến cậu. Một cậu bé người Trung một hai tuổi mất tích, do cậu ra lệnh Benjamin đưa đi. Cậu bé đó đã đi đâu rồi?”
“Đó là một cô nhi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mình không chắc chắn, sếp biết tôi mà.”
“Vậy còn chuyện khác thì sao, cậu chắc chắn được bao nhiêu phần? Nhân lúc tối nay không có cấp trên ở hội đồng khu, cậu tự tiện điều hai đội đến bệnh viện nhà máy sợi dệt.”
“Đúng là có chuyện này.”
“Hậu quả?”
“Đưa được ba người rời đi, hoặc là lấy được một bức ảnh làm bằng chứng.”
“Zoe Tse. Tôi đang hỏi hậu quả. Hành động của cậu sẽ gây ra hậu quả cho cả cậu lẫn chúng ta.”
“Mấy năm nay Nhật Bản đã bắt đầu hành động ở ngay tô giới, sếp cũng thấy hết còn gì. Sớm muộn gì dã tâm quyền lợi của chúng cũng bành trướng, nơi này sẽ không còn là đất đặt chân của người Anh nữa. Nhật Bản cần phải rời khỏi tô giới.”
Chu Nhĩ Tra nhìn anh, “Cậu đang đứng ở góc độ nào để suy xét? Đế quốc? Hay là gì?”
“Đương nhiên là đế quốc rồi.”
Chu Nhĩ Tra cười nhạt, “Sợ là cậu có thiên vị.”
Tạ Trạch Ích không đổi sắc: “Zoe Tse thề tận hiến hết mình vì đế quốc, tuyệt không thiên vị.”
Chu Nhĩ Tra cười hai tiếng, xoay mặt đi, “Ở tô giới đã hai năm, cậu có binh quyền ở Thượng Hải cao hơn lục quân tôi, chẳng lẽ không hiểu được lợi ích giữa sáu nước ở hội đồng khu? Nếu những bức ảnh đó thật sự dùng làm bằng chứng tố cáo người Nhật làm chuyện vô nhân đạo ở đất nước này, thì cậu dựa vào đâu tin rằng sự kiện này sẽ không trở thành sự kiện 12 tháng 4 hay 30 tháng 5 tiếp theo? Đến lúc đó, với tư cách là một sĩ quan can thiệp vào án, nếu Nhật Bản và công sứ sáu nước cùng đổ tội, thì đến cả đế quốc cũng không có khả năng bảo vệ cậu đâu Zoe à. Cậu đã hiểu chưa? Nếu dân tộc trên mảnh đất này thật sự thức tỉnh, Nhật Bản đi đời thì tập thể chúng ta cũng đi đời theo. Zoe, cậu phải nhớ lại gia tộc mình, từ thế hệ ông cha nhà cậu, trong mỗi khoản tiền nhà cậu kiếm được đều có mạng của hơn trăm người Trung Quốc. Cậu được sinh ra trên núi hài cốt của người Trung, khi quốc gia bị chia cắt trong đau khổ, thì lúc đó mới có cậu. Sau khi cậu về đây, cậu dám nói hai tay mình không có mạng người nào ư? Chỉ cần một người Nhật bị xét xử, thì Zoe…” Chu Nhĩ Tra ngoái đầu nhìn vào đôi mắt màu đen kia, “Chỉ cần một người Nhật bị xét xử thì không ai trong chúng ta có thể thoát được.”
“Đúng vậy thưa sếp, tôi biết.” Tạ Trạch Ích cúi đầu mỉm cười, làm như lời ông ta nói chỉ là gió thoảng bên tai, quay đầu đẩy cửa rời đi.
“Zoe Tse!” Chu Nhĩ Tra biến sắc, “Đây là tô giới công cộng! Nam Kinh không có điều kiện bảo vệ lợi ích cao nhất của sáu nước trong tô giới! Hôm nay cậu ở lại uống trà nói chuyện với tôi, tôi sẽ tự phái hai đội đến giúp quân Nhật đàm phán hòa giải hiểu lầm giữa hai bên Anh Nhật. Chẳng qua cậu chỉ là nhất thời mê muội, không thể vì thế mà làm lỡ đại sự được!”
Động tác mở cửa của Tạ Trạch Ích dừng lại.
“Zoe, bên nào đúng bên nào sai, cậu nghĩ kỹ đi.” Giọng Chu Nhĩ Tra run run, âm thanh trầm xuống, nửa ra lệnh nửa van nài, “Cậu là một người thông minh, Zoe, cậu hẳn suy nghĩ rõ ràng hơn tôi.”
“Đây là tô giới công cộng, nhưng cũng là lãnh thổ Trung Hoa.” Tạ Trạch Ích cười với ông ta, “Tôi đã nghĩ rõ ràng rồi.”
Chu Nhĩ Tra nhìn anh rời đi, bất chợt ném ly trà trong tay xuống đất.
Tạ Trạch Ích đóng cửa lại, nhìn thấy Ngôn Tang hổn hển chạy đến.
Anh đưa mắt nhìn vết máu trên môi Ngôn Tang, nét mặt thoáng động, hỏi, “Cô ấy đâu rồi?”
Giọng Ngôn Tang khản đặc, “Cô ấy đến trường đua ngựa với người Nhật rồi, anh… anh đi tìm cô ấy nhanh lên.”
“Tôi biết rồi.” Tạ Trạch Ích gật đầu, bước nhanh đi xuống, đẩy cửa phòng tiệc đi ra.
Ngôn Tang theo sát phía sau.
Anh không lập tức sốt ruột đi ngay mà dừng lại trước tủ lấy quần áo, gọi nhân viên đến hỏi: “Cô Lâm đã lấy áo khoác chưa?”
Nhân viên gật đầu, “Vừa mới lấy ban nãy.”
Anh ừ một tiếng, lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Đúng lúc Benjamin lái xe đến.
“Tới bệnh viện nhà máy sợi dệt.” Anh nói.